Nơi cao xa kia, trong đêm khuya thanh vắng này, minh nguyệt trên bầu trời đen thẳm binh thản ngắm nhin trấn thế.
Tại nơi hoang dã cô liêu này, có nhân si đang ngẩng đầu ngắm nhin vầng lãnh nguyệt ấy, hai ống tay áo đại bào dài, giống như y phục đạo gia, gương mặt góc cạnh, khi thế không giận mà vẫn uy nghi nhưng ẩn ước một nỗi niềm tâm sự.
Đêm nơi sơn dã, ngọn gió đêm thổi khe khẽ, lá cỏ lay động, tà áo lất phất bay, thân hinh đứng trầm ngâm bất động không biết là bao lâu rồi.
Chi có điều, ai có thể ngăn cản thời gian, giật minh nhớ lại, cũng đã mười năm trôi qua rồi.
bạn đang xem “Tru tiên - Tiêu Đỉnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Buông tiếng thở dài, thanh âm nhè nhẹ, khẽ khàng theo gió bay đi.
Trong bầu không khi tinh mich ấy, đột nhiên có thanh âm từ đằng xa truyền lại, tràn đầy tiếu ý : "Cảnh vật hôm nay thật đẹp, đạo trưởng một minh thưởng nguyệt, hẳn tâm trạng đang rất tốt ?"
Thanh âm này truyền lại từ đằng xa, nhưng lại nói với đạo nhân đang quay lưng lại kia. Đạo nhân thở dài, quay người lại, dưới ánh trăng, chinh là kẻ mười năm trước đã cấu kết với Ma Giáo ly khai Thanh Vân Môn - Thương Tùng đạo nhân.
Đứng cách y không xa, chinh là Quỷ Vương Tông tông chủ Quỷ Vương đang mim cười, chi bất quá trong thời khắc này, Quỷ Vương sắc diện tuy không có gi thay đổi, nhưng mái đầu bạc trắng, dung diện có phần tiều tuỵ, chi có nhãn quang lấp lánh một ánh nhin kỳ bi dường như sáng hơn hẳn những ngày xưa.
Thương Tùng đạo nhân nhin mái tóc bạc của Quỷ Vương, gương mặt lãnh đạm có chút biến đổi, ngạc nhiên nói: "Tông chủ, tóc của ngài?"
Quỷ Vương cười khẽ, phản ứng này của Thương Tùng đạo nhân, kỳ thực không nằm ngoài dự liệu. Những người đạo hạnh cao thâm như ông ta, dù trải qua cả trăm năm, dung mạo cũng không thể thay đổi quá nhiều, nhưng giờ đây đột nhiên trong ba ngày đã bạc trắng cả đầu, Thương Tùng đạo nhân cũng như những người ngoài cuộc không hiểu rõ đều thấy kinh ngạc, đều tự nhiên nghi rằng ông ta đã tu hành đến mức có thể giải quyết mọi vấn đề.
Quỷ Vương không giải thich, thậm tri sắc diện không hề có chút thay đổi, chi khẽ cười nói: "Đạo trưởng và ta đều là người tu đạo, nhưng vẫn là phàm nhân, ân oán tinh cừu, luôn đem đến sự thương tâm".
Thương Tùng đạo nhân gương mặt trầm mặc, giọng nói đầy tôn kinh: "Không cần phải nói nữa, là ta đã nhiều chuyện".
Quỷ Vương gật đầu, lập tức mim cười, giơ tay khẽ vỗ lên lưng Thương Tùng đạo nhân, đi đến bên cạnh , cười nói: "Không cần quá nhún nhường như vậy. Bất quá kể từ trận đánh mười năm về trước trên Thanh Vân Sơn, nghe tin đạo trưởng được Vạn Độc Môn tôn kinh cung phụng, tôn sùng như cha mẹ, không biết rằng đột nhiên đêm nay hẹn gặp tại nơi này, có việc gi quan trọng? Nếu vấn đề này Độc Thần tiền bối đã biết, ta tự nhiên sẽ không can thiệp, nhưng sợ rằng đối với đạo trưởng sẽ có phần bất tiện".
