Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 98 - Nữ dị nhân nhiều phương thuốc lạ

↓↓
Lão họ Ðàm nghĩ bụng:


- Vừa rồi hai tay hảo thủ phái Thiếu Lâm, một bị thương, một bỏ chạy dưới bàn tay một thằng nhỏ phái Hoa Sơn. Nếu ta bắt được gã đến chùa Thiếu Lâm giao cho phương trượng chưởng môn phát lạc thì


chẳng những gây được một cảm tình nồng hậu với phái Thiếu Lâm mà oai danh phái Côn Luân cũng nổi


lên như sóng cồn ở Trung Nguyên.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão nghĩ vậy liền tiến một bước, mỉm cười hỏi:


- Chàng thiếu niên kia! Kiếm pháp tuyệt diệu rồi. Bây giờ ta muốn tỷ đấu quyền chưởng một phen, ngươi tính thế nào?


Lệnh Hồ Xung thấy thái độ đã đoán ra chỗ dụng tâm của lão thì nghĩ bụng:


- Con người nham hiểm này so với gã họ Dịch phái Thiếu Lâm còn khả ố hơn.


Chàng liền đưa kiếm lên nhằm đâm vào vai lão. Không ngờ chiêu kiếm mới đưa ra nửa vời, tay chàng đã kiệt lực, đánh rớt thanh kiếm xuống đất đánh "choang" một tiếng.


Lão họ Ðàm thấy Lệnh Hồ Xung rớt kiếm thì mừng rỡ vô cùng, lão vung chưởng đánh tới trước ngực chàng. Chưởng lực cực kỳ trầm trọng.


Lệnh Hồ Xung ọe một tiếng miệng hộc máu tươi.


Hai người đứng gần nhau. Máu tươi phun vào người lão họ Ðàm.


Lão họ Ðàm vội nghiêng mình để né tránh nhưng mặt lão cũng bị máu tươi phun tới và mấy giọt rớt cả vào miệng lão.


Lão họ Ðàm thấy mùi máu tanh mà vẫn không để ý chỉ sợ Lệnh Hồ Xung lượm kiếm phản kích.


Lão vung chưởng lên muốn phóng ra thì đột nhiên đầu óc choáng váng lập tức ngã lăn ra.


Lệnh Hồ Xung thấy giữa lúc mình lâm nguy mà lão té lăn xuống đất rất lấy làm kỳ.


Chàng có biết đâu trong máu của chưởng giáo Ngũ độc giáo Lam Phượng Hoàng cùng mấy cô gái Miêu có chất độc đã trút sang người chàng. Ðồng thời chàng đã uống "Ngũ tiên hoa lộ độc tửu" nên máu chàng có chất kịch độc. Cũng nhờ ở mấy chất độc khắc chế nhau trở thành hòa hoãn, chàng mới không chết. Nhưng máu độc này bắn vào miệng lão họ Ðàm thì lão không chống nổi. Có điều số lượng rất ít, nên lão không đến nỗi chết ngay lập tức.


Lúc này ánh dương quang từ phía đông soi chênh chếch tới trông rõ mặt họ Ðàm đen lại da thịt co rúm coi rất kỳ dị, khủng khiếp.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Lão càn rỡ vận dụng chân lực muốn hại người mà hóa ra hại mình.


Chàng đảo mắt nhìn bốn phía thấy trên đỉnh núi Ngũ Bá Cương không một bóng người. Ðầu cành chim chóc líu lo. Dưới đất rượu thịt cùng khí giới ngổn ngang. Tình trạng coi rất kỳ dị. Chàng đưa tay áo lên lau vết máu trên miệng, cất tiếng gọi:


- Bà bà! Ngọc thể bà bà vẫn khang kiện chăng?


Bà kia đáp:


- Lúc này công tử không nên lao thần, xin hãy ngồi nghỉ một lúc.


Thực tình Lệnh Hồ Xung toàn thân mệt mỏi, kiệt quệ. Chàng theo lời ngồi xuống.


Bỗng nghe trong nhà rạp có tiếng đàn nổi lên tựa hồ một giòng suối trong mát rượi chảy qua người chàng rồi từ từ thấm vào tứ chi cùng khắp cơ thể.


Lệnh Hồ Xung cảm thấy người chàng nhẹ nhõm, không mỏi mệt chút nào, tưởng chừng muốn bay bổng lên từng mây như một mớ bông lơ lửng.


Sau một lúc lâu, tiếng đàn thấp xuống dần rồi nghe không rõ nữa và không biết nó ngừng lại lúc nào.


Lệnh Hồ Xung phấn khởi tâm thần đứng dậy xá dài nói:


- Ða tạ bà bà đã tấu khúc nhạc thần thông, rất bổ ích cho vãn bối.


Bà kia đáp:


- Ngươi liều mình kháng cự cường địch khiến ta không bị nhục với bọn côn đồ. Ðáng lý ta tạ ơn ngươi mới phải.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Bà bà nói chi điều ấy? Ðó là việc vãn bối theo nghĩa vụ phải làm.


Bà kia lẳng lặng hồi lâu không nói gì. Trên cung đàn nhẹ phát ra thanh điệu như tiên ông. