Teya Salat
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 10 - Tựa lần đầu hóa trang

↓↓

Thời Nghi cầm cốc nước: "Cũng tạm được, chỉ là có sở thích về trà".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Dường như chị sinh ra là để gả vào nhà em".


"Có thật vậy không?" Thời Nghi cười.


"Không phải sao?" Tiểu Nhân dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cô.


Cô hiểu lời Tiểu Nhân nói, chính là khả năng về cầm kỳ thi họa, còn cả sở thích đọc cổ văn của cô: "Có thể chị chỉ giả vờ thích cổ văn". Sinh Nhân lắc đầu, ngắt lời cô: "Không chỉ vậy, em nghe nói việc xảy ra ở Đức, chị sợ không? Nếu như để chị nhìn thấy cảnh súng đạn, máu chảy, người chết... chị có sợ không?"


m thanh non nớt trong trẻo lại hỏi vấn đề như vậy.


Thời Nghi nhất thời không kịp phản ứng, liên tưởng đến chuyện xảy ra ở Đức, nghĩ đến mà vẫn rùng mình: "Sẽ rất sợ".


Châu Sinh Nhân nắm chặt cốc thủy tinh trong tay chăm chú quan sát cô.


Trong mắt cậu nhóc mười bốn tuổi không nên có vẻ lạnh lùng như vậy.


Lát sau, Châu Sinh Nhân bỗng mở lời an ủi cô: "Vừa rồi em nói chỉ là hù dọa chị thôi, không có gì đâu".


Thời Nghi rất nhạy cảm, đặc biệt là với thái độ của người khác.


Chỉ hơi thay đổi một chút là cô biết liền.


Vì vậy cô nghĩ, Tiểu Nhân đột nhiên đến đây thăm người chị dâu tương lai này, nhất định không chỉ là thuận đường như lời nói. Vấn đề ăn ở của Tiểu Nhân so với Châu Sinh Thần còn kĩ lưỡng hơn, có thể là do cậu là con trai duy nhất của chú Châu Sinh Thần, tuy được mẹ Châu Sinh Thần nhận làm con thừa tự nhưng vẫn được nuông chiều như trước.


Cử chỉ, động tác đều thể hiện vì được chiều chuộng mà trở nên kiêu ngạo.


Nhưng với Thời Nghi, cô thực sự có chút cảm tình, ít nhất cô cũng không có cảm giác gì không tốt.


Cậu em này tới, thuận tiện đem theo một vali quần áo, đưa đến phòng Mỹ Lâm và Thời Nghi. Hành lý vừa chuyển đến, ngay lập tức Mỹ Lâm đã mở chiếc vali không khóa này ra. Bên trong toàn là quần áo và đồ dùng hàng ngày, từ đồ nội y cho đến y phục mặc ngoài.


Thời Nghi đã mặc qua quần áo do nhà họ Vương may, biết rõ họ thích đính thêm hai viên ngọc trai vào bên trong cổ tay áo.


Bởi vậy chỉ cần lật ra là cô đã biết chỗ quần áo này là do nhà họ Vương may.


Mỹ Lâm vẫn còn đang xem xét chỗ quần áo thì đã có người chuyển đến cả một thùng nước.


"Nghe anh trai nói, đêm qua chị nghe thấy âm thanh lạ". Tiểu Nhân giải thích đơn giản với Thời Nghi. "Do vậy nếu như có thể, hai ngày tiếp theo, chúng ta sẽ tránh uống nước ở đây, dùng bữa ở trong phòng. Sẽ có người của em lo liệu".


"Nghiêm trọng vậy sao?" Thời Nghi không nhịn được cười.


Tiểu Nhân cũng cười, nửa đùa nửa thật trả lời cô: "Bất kể là ma ngày hay ma đêm, người nhà họ Châu Sinh cũng đã gặp qua không ít, tự nhiên sẽ phải lưu tâm".