Thương Tùng đạo nhân nhin Quỷ Vương chăm chú một lúc lâu, Quỷ Vương không hỏi, trên gương mặt vẫn hiện nụ cười, chờ đợi. Lát sau, Thương Tùng đạo nhân cảm thán nói: "Tông chủ quả nhiên phi thường, kẻ phàm tục không sao sánh được, tại hạ hôm nay hẹn ước gặp mặt với tông chủ , có một việc quan trọng cần thương lượng".
Quỷ Vương nói: "Đạo trưởng xin cứ nói"
Thương Tùng đạo nhân nhin Quỷ vương, rồi bắt đầu nói: "Tông chủ có thể đã biết, Vạn Độc Môn môn chủ Độc Thần, ba ngày trước đã qua đời".
Thương Tùng đạo nhân nói với thanh âm vừa phải, nhưng giống như sấm động bên tai, nếu Quỷ Vương không phải là nhân vật có đinh lực cao, thi đã không thể trụ vững được, gương mặt biến sắc thốt lên: "Sao!!!!"
Thương Tùng đạo nhân khẩn trương nhin Quỷ Vương, nói: "Độc Thần ba ngày trước đã qua đời, sau khi chết lưu lại di mệnh, vi tri môn chủ truyền lại cho đệ tử trẻ nhất là Tần Vô Viêm".
Quỷ Vương dần dần trấn tinh, nhưng lông mày vẫn nhiu lại, ngoài mặt tỏ ra binh tinh nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, các ý nghi quay cuồng hỗn loạn.
Tam đại môn phái đương thời trong Ma Giáo ngấm ngầm có sự đối đầu với nhau, Trong lòng Quỷ Vương, kẻ mà ông ta uý ki nhất là Vạn Độc Môn môn chủ lão độc vật Độc Thần, một ngày lão ta còn tồn tại, Quỷ Vương Tông gần như không có cơ hội chiếm được vi tri Ma Giáo đệ nhất phái của Vạn Độc Môn. Giờ đây, lão độc vật tưởng như vinh viễn bất tử ấy, đột nhiên lại qua đời một cách im hơi lặng tiếng.
Quỷ Vương hit một hơi dài, nhin Thương Tùng đạo nhân, đột nhiên mim cười nói: "Độc Thần lão tiền bối là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong Thánh Giáo, giờ đây đột nhiên tạ thế, thật khiến mọi người phải thương tâm". Miệng ông ta nói những lời lẽ tiếc thương, nhưng trên gương mặt tươi cười thi chẳng có chút buồn bã nào.
Đứng đối diện với ông ta là Thương Tùng đạo nhân vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên với hai kẻ này thi Độc Thần vừa chết đi chẳng khiến họ có một chút tiếc thương nào.
"Bất quá", Quỷ Vương lại bộc lộ vẻ thận trọng thường ngày: "Trước khi ta tới, chưa từng nghe tin tức này! Trong vòng ba ngày vừa qua, Vạn Độc Môn vẫn rất binh tinh, tin tức chưa bi lộ ra ngoài".
Thương Tùng đạo nhân mim cười nói: "Sau khi lão đầu tử chết, dù truyền mệnh cho Tần Vô Viêm tiếp chưởng vi tri chưởng môn, nhưng các đệ tử lo việc tống táng cho lão vẫn không cam lòng, vi tri chưởng môn này vẫn còn đang tranh chấp, tạm thời tin lão tử đầu tạ thế vẫn chưa được truyền ra ngoài. Ngoại trừ ta là kẻ được bọn chúng tôn sùng, đa số Vạn Độc Môn đệ tử vẫn chưa biết chuyện này".
Quỷ Vương không hổ danh là đại nhân vật trên giang hồ, chi nghe qua đã minh bạch, khoé miệng khẽ nhếch lên, trầm ngâm một lát, nói với Thương Tùng đạo nhân: "Vấn đề này không hề nhỏ, được đạo trưởng kip thời cấp báo, thinh tinh này, tại hại vô cùng cảm kich".
Thương Tùng đạo nhân mim cười nói: "Không cần đa lễ".
Quỷ Vương mắt lấp lánh, nói: "Phải chăng đạo trưởng còn chuyện gi muốn nói nữa?"
Thương Tùng đạo nhân hắng giọng, nói: "Tông chủ quả thật là người hùng tài đại lược, ta đâu dám quanh co, Vạn Độc Môn hiện nay là chốn dung thân duy nhất cho Thương Tùng ta, mong tông chủ niệm tinh năm đó cùng một chiến tuyến với nhau, vẫn lưu giữ ta".
