Trương Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói:
bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đúng là Chu Cửu Chân Chu cô nương. Thế nhưng những vết thương này cũng đã lành rồi, tôi không còn thấy đau đớn gì cả, cũng may là mạng mình vẫn còn, nên cũng không có gì phải hận cô ta.
Thiếu nữ kia quay nhìn y một hồi, thấy mặt y thần sắc hòa hoãn, an nhiên tự tại, trong bụng cũng hơi lạ lùng, hỏi lại:
- Thế tên anh là gì? Vì sao lại đến nơi đây?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Từ khi ta trở về Trung Thổ tới nay, ai ai cũng muốn ta tiết lộ chỗ ở của nghĩa phụ, lúc ra uy, khi ép buộc, kẻ dụ dỗ, người đánh lừa, không cách gì là không dùng tới, khiến cho ta phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ. Từ nay trở đi, cái tên "Trương Vô Kỵ" coi như chết rồi, trên đời này không còn ai biết chỗ Kim Mao Sư Vương đang ở. Nếu như mai sau gặp lại một kẻ lợi hại gấp mười Chu Trường Linh gia hại mình, cũng không sợ rơi vào cái bẫy của y nữa để khỏi vô ý làm hại đến nghĩa phụ". Y mới nói:
- Tên tôi là A Ngưu.[3]
Thiếu nữ mỉm cười, hỏi:
- Thế còn họ?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Nếu mình nói họ Trương, họ Ân, hay họ Tạ đều không nên. Trương và Ân hai chữ thiết âm[4] thành Tăng". Y bèn nói:
- Tôi ... tôi họ Tăng, còn quí tính của cô nương?
Cô gái kia thân hình hơi run rẩy:
- Tôi không có họ.
Một lát sau, cô ta chậm rãi nói:
- Cha ruột tôi không thích tôi, gặp tôi là giết ngay, làm sao tôi nhận họ của ông ta được? Còn mẹ tôi thì chính tôi làm hại mà chết, nên tôi cũng không mang họ của mẹ tôi. Tôi trời sinh xấu xí, anh cứ gọi tôi là Xú cô nương được rồi.
Trương Vô Kỵ kinh hãi hỏi:
- Cô ... cô làm mẹ cô chết ư? Vì đâu nên nỗi?
Thiếu nữ kia thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này nói ra thì dài. Mẹ ruột tôi vốn là vợ cả của cha tôi, trước kia không sinh con đẻ cái gì, cha tôi mới lấy thêm bà vợ hai. Bà hai sinh được hai người anh tôi nên cha tôi thương yêu bà ta lắm. Mẹ tôi về sau sinh ra tôi, nhưng lại là con gái. Bà hai ỷ được cha tôi cưng chiều, nên mẹ tôi hay bị bà ta áp chế. Hai người anh tôi cũng ghê gớm lắm, cứ về hùa với mẹ hành hạ mẹ tôi, mẹ tôi chỉ biết nuốt lệ khóc thầm. Anh thử xem, tôi phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cha cô phải xen vào đối xử cho công bình thì được.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Thế nhưng cha tôi lại bênh bà hai, tôi giận quá chịu không nổi, một đao giết luôn bà dì ghẻ.
Trương Vô Kỵ kinh hoảng kêu "A" lên một tiếng. Y nghĩ người trong võ lâm giao đấu giết nhau thì cũng là chuyện thường, đâu ngờ đến một thôn nữ như cô này mà cũng ra tay giết người, quả thực không thể ngờ nổi.
Cô gái nói:
- Mẹ tôi thấy tôi gây ra đại họa, vội đưa tôi trốn đi. Thế nhưng hai người anh tôi đuổi theo kỳ được, định bắt tôi đem về, mẹ tôi cố ngăn mà không xong, vì muốn cứu tôi nên phải cứa cổ tự sát. Anh thử nghĩ coi, tính mạng của mẹ tôi chẳng phải do tôi hại là gì? Cha tôi mà gặp tôi, không thể nào không giết tôi cho được?
Cô ta kể chuyện mình mà thanh âm bình thản, không bị khích động chút nào. Thế nhưng Trương Vô Kỵ nghe xong tim đập thình thịch, tự nhủ: "Ta tuy rằng bất hạnh, cha mẹ đều mất cả rồi, thế nhưng cha mẹ ta khi sống yêu thương nhau biết bao nhiêu, đối với ta lại nuông chiều, so với những gì cô gái khốn khổ này gặp phải, xem ra ta còn may mắn gấp vạn lần". Nghĩ đến như thế, y cảm thấy giữa mình với cô thôn nữ có một mối đồng tình, bèn ôn tồn nói:
- Cô xa nhà đã lâu chưa? Bây giờ ở nơi đây có một mình?
Cô gái gật đầu. Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Thế cô định đi đâu bây giờ?
Cô gái đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa, thế gian này lớn biết bao, đi phía đông một hồi, đi phía tây một hồi. Chỉ cần không đụng đầu cha tôi và các anh tôi là được rồi.