Thời Nghi chỉ coi là chuyện cười, thuận miệng hỏi: "Em đã gặp rồi sao?"


Thật bất ngờ cậu lại không trả lời.


Nhìn dáng vẻ im lặng của cậu, Thời Nghi cảm giác mình đã nói sai điều gì đó.


Buổi tối khi nói chuyện điện thoại với Châu Sinh Thần, nói đến chuyện này, Châu Sinh Thần cười nhẹ: "Mẹ của Tiểu Nhân mất đột ngột, nguyên nhân cũng có chút đặc biệt nên đôi khi cách nói năng và làm việc của nó cũng hơi kì quái".


Châu Sinh Thần giải thích qua.


Nói thật lòng, Thời Nghi không hiểu, cô hỏi kỹ hơn: "Nguyên nhân gì vậy?"


Anh không trả lời câu hỏi này của cô.


Thời Nghi suy nghĩ một chút lại nói: "Chuyện này sớm muộn em cũng biết".


"Nhà họ Châu Sinh hơi đặc biệt một chút, chín mươi sáu phần trăm tài sản là ở nước ngoài, tất nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng đến bạn bè cũng như việc làm ăn". Anh nói: "Gia đình mẹ của Tiểu Nhân mặc dù là thông gia với nhà chúng ta nhưng được gả đến nhà họ Châu Sinh chủ yếu là để dò xét điều tra một số chuyện của nhà họ Châu Sinh, sau đó... cô ấy chết bất ngờ".


Thời Nghi dựa vào khung cửa sổ, tiếp tục nghe anh nói về những điều trước đây.


Vài năm trước, Châu Sinh Nhân vẫn còn là một đứa trẻ, khi đó cùng mẹ lên thuyền đánh bạc. Con thuyền này là của nhà họ Châu Sinh, khi đó để phân chia lợi nhuận từ một số hầm mỏ bất minh, nhà họ Châu Sinh đứng đằng sau tấm màn này, mà sau khi mẹ Tiểu Nhân bị phát hiện có mặt trên thuyền đã bị xử lí theo gia pháp.


Khi đó vì sợ Tiểu Nhân biết nên đã lái câu chuyện thành "chết bất ngờ"..


Nhưng khi đứa trẻ trưởng thành sẽ tự nhiên biết một số chuyện.


Vì vậy đối với "ma ban ngày". vấn đề này đặc biệt nhạy cảm.


Cô rất ngạc nhiên với những gì anh vừa nói, nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.


Liên kết các sự kiện lại, cô càng cảm thấy cuộc sống của cô và của anh căn bản không cùng một thế giới.


Xét từ góc độ nào đó thì anh không phải người nhà họ Châu Sinh". Châu Sinh Thần nói: "Đợi việc này kết thúc, tất cả mọi thứ sẽ quay về với quỹ đạo của nó".


"Vì vậy... anh không hề muốn thừa kế nhà họ Châu Sinh".


"Hoàn toàn không".


Bên anh có tiếng người dùng thứ ngôn ngữ cô không hiểu nói chuyện, có vẻ như là công việc.


Thời Nghi không nói gì, kết thúc cuộc điện thoại.


Gió thổi mạnh tạo nên những gợn sóng trên mặt nước, thổi bay vạt áo lụa là của du khách trên thuyền, không hẹn mà vang vọng âm thanh cười nói náo nhiệt.


Cô nghĩ, cô hiểu ý anh.


Niềm tin, lý tưởng giữa hai kiếp của Châu Sinh Thần có sự thay đổi lớn, kiếp này đã ít đi những nghi kỵ trong gia tộc, còn cô hai kiếp đều rất đơn giản, cô tin tưởng anh, và nhất định sẽ đứng về phía anh.


Tối hôm đó, là buổi cuối cùng của cuộc thi.


Tiểu Nhân cũng muốn đi xem, Thời Nghi nói với cậu rằng hôm nay thật sự không thể có ngoại lệ đặc biệt nào. Cậu chỉ có thể một mình vào trong, ngồi một góc nào đấy trong khu vực dành cho truyền thông. Cô vẫn nghĩ một cậu nhóc kiêu ngạo sẽ không chấp nhận sự sắp đặt này, không ngờ cậu thật sự đến một mình, còn đem theo sách. Cô ngồi hàng ghế giám khảo, hầu như không có thời gian để mắt đến Tiểu Nhân, đến khi cuộc thi kết thúc mới có thời gian đi tìm cậu.


Bất ngờ khi liếc nhìn đến quyển sách trong tay cậu, Thời Nghi phát hiện ra đây là giáo trình nước ngoài.


Cô không nhìn kĩ nội dung, lướt nhanh qua thì nhận ra là một cuốn sách Vật lý.


"Sau này em muốn học Vật lý?" Thời Nghi ngồi xuống cạnh cậu.


"Vâng". Tiểu Nhân gật đầu, đóng sách lại, đặt trên đùi.


Rất hay". Cô thấp giọng nói. "Những thứ đó càng học sâu lại càng thấy ranh giới giữa các ngành khoa học trở nên mờ nhạt, không chừng em có thể vượt qua cả anh trai em đấy".


"Không thể nào, em không thể vượt qua nổi anh ấy". Tiểu Nhân cười. "Anh ấy là một thiên tài, mười hai tuổi được mời nghiên cứu nâng cao, mười bốn tuổi vào đại học, mười chín tuổi đạt học vị Tiến sĩ công trình hóa học. Em đã mười bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa vào đại học".


Điều này cô đã được nghe kể từ chính miệng Châu Văn Xuyên.


Nhưng qua lời của Tiểu Nhân có thể thấy cậu rất tự hào còn pha chút gì đó sùng bái.


"Thật vậy à?" Thời Nghi cố ý vờ như bây giờ mới nghe đến chuyện này, ngạc nhiên: "Thật lợi hại".


Phải là cực kỳ lợi hại". Tiểu Nhân nhìn cô. "Nếu không, chị dâu - vợ của anh hai đến bây giờ đã không còn thích anh ấy".


"Vợ của chú hai?"


"Đồng Giai Nhân".


"À...". Cô cười. "Chị có nghe qua, trước đây hai người có hôn ước".


"Đúng vậy!" Cậu không chút giấu diếm. "Đồng Giai Nhân là chị gái của mẹ em, tóm lại, quan hệ rất phức tạp. Khi đó, mẹ em được gả cho cha em... chú... chị ấy đã chủ động giải trừ hôn ước".


Là cô ấy chủ động?


Thời Nghi "ừ". một tiếng.


"Nhưng mà đây chỉ là em nghe nói, khi đó em vẫn chưa được sinh ra".


Có lẽ chủ đề nói chuyện đã dần dần chuyển sang Châu Sinh Thần, Tiểu Nhân không nói thêm gì nhiều.


Thời Nghi cùng cậu nói chuyện một lúc, đến khi xem lướt qua quyển sách của cậu thì không hiểu gì. Đứa trẻ này dường như có phần giống với Châu Sinh Thần. Cô nghĩ, nếu như Tiểu Nhân có cơ hội cùng học tập với Châu Sinh Thần, nói không chừng, gia tộc sẽ đào tạo nên niềm tự hào kiêu ngạo thứ hai.


Hai người nói chuyện thêm một lát, Thời Nghi đi tìm Mỹ Lâm để nói sẽ cùng đi ăn cơm tối với Tiểu Nhân.


Hôm nay là ngày cuốỉ cùng của cuộc thi, chiều mai tất cả mọi người sẽ rời khỏi đây để quay về. Thời Nghi hơi buồn, muốn mọi người cùng nhau uống trà và nói chuyện.