Quỷ Vương kinh ngạc: "Đạo trưởng sao lại nói thế, một nhân vật như đạo trưởng, tại hạ đâu dám vọng tưởng, đã được ngưỡng mộ suôt bao nhiêu năm qua. Chi có đạo trưởng đang ở vi tri tối thượng trong Vạn Độc Môn, là đệ nhất phái trong Thánh Giáo, tại hạ dù có lòng yêu mến nhưng chũng chẳng dám sỗ sàng thinh đạo trưởng. Sau khi Độc Thần tiền bối qua đời, phải chăng có sự thay đổi nào bất công?"
Thương Tùng đạo nhân gật đầu nói: "Tông chủ quả thật tinh tường, Độc Thần đối với ta quả thật rất tốt, nhưng Tần Vô Viêm đó luôn luôn bất hoà với ta, hơn nữa lúc này Vạn Độc Môn chúng nhân tranh quyền đoạt vi, các cao thủ đấu nhau, như ta thấy, nếu có người có khả năng nhất thống Vạn Độc Môn, tất nguyên khi cũng tổn hao trầm trọng, cũng không còn khả năng tranh đấu nữa..."
Quỷ Vương cười lớn, tiếng cười vang dội. Tại nơi hoang dã này, tiếng vọng càng vang dội hơn. Một lúc sau, ông ta ngừng cười, thần sắc nghiêm nghi nói: "Đạo trưởng yên tâm, Tần Vô Viêm là kẻ tiểu nhân, không biết được tài năng lớn lao của đạo trưởng, vậy thinh đạo trưởng về Quỷ Vương Tông của ta, sẽ dành cho ngài sự cung phụng kinh trọng, mọi sự tuỳ tâm, từ trước đến nay chưa từng có sự ưu đãi như vậy".
Thương Tùng đạo nhân gương mặt hoan hi, gật đầu nói: "Đa tạ tông chủ".
Quỷ Vương gật đầu cười, mắt lấp lánh, nói: "Vi đạo trưởng và ta giờ đây là người một nhà, tại hạ mạo muội thinh giáo đạo trưởng, trong số các đệ tử của Độc Thần, ai là người có khả năng kế thừa chức chưởng môn nhất?"
Thương Tùng đạo nhân trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Mặc dù trong môn phái các đại cao thủ đang phân cao thấp với nhau, nhưng ta thấy, cuối cùng Tần Vô Viêm đầy mưu mẹo sẽ chiến thắng. Kẻ này tuy còn it tuổi, nhưng mưu cơ thâm trầm, lại được chân truyền của Độc Thần, không thể xem thường. Chi có điều vài tháng trứoc tại Tây Phương Tử Trạch, bi Quỷ Lệ đả thương, ta đã nghe về uy lực quỷ di của Phệ Huyết Châu, thâm nhập vào tận cốt tuỷ, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, do đó bi các vi sư huynh thừa thế tranh giành chức vi trưởng môn, nếu hắn còn đủ công lực, thi mấy vi sư huynh vô tich sự đó còn lâu mới là đối thủ của hắn".
Quỷ Vương nhớ lại, việc Quỷ Lệ phục kich Tần Vô Viêm trong Tử Trạch tưởng như tinh cờ, lúc đó tưởng rằng Quỷ Lệ không liên lạc với bên ngoài, không biết chuyện gi đang xảy ra, đột nhiên lúc này nghe Thương Tùng đạo nhân nói, trong lòng nhớ lại thân ảnh Quỷ Lệ, mắt loé sáng.
Nhin ánh mắt hung hãn của Quỷ Vương, Thương Tùng đạo nhân thất kinh, ngạc nhiên nói: "Tông chủ, có chuyện gi vậy?"
Quỷ Vương binh tinh lại, mim cười nói: "Không có gi, bất quá nghi về Quỷ Lệ, một nhân tài do chinh tay minh tài bồi, hiện nay đã đạt đến trinh độ siêu phàm, trong lòng thập phần hoan hi".
Thương Tùng đạo nhân nhin ông ta, sắc diện đã trở lại như binh thường, không cần phải nói gi nữa, nhưng trong lòng cũng tưởng nhớ lại hinh ảnh Trương Tiểu Phàm ở trên đinh Thanh Vân Sơn mười năm trước, lại nhớ lại biểu tinh của Quỷ Vương lúc trước, thầm cười nhạt trong lòng.
