Thời Nghi chuyển sang chuyến bay tối, Châu Sinh Thần tiễn cô ra sân bay.
Anh để những người theo mình rời đi, một mình cùng cô đứng ở cửa an ninh, hai người không nói gì.
Em nhớ lần đầu tiên gặp anh...". Thời Nghi nhìn vào bên trong khu vực an ninh, "Anh chỉ cầm máy tính và giấy tờ tùy thân, ngoài ra không có gì hết, vậy mà khi đi qua máy dò lại kêu".
"Là lần đầu tiên của anh...". Châu Sinh Thần nói, "Đó là lần đầu tiên anh bị như vậy".
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thật là lần đầu tiên? Cô nhớ khi đó anh chẳng để ý gì đến cô.
Bởi cô đã tự bộc lộ tình cảm của bản thân quá nhiều khi nhìn chằm chằm vào anh.
Thời Nghi đưa tay lên xem giờ.
Cô biết mình sắp phải đi, khều khều nhẹ bàn tay anh, "Em phải đi đây".
Cô không nỡ rời xa anh, nhưng cô cũng biết mình thật sự phải đi rồi.
Châu Sinh Thần chỉ "Ừ". một tiếng, nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Em khát nước không?"
"Có một chút". Cô liếm môi.
Ban nãy trên đường chỉ chú ý nói chuyện cùng anh, quên cả uống nước.
Cô định nói là không sao, qua cửa an ninh rồi mua cũng được, nhưng còn chưa kịp nói gì, Châu Sinh Thần đã bảo cô chờ chút, quay người đi mua nước, mở nắp đưa cho cô. Thời Nghi có chút bất ngờ, uống hai ngụm lại cảm thấy lãng phí: "Thực ra em có thể mua ở bên trong, bây giờ không thể mang vào, thật là phí".
"Không sao, anh đem về trên đường uống".
Câu cuối cùng hai người nói với nhau, lại là việc lãng phí một chai nước khoáng.
Thời Nghi lên máy bay, nghĩ lại chuyện vừa rồi lại cảm thấy buồn cười.
Chuyến bay đêm rất yên tĩnh.
Cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, rồi chợt nghĩ chuyện ban nãy. Cô nhớ, Châu Sinh Thần đã giúp cô mặc áo khoác như thế nào, hỏi cô, tại sao đột nhiên lại lo lắng? Người thông minh sẽ nhìn ra được vì cô vội vã bắt đầu mối quan hệ với anh nên luôn sợ hãi sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cô không trả lời anh.
Nếu như nói: "Em sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại anh". liệu có phải kỳ quái quá không?
Hay sẽ làm cho anh bất ngờ.
Cô nghĩ ngợi một chút, lại nghe thấy hai người bên cạnh đang nói về trận nổ súng sáng nay, nội dung cũng khá trùng khớp với những điều Châu Sinh Thần nói. Chỉ có điều đứng dưới góc độ của hai người u Mỹ mà nói thì nó đã trở thành một câu chuyện khác, do tòa nhà đó thường xuyên có người tố giác là bắt gặp "Mafia Trung Quốc". hay cái gì đó như xã hội đen "Bang Phúc Kiến".. Họ nói rất thần bí, dường như dưới con mắt của họ, Trung Quốc là một nơi an ninh bất ổn, rất khó để có thể tồn tại...
Không chứng kiến tận mắt mà lại nói như thật vậy.
Cô nhớ đến Châu Sinh Thần và Mai Hành bạn anh. Dưới sự hun đúc của văn hóa gia tộc truyền lại hàng trăm năm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia của họ chỉ thấy vẻ trầm tĩnh, ung dung. Có điều Mai Hành có vẻ giống người Ngụy Tấn hơn, làm gì cũng tùy hứng, mà nghĩ đến Châu Sinh Thần, trái tim Thời Nghi chợt như mềm ra.
Cô không cách nào dùng từ ngữ để hình dung những đặc điểm của anh.
Trở về, cô lại tiếp tục công việc của mình.
Mỹ Lâm cho biết vòng chung kết được định ở Tây Sách của Ô Trấn Tân Kiến, cũng có thể coi như là hợp tác với Tân Kiến. Phong cảnh ở Tân Kiến nếu so sánh với Đông Sách thì có chút gì đó mới hơn, mang theo hơi thở thương mại hóa.
Thời Nghi là thành viên của ban tổ chức, có đặc quyền đi lại, Hồng Hiểu Dự biết tin cũng muốn đến. Cảnh Giang Nam buổi đêm rất mỹ lệ, cũng không có quá nhiều khách du lịch, cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có.
Trong điện thoại Hồng Hiểu Dự nói úp mở rằng sẽ mang theo bạn trai đến.
Thời Nghi không nghĩ nhiều, chỉ dặn Mỹ Lâm để lại một phòng cho họ.