Tiểu Nhân kiên trì ở bên cạnh Thời Nghi, cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi hiếu kỳ cửa Hồng Hiểu Dự.


Cuối cùng, khi mọi người đã đi nghỉ, chỉ còn lại vài người trẻ, mọi người bắt đầu bàn bạc đến vân đề vui chơi, không biết thế nào lại nhắc đến Poker Bài Cào[1].


[1] Tên tiếng Anh "Pai gow". là một trò cờ bạc có nguồn gốc từ Trung Hoa, với một bộ mười hai con domino (HĐ)


"Tôi lại không chuẩn bị mấy thứ này". Mỹ Lâm cười cười đả kích sự nhiệt tình của mọi người. "Bây giờ đi mua sợ không kịp".


"Không cần vậy đâu, chúng ta có thể tìm thứ gì đó thay thế cũng được".


Mọi người hưng phấn hẳn lên, Thời Nghi không hiểu trò này nên chỉ ngồi bên cạnh xem.


Tiểu Nhân đột nhiên gọi cô gái đằng xa, sau khi nói gì đó liền rời đi, lát sau xuất hiện mang theo một chiếc hộp dài.


"Là gì vậy?" Thời Nghi hiếu kỳ lên tiếng.


Bài Cào, hay còn gọi là Bài Cửu".


Thời Nghi kinh ngạc nhìn cậu.


Hai người bên cạnh là Hiểu Dự và Đỗ Phong, Hiểu Dự nghe thấy vậy vui mừng nói: "Thật sự có người mang đến sao, tốt quá, mang ra mọi người cùng chơi".


Cô gái nhìn Tiểu Nhân, cậu gật đầu, mở chiếc hộp, đặt các quân lên trên mặt bàn.


Những quân bài sáng bóng được bốn người dàn ra trên bàn, nhanh chóng sắp xếp thành tám hàng.


Cô gái bên cạnh không có ý định rời đi, ngược lại đứng cạnh bàn như người phục vụ sẵn sàng giúp đỡ. Mọi người im lặng, mới đầu tưởng rằng người bên cạnh Thời Nghi chỉ là một cậu ấm, còn cô gái là người giúp việc đi theo chăm sóc ăn ở cho cậu ta.


Nhưng khi xem các quân bài trên bàn, lại nhìn tư thế sắp xếp ban nãy của cô gái kia... Người không biết, còn tưởng rằng đang lạc vào sòng bạc ở xã hội cũ, và họ là khách quý.


"Người lớn trong nhà rất thích những thứ này, vì vậy để tiếp mọi người ít nhiều phải học qua một chút".


Tiểu Nhân rất có thiện ý giải thích với mọi người: "Chị gái đây thường xuyên hầu bài các bậc cha chú trong nhà nên rất quen thuộc".


Cách giải thích có chút kỳ lạ nhưng cũng không quá khó để hiểu.


Có bài trong tay, mọi người nhanh chóng hướng sự chú ý đến những quân bài trên mặt bàn. Chỉ là chơi vui nên Mỹ Lâm không cho phép mọi người chơi ăn tiền, cô gái bên cạnh làm nhà cái nên chia cho mọi người một ít phỉnh làm vốn ban đầu.


Bàn bên này bắt đầu ầm ĩ lên, Thời Nghi thấy kỳ lạ, hỏi nhỏ Tiểu Nhân: "Cha em... chú rất thích chơi trò này sao?"


"Mọi người trong gia đình đều thích chơi". Tiểu Nhân nhìn cô. "Anh trai em chưa nói bao giờ sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Đêm kinh hoàng

Đêm kinh hoàng

(khotruyenhay.gq) - Phương mới chuyển về trọ ở khu phố này. Khu phố vốn khá tách biệt

01-07-2016
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Lộc đầu xuân

Lộc đầu xuân

(khotruyenhay.gq) - Hoa, mày biết không, bây giờ tao mới hiểu tại sao nhà mình lại

27-06-2016