* * * * * *
Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Vương Tông, Tổng Đường
Từ trên không trung đáp xuống, thanh ma bổng lấp lánh ánh sáng xanh thu vào trong ống tay áo, Quỷ Lệ xuất hiện ở Quỷ Vương Tông tổng đường, ngay tại lối vào tiền sảnh.
Trước cửa, các đệ tử Quỷ Vương Tông đang đứng canh cửa hoảng sợ, ngay lập tức vội vàng xếp thành hàng, đồng thanh hô vang: "Phó tông chủ!"
Quỷ Lệ không nói gi, gương mặt không chút biểu tinh, đi thẳng vào bên trong. Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn, như thường lệ nhin ngó đông tây, bất quá chi một lúc sau là đã không nhin ngó gi nữa, cũng bởi những cảnh vật này đã quá quen thuộc với nó".
Quỷ Lệ chậm rãi về phòng riêng, đẩy mạnh cánh cửa đá, trong phòng mọi thứ vẫn sắp đặt y nguyên như trước, tựa hồ như chẳng ai xê dich đi chút nào. Hắn đứng trong phòng hồi lâu, phảng phất đang nghi về điều gi đó, trên gương mặt lộ một vẻ do dự sợ hãi hiếm khi thấy ở hắn. Tiểu Hôi đang ở trên vai hắn nhảy xuống, hai chân nhẹ nhàng đặt xuống gường, duỗi chân duỗi tay nằm nghi.
Quỷ Lệ mim chặt môi, thở dài tựa như dã hạ quyết tâm, xoay người, đi về phia hàn băng thạch thất ở sâu trong lòng núi.
Trên đường đi có một nhóm Quỷ Vương Tông đệ tử, thấy vi phó tông chủ đã đi xa lâu ngày lại đột nhiên xuất hiện, bọn họ hết thảy đều cúi đầu tránh đường, trong mắt họ, tựa hồ như càng tránh xa nam nhân này càng tốt. Bất quá Quỷ Lệ hiển nhiên không bận tâm tới thái độ của bọn họ, chi lặng lẽ tiến về phia trước. Phòng của hắn cách không xa hàn băng thạch thất, hắn nhanh chóng đến trước cửa thạch thất, liền thấy một bóng người đang đứng bên ngoài thạch thất.
U Cơ
Trong lòng Quỷ Lệ đột nhiên có ý nghi: tại sao mỗi lân hắn đến thăm Bich Dao, U Cơ cũng luôn đứng bên ngoài thạch thất? Dường như nàng đối với Bich Dao tràn đầy tinh cảm....
Trong khi hắn đang nghi, U Cơ đã nghe thấy tiếng bước chân, ngước nhin lên, tựa hồ không nghi đến việc sẽ gặp Quỷ Lệ vào lúc này, thân hinh hơi có chút rúng động.
Quỷ Lệ lặng lẽ gật đầu chào nàng, rồi đi lướt qua nàng, bước tới lối vào hàn băng thạch thất.
Dưới tấm hắc sa che mặt, U Cơ im lặng.
Ngay khi Quỷ Lệ đưa tay ra đinh đẩy cửa đá dẫn vào thạch thất, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhin U Cơ, nói: "U..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, lúc này tự dưng không biết xưng hô với U Cơ thế nào.
U Cơ khẽ nói: "Bich Dao đã gọi ta như thế nào, ngươi cứ gọi ta như thế".
Quỷ Lệ im lặng, tựa hồ như chim trong muôn vàn tâm sự, hai người nhất thời trầm mặc, cuối cùng Quỷ Lệ cũng mở miệng: "U di, trước khi con đi về phia Nam, đã thinh Thanh Long thánh sứ đưa tro thi hài của Đại Vu Sư về Nam Cương..."
U Cơ hai mắt lấp lánh dưới tấm hắc sa, thi thầm nói: "Con đừng bận tâm, đại ca đã đi hộ tống rồi, nhưng cho đến giờ, vẫn chưa có tin tức gi của huynh ấy". Tuy không thấy được thần tinh của U Cơ sau lớp mạng che mặt, nhưng trong giọng nói thể hiện sự lo lắng, "ở vùng biên giới Nam Cương , bọn yêu thú gần đây đang hoành hành, đại ca tuy đạo hạnh cao thâm, nhưng....không hiểu sao vẫn chưa có tin tức gi cả".