Hai người đến khá muộn, gần tối mới thấy xuất hiện.
Thời Nghi đứng đợi họ ở khu vực cửa vào. Từ xa thấy Hồng Hiểu Dự đi đến cùng với một người đàn ông, nhìn cũng khá ổn.
Thời Nghi vẫy họ, Hồng Hiểu Dự trông thấy cô, vội vàng chạy tới: "Cậu xem, bây giờ gặp cậu một lần cũng không dễ dàng, rõ ràng là ở Thượng Hải, vậy mà hai tháng nay hành tung bất định, cuối cùng lại gặp ở đây. Aizz, Thời Nghi đại mỹ nữ, người trọng sắc khinh bạn như cậu có thể lưu vào sử sách rồi đó".
"Cậu có thể đợi hai ba ngày nữa, mình sẽ trở về Thượng Hải". Cô lười đáp trả lời trêu chọc của Hiểu Dự, khẽ nói: "Đừng cho rằng mình không biết cậu vì muốn phát triển quan hệ với anh chàng kia nên mới kiếm cớ đến đây".
Hồng Hiểu Dự nháy nháy mắt, giới thiệu đơn giản hai người với nhau.
Hồng Hiểu Dự và bạn trai làm cùng ngành, chỉ có điều một người là phóng viên, một người là quay phim.
Tuy vậy Thời Nghi lại cảm thấy dường như con người này đang che giấu điều gì đó.
Cô cảm thấy trực giác của mình chưa bao giờ sai, khi ba người vừa đi vừa trò chuyện, cô cũng chú ý quan sát kĩ hơn người này. Nhưng sau lại nghe Hồng Hiểu Dự nói về thân phận ký giả ở chiến trường của anh, nghi hoặc trong cô cũng giảm dần.
Cô nhớ tên anh ta là Đỗ Phong.
Một số người trong công ty đã đến, họ đều có chất giọng tuyệt vời.
Bình thường Hồng Hiểu Dự không thể gặp những người như vậy, lần này nhờ quan hệ của Thời Nghi mới có cơ hội, mọi người chỉ gặp mặt xã giao, Thời Nghi cũng giới thiệu họ với nhau. Hầu như đều nói, đây là nhân viên thu âm xxx, đây là nam diễn viên nào đó, nữ diễn viên nào đó...
Hồng Hiểu Dự không ngừng thể hiện sự ngưỡng mộ.
Nhưng người tên Đỗ Phong hầu như chỉ cười, cười trước sự ngạc nhiên của Hiểu Dự.
"Nơi đây mỗi tấc đất đều có câu chuyện của riêng nó". Mỹ Lâm dùng tay lấy một con ốc, cười với D Wang, "Tôi nhớ lần trước anh kể chuyện về Tây Đường cho tôi? Chính là nơi mà người ta khi ở đó thường đi lạc mất vài giờ? Vậy quay lại đó...".
D Wang lắc đầu, cắt đứt lời cô: "Thời Nghi rất nhát, buổi tối không nên đến đó".
Anh ta nói một cách rất tự nhiên.
Những người ở đây hầu như đều biết chuyện của Thời Nghi, có người cười một cách bí hiểm, có người lấy đó làm trò cười. Điều này cũng rất bình thường, không có gì là lạ.
Thời Nghi bị anh ta làm cho xấu hổ, chỉ biết cười trừ, không bình luận gì.
Trước đây Hồng Hiểu Dự chưa gặp D Wang nên rất tò mò, hỏi nhỏ cô: "Tại sao anh ta biết cậu nhát gan?"
Thời Nghi cũng thấp giọng trả lời: "Mình thường thu âm rất khuya, mỗi lần đều đợi người về cùng mới dám bước vào thang máy, những người hợp tác lâu đều biết chuyện này, rất bình thường".
"Không đúng, không bình thường". Hồng Hiểu Dự chớp mắt. "Rất không bình thường".
Thời Nghi vỗ nhẹ vào lưng cô: "Không được nói chuyện tầm phào đâu nhé".
"Vậy câu cuối cùng...". Hiểu Dự tò mò hỏi cô: "Ông chồng cậu biết có người thích cậu, vậy liệu có ghen không?"
Câu hỏi này làm Thời Nghi lúng túng.
Châu Sinh Thần thích cô nhiều như thế nào? Trái tim cô cũng không có câu trả lời.
Chính vì vậy mà cô hơi có chút phân vân, giống như lúc ở Bremen.
"Sao cậu không có cả chút tự tin này chứ?" Hồng Hiểu Dự chau mày. "Dù đã lấy anh ấy nhưng cũng nên biết quý trọng bản thân mình một chút, mình thấy cậu thích anh ta nhiều như thế vừa bắt đầu không bao lâu đã kết hôn. Cậu quá coi thường bản thân rồi, rõ ràng mình là ngọc quý truyền lại, lại giống như trân châu đem bán ngoài chợ là sao...".