Trương Vô Kỵ bỗng nổi cơn cao hứng cái cảnh "đồng bệnh tương lân[5]" nên nói:
- Đợi đùi tôi khỏi đau rồi, tôi sẽ cùng đi với cô kiếm cái ... cái anh chàng kia, hỏi xem y định đối xử với cô thế nào.
Thiếu nữ đáp:
- Thế nhưng nếu y lại chửi tôi, cắn tôi nữa thì sao?
Trương Vô Kỵ hiên ngang đáp:
- Hừ, nếu y vẫn còn tệ bạc với cô như thế, tôi không để cho y yên đâu.
Thiếu nữ nói:
- Thế nhưng nếu y đối với tôi không thèm để ý đến, chẳng nhìn chẳng nói một câu thì làm sao?
Trương Vô Kỵ cứng họng không trả lời được, nghĩ thầm dù mình võ công cao cường đến đâu, cũng không thể nào ép một người con trai phải yêu một người con gái mà y không thích, thừ người hồi lâu, nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Thiếu nữ đột nhiên cười ha hả, ngửa cổ gập người về sau, tưởng như nghe một câu chuyện gì thú vị lắm. Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Có gì đáng cười?
Cô gái vẫn cười:
- Xú bát quái, anh là cái thá gì mà người khác phải nghe lời anh? Hơn nữa, tôi đã đi tìm khắp nơi, không thấy tung tích gì, không biết bây giờ còn sống hay đã chết nữa? Anh sẽ cố hết sức, nhưng anh có tài cán gì? Ha ha, ha ha.
Trương Vô Kỵ vừa định mở mồm nói một câu, nghe cô ta cười như thế mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Thiếu nữ thấy y sượng sùng, không cười nữa, hỏi lại:
- Anh định nói gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô cười tôi, tôi không nói nữa.
Cô gái lạnh lùng nói:
- Hừ, có cười thì cũng đã cười rồi, cùng lắm thì cũng để tôi cười thêm một trận nữa, có chết ai đâu nào?
Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Tôi đối với cô có lòng tốt, cô không nên cười tôi như thế.
Thiếu nữ nói:
- Tôi hỏi anh, anh định nói với tôi cái gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cô lênh đênh một mình, không nhà không cửa. Tôi cũng tình cảnh như thế, cha mẹ tôi đều chết cả rồi, cũng chẳng anh chị em gì hết. Tôi định nói với cô là, nếu tên ác nhân kia không thèm để ý tới cô, thì hai đứa mình làm bạn với nhau, tôi sẽ kể chuyện cho cô giải sầu. Thế nhưng cô cho rằng tôi không xứng, tôi đâu có dám nói ra nữa.
Cô gái bực tức nói:
- Anh đương nhiên không xứng, gã ác nhân kia so với anh đẹp trai gấp trăm lần, thông minh cũng gấp trăm lần. Tôi ở đây dây dưa với anh, nói chuyện tào lao, thật phí cả lời.
Nói xong cô ta đá tung tóe đùi dê, thịt gà, ôm mặt chạy đi mất hút. Tuy bị cô gái mắng mỏ cự tuyệt không lường được như thế, Trương Vô Kỵ vẫn không nổi giận, nghĩ thầm: "Cô gái này quả thực tội nghiệp, trong lòng cô ta biết bao chuyện không vui, cũng chẳng đáng trách".
Bỗng thấy cô gái kia quay trở lại, mặt hầm hầm hỏi:
- Này thằng quỉ, trong lòng ngươi hẳn không bằng lòng, nghĩ ta tướng mạo xấu xí, lại còn coi ngươi chẳng ra gì, có phải không?
Trương Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Không phải vậy. Tướng mạo cô không đẹp lắm nhưng tôi mới gặp đã thấy hợp bụng, nếu như cô không biến ra xấu xí, trước kia hẳn cũng ...
Cô gái kia đột nhiên kinh hoảng kêu lên:
- Sao ... sao ngươi ... biết ta trước kia không xấu như thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mặt cô hôm nay, so với hôm trước mới gặp bị sưng hơn nhiều, nước da cũng đen hơn, đủ biết không phải sinh ra đã thế.
Thiếu nữ sợ hãi nói:
- Ta ... ta mấy hôm nay không dám soi gương, ngươi nói ta mỗi ngày một khó coi ư?
Trương Vô Kỵ ôn tồn nói:
- Con người ta chỉ cần tâm địa tốt, mặt mày đẹp xấu đâu thành vấn đề. Mẹ tôi có bảo tôi rằng, đàn bà càng đẹp thì tâm địa càng bại hoại, càng giỏi lừa người, bảo tôi phải cẩn thận đề phòng.
Thiếu nữ kia đâu có lòng dạ nào nghe chuyện mẹ y nói thế nào, vội hỏi:
- Tôi hỏi anh, lần trước anh gặp tôi, mặt tôi chưa đến nỗi xấu xí thế này, có phải không?
Trương Vô Kỵ biết rằng nếu chỉ "Ừ" một tiếng thì nàng sẽ rất đau lòng, thành thử chỉ nhìn cô ta đăm đăm, trong bụng đầy những tâm tình thương xót. Thiếu nữ nhìn thấy dáng điệu của y như vậy, hiểu ngay câu trả lời như thế nào, ôm mặt khóc nức nở nói:
- Thằng quỉ kia, ta hận ngươi, ta hận ngươi.