Quỷ Lệ nhiu mày, im lặng hồi lâu, đoạn nói: "U di cũng đừng lo lắng! Thanh thánh sứ đạo hạnh cao cường, những yêu thú đó không hại nổi người đâu". Dừng một lát, hắn nói tiếp: "Con phải vào đây".
U Cơ im lặng gật đầu, không nói tiếp nữa.
"Ầm ầm !"
Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, vang lên tiếng kêu trầm đục. Sau khi vào thạch thất đóng cửa lại, Quỷ Lệ bước vào giữa toà hàn băng thạch thất, lặng lẽ ngắm nhin hinh ảnh mỹ lệ yên bin của Bich Dao.
Trên mặt băng có những làn khói trắng bay bay, từng dải từng dải phiêu lãng trong không trung, chầm chậm nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy nó như không có thật. Trên mặt đất bằng phẳng, hắn vẫn còn thấy những tàn tich của Vu pháp Chiêu Hồn Dẫn kinh tâm động phách, một sắc hồng u ám ảm đạm, thời khắc này phảng phất như lặng lẽ dung nhập vào thạch thất.
Quỷ Lệ quả thực không biết tại sao, bắt đầu rùng minh, hắn từ từ bước tới, đã đi qua chỗ dấu tich màu hòng bạc màu, xuyên qua làn khói trắng nhẹ bay, dung nhan an tường của Bich Dao đã xuất hiện trước mặt.
Phảng phất như chẳng hề thay đổi, nàng vẫn như xưa, ngỡ như mười năm trước, lần đầu diện kiến thiếu nữ mỹ lệ này....
Quỷ Lệ bước tới thạch đài của Bich Dao, cúi người xuống, trong thạch thất này, ẩn ước có một thanh âm vang lên kim nén hắn, dù thực sự hắn không thể nén được tiếng nức nở.
Đột nhiên thân hinh Quỷ Lệ dao động, lòng bàn tay trái xoè ra, bất ngờ đặt lên má, lòng bàn tay tát liên hồi vào má gây ra tiếng động vang vọng trong thạch thất. Sự thống khổ và hối hận của nam nhân, phảng phất như lúc này mới để lộ ra.
"Xin lỗi, Bich Dao, xin lỗi....." thanh âm trầm trầm vang lên, một thanh âm đang bi cố đè nén, nức nở nức nở thốt lên, lặp đi lặp lại.
Không biết là từ bao giờ, sự tinh lặng trong thạch thất lại bi phá vỡ, thạch môn lại bi mở ra bởi một người, Quỷ Vương mái đầu bạc trắng chậm rãi bước tới, đứng sau lưng Quỷ Lệ. Quỷ Lệ đang nghiêng minh bên cạnh Bich Dao, chậm rãi đứng thẳng, quay lại nhin.
Ánh mắt hai người gặp nhau, ngay từ cái nhin đầu tiên, Quỷ Lệ đã thấy mái đầu bạc trắng của Quỷ Vương, Quỷ Vương cũng thấy dấu năm ngón tay từ từ xuất hiện trên má Quỷ Lệ.
"Con đã quay về" thanh âm của Quỷ Vương có phần kỳ quái, dường như hài lòng, nhưng cũng có điều gi đó quái di.
Quỷ Lệ lặng lẽ gật đầu. Quỷ Vương hiển nhiên đã quen với tinh cách của Quỷ Lệ, không để tâm, nói: "Hãy đi với ta. Có một người quen cũ, ta nghi con nên gặp, hơn nữa Quỷ Vương Tông của chúng ta mới có một đại sự xảy ra".
Quỷ Lệ có phần kinh ngạc, hiển nhiên là hắn không biết người quen cũ kia là ai, nhưng nhin vào bộ dạng của hắn, lúc này tâm trạng không muốn biết điều đó, hắn lập tức quay đầu lại nhin Bich Dao, tựa hồ như muốn khắc sâu dung nhan nhợt nhạt đó vào trong tâm khảm, thời khắc này như ngưng đọng, bất biến. Rồi hắn xoay minh bước đi.
Ánh mắt Quỷ Vương cũng nhẹ nhàng quét qua nữ nhân đó, trong mắt ánh lên một vẻ từ ái, rồi cũng quay đi, khi ông ta đi ra, chẳng ai có thể phát hiện ra sự yếu mềm đó.