Thời Nghi nhịn không nổi khẽ cười: "Lại có kiểu so sánh như vậy sao?"
"Ro ràng là như thế...".
"Ừ". Thời Nghi cầm điện thoại. "Mình ra ngoài nghe điện thoại".
Cô đứng dậy bước ra ngoài.
Đây là một tòa lầu nhỏ bằng gỗ được thiết kế theo lối cổ, nơi họ ăn cơm là tầng hai nhìn thẳng ra sông. Đoàn của cô chiếm hai bàn ở phía đông, cô liền đi ra cửa sổ phía tây nghe điện thoại.
Châu Sinh Thần gọi điện thoại đến rất đúng giờ.
Cô dựa vào khung cửa sổ bằng gỗ, khe khẽ trò chuyện với anh.
Châu Sinh Thần đã được cô "huấn luyện". nên giờ rất chủ động nói chuyện, từ chuyện tối nay ăn gì đến cả hành trình đầy đủ của anh. Cũng phải khâm phục khả năng ghi nhớ của anh, đến cả thời gian cụ thể cũng nói với cô. Thời Nghi nghe vậy tâm trạng tốt lên rất nhiều, lại nghĩ đến lời ban nãy của Hiểu Dự, giả vờ vô tình hỏi anh: "Gần đây dường như có người... đang theo đuổi em".
Châu Sinh Thần cười khẽ: "Là người tên D Wang?"
"Vâng... Sao anh biết?"
"Anh đều biết mà".
...
Thời Nghi nhớ, anh nắm rõ tất cả thông tin về cô, bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Trong khoảnh khắc đó, cô không nói thêm được gì nữa.
Châu Sinh Thần phát hiện ra bèn hỏi cô: "Có phải em muốn biết, anh có để ý đến chuyện đó hay không?"
Thời Nghi không dám thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Châu Sinh Thần cười nói: "Em có thể nghĩ như vậy, anh bởi vì để ý, mới cho người tìm hiểu".
"Thật sao?"
"Thật". Châu Sinh Thần lập tức nói: "Hoàn toàn là như vậy".
Cô cười. Nhìn dòng sông lững lờ trôi, một vài con tàu neo lại bến đang thắp sáng đèn.
Khu vực đấy không có khách du lịch, ngoài người của ban tổ chức, giới truyền thông ra chỉ có người tham dự cuộc thi, do vậy những con thuyền chở khách du lịch buổi tối sẽ neo tại cảng vẽ nên một bức tranh rất đẹp.
Châu Sinh Thần nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Sau khi mọi người dùng bữa xong, người phụ trách liền sắp xếp hoạt động buổi tối.
Đi ngắm cảnh trên thuyền hoặc đi nghe hát.
Thời Nghi không thích cảm giác đêm tĩnh lặng bên bờ sông liền chọn đi nghe hát. Cả phòng chỉ có khoảng một nửa ghế có người ngồi, gió ngày hè mang theo chút hơi nóng, cô hơi phân tâm, không chú ý đến việc nghe hát, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc vòng trên cổ tay.
Một đêm hè hơi nóng nhưng không khí xung quanh khá dễ chịu.
Nơi xa lạ này lại khiến cô nhớ đến một số chuyện mơ hồ trước đây.
Ở thế giới đó, cô tự học thơ Đường, cô đặc biệt thích Vũ khúc nghê thường của Đường Huyền Tông, đáng tiếc do loạn An Sử[1] mà thất truyền, cũng không có ai phục hồi được. Cuối cùng một ngày nghe được tin, Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục và Tiểu Chu Hậu[2] đã phục hồi được một nửa.
[1] Cuộc biến loạn xảy ra vào giữa thời Đường kéo dài từ năm 755 đến năm 763 do họ An và họ Sử cần đầu. (HĐ)
[2] Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục là vị vua cuối cùng của đời Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc. Tiểu Chu Hậu, em gái của hoàng hậu Chu Hiến, sau khi Chu Hiến mất, Tiểu Chu Hậu được ông sủng ái và lập bà làm hậu. (HĐ)
Cô rất muốn nghe, Châu Sinh Thần chiều cô bèn cho người đến ngâm khúc.
Đáng tiếc hôm đó cô phạm lỗi, bỏ lỡ mất Vũ khúc nghê thường. Lần đó, tất cả là do một cốc trà. Cô tự nhận là người thích trà, Châu Sinh Thần vì cô mà lựa chọn các loại trà nổi tiếng, hôm ấy cô muốn pha cho Người một tách trà nhưng do pha nước không đủ mà làm lần nào cũng hỏng.
Trà quý như vậy lại bị cô lãng phí.
Chương trước | Chương sau