Rồi chạy đi mất. Lần này nàng ta không quay trở lại nữa.
Trương Vô Kỵ lại nằm thêm hai ngày. Đêm hôm đó có một con chó sói đánh hơi mò đến gần bị y đấm một cái chết ngay. Con chó sói đã không ăn được gì lại biến thành thức ăn vào bụng y. Mấy ngày sau, hai đùi y đã liền đến quá nửa, chắc chỉ độ mươi ngày nữa là đi lại được như thường, nghĩ đến cô gái kia một lần gặp gỡ rồi thôi, đến tên cũng chưa hỏi, nghĩ thầm: "Sao dung mạo cô ta càng ngày càng xấu đi, khiến mình không sao đoán định được". Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu, y gác chuyện đó sang một bên, mơ mơ màng màng nằm ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, trong giấc mơ thấy có mấy người đạp tuyết đi đến. Y kinh hoảng tỉnh dậy, ngồi nhỏm dậy nhìn vọng về hướng bước chân người. Đêm hôm đó trăng treo lưỡi liềm, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy có bảy người chạy đến, người đi đầu hình dáng thướt tha, dường như chính là cô thôn nữ. Đến khi bảy người đó đến gần, người đó quả nhiên là cô gái xấu xí, nhưng đằng sau còn thêm sáu người nữa trải ra thành hình cánh quạt, có lẽ phòng cô ta bỏ chạy. Trương Vô Kỵ hơi lạ lùng, nghĩ thầm: "Không lẽ cô ta bị cha và anh bắt được rồi chăng?".
Y nghĩ ngợi chưa xong, thiếu nữ kia và sáu người đằng sau đã tới gần, Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy, giật mình kinh hãi không để đâu cho xiết. Thì ra cả sáu người đó y đều biết cả, bên trái là Võ Thanh Anh, Võ Liệt, Vệ Bích còn bên phải là hai vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, ngoài cùng là một phụ nữ trung niên, chẳng ai xa lạ chính là Đinh Mẫn Quân của phái Nga Mi.
Trương Vô Kỵ lạ lùng: "Sao cô ta lại quen với tất cả những người này? Hay là cũng là người trong võ lâm, biết được tông tích ta nên dẫn bọn này đến bắt mình, tra hỏi chỗ ở của nghĩa phụ?" Nghĩ đến việc đó, trong bụng không còn hoài nghi, căm giận lắm: "Ta với cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại ta? Hiện nay hai chân ta không cử động được, sáu người này chẳng ai kém cỏi, mà cô thôn nữ kia có thể cũng ghê gớm. Ta đành phải khuất phục nhất thời nhận lời đưa họ đi kiếm nghĩa phụ. Đến khi hai chân ta khỏi hẳn rồi, sẽ liệu bề thanh toán từng người một".
Nếu năm năm trước gặp phải cảnh này, y chỉ có nước đem tính mệnh ra thí bỏ, dù đối phương có hành hạ uy hiếp cỡ nào, cũng chỉ cắn răng không nói, nhưng bây giờ tuổi cũng đã lớn, tâm trí cũng khôn ngoan hơn, sau khi luyện xong Cửu Dương Chân Kinh thần trí sáng suốt, trầm tĩnh, gặp nguy nan tìm cách đối phó nên tuy cường địch ở trước mặt, nhưng không thấy sợ hãi chút nào. Có điều không ngờ đến cô gái kia lại đem mình đi bán, trong cái phẫn khái, không khỏi có chút đau lòng, nên nằm trơ trơ dưới đất, khoanh tay gối đầu, không thèm để ý tới bảy người kia.
Thôn nữ kia chạy đến, nhìn y chăm chăm một hồi, sau cùng từ từ quay đầu đi. Trương Vô Kỵ dường như nghe cô thở dài một tiếng, tuy rất nhẹ, nhưng đầy vẻ đau thương. Y thầm cười nhạt: "Chẳng biết bụng ngươi dự định gì ác độc, lại còn giở trò mèo khóc chuột nữa đây?".
Chỉ thấy Vệ Bích trường kiếm trong tay rung một cái, cười khẩy nói:
- - Ngươi nói trước khi chết, muốn được gặp mặt một người, bọn ta tưởng phải là một thanh niên đẹp như Phan An, hóa ra chỉ là một tên xú bát quái, ha ha, tức cười thật là tức cười. Gã này với ngươi thật đúng là duyên trời sắp đặt, nồi nào vung nấy.
Thiếu nữ kia không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Đúng thế, ta trước khi chết chỉ muốn nhìn lại y một lần. Ta chỉ muốn rõ ràng hỏi y một câu, ta nghe xong chết cũng cam lòng.
Trương Vô Kỵ lạ lùng, không biết hai người nói năng ý tứ ra sao. Lại nghe cô gái nói tiếp:
- Tôi có một câu hỏi anh, anh phải thật thà trả lời cho tôi.
Trương Vô Kỵ đáp:
Chương trước | Chương sau