U Cơ vẫn đứng ngoài cửa thạch thất, Quỷ Lệ cũng đứng đợi tại cửa, Quỷ Vương bước được hai bước, đột nhiên quay về phia U Cơ nói: "Ngươi cũng tới!"
U Cơ khẽ gật đầu.
Ba người ly khai hàn băng thạch thất, đi qua con đường ngoằn ngoèo quanh co, đi tới căn phòng tinh mich ở trong lòng núi, Quỷ Vương đẩy cửa đi tiếp, Quỷ Lệ cũng nối gót ông ta tiến vào thạch thất. Chi thấy trong thạch thất lúc này đã có hai người, một trong hai người đeo mặt nạ đen, chinh là Quỷ Tiên Sinh thần bi, một người mặc áo bào đạo gia, chinh là Thương Tùng đạo nhân.
Nghe thấy tiếng cước bộ, Thương Tùng đạo nhân và Quỷ Tiên Sinh quay đầu lại nhin.
Khi Quỷ Lệ và Thương Tùng đạo nhân ánh mắt gặp nhau, hai con người đang sống sót này, hốt nhiên mười năm như chưa từng trôi qua, trời già đã vô tinh cười cợt trên nỗi đau khổ của hai con người này. Mười năm trước ở Thanh Vân Sơn, giờ đây lại tương kiến nhau trong tinh huống không lường trước như vậy.
Sự việc đã qua, hỏi rằng ai đã an bài ?
Trong phòng, bầu không khi trầm mặc, không ai nói gi, Quỷ Lệ và Thương Tùng đạo nhân nhin nhau chằm chằm, trên gương mặt không để lộ biểu tinh gi, nhưng ấnh mắt thập phần phức tạp, không ai đứng ra giải quyết rõ ràng việc này được.
Cuối cùng Quỷ Vương cũng tiến đến, mim cười nói: "Sao, cố nhân gặp lại nhau, không phải là dễ sắp xếp, ngồi xuống nói chuyện đi !"
Có người mở lời, bầu không khi trở nên ôn hoà, Quỷ Lệ và Thương Tùng đạo nhân không nhin nhau nữa, cùng ngồi xuống.
Quỷ Vương trước tiên nói với Quỷ Lệ: "Thương Tùng đạo trưởng hiện tại đã về với Quỷ Vương Tông chúng ta, sau này mọi người đều là đồng đạo, nếu có cơ hội, hai người nhất đinh phải thân cận với nhau mới được".
Quỷ lệ mục quang lấp lánh, nói: "Đạo trưởng sao không ở vạn Độc Môn, lại đến Quỷ Vương Tông làm gi?"
Thương Tùng đạo nhân dường như đã tiên đoán sẽ bi hỏi về vấn đề này, trên gương mặt không chút đổi sắc, không nói gi. Quả nhiên, Quỷ Vương mimn cười rồi nói: "Bởi vi Vạn Độc Môn đã phát sinh đại biến".
"Sao. Đại biến?" không chi có Quỷ Lệ, mà cả hai nhân vật che mặt là U Cơ và Quỷ Tiên Sinh đều thốt lên, cả ba đều thất kinh. Hiện tại trong Ma Giáo ba phái lớn chia nhau thiên hạ, tam đại phái này kiếm chế lẫn nhau, nhưng Vạn Độc Môn phát sinh đại biến, tự nhiên là cơ hội lớn cho hai phái còn lại.
U Cơ là người đầu tiên: "Thay đổi như thế nào?"
Quỷ Vương mim cười, nói: "Độc Thần đã chết"
"Sao?" tin này thậm chi còn dây kinh ngạc cho mọi người hơn lkúc trước, Quỷ Lệ và mọi người đều hiểu sự lợi hại và ghê gớm của nhân vật này, tự nhiên minh bạch tin kẻ này chết có ý nghia lớn lao như thế nào.
Quỷ Vương nhin mọi người xung quanh, mim cười nói tiếp: "Chư vi đều không phải kẻ khờ khạo, chắc cũng biết giờ đây chúng ta đang đối mặt với một cơ hội hiếm có"
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát, nhin Thương Tùng đạo nhân, đoạn nói: "Tin này, có phải.... Do đạo trưởng mang tới không?"
Chương trước | Chương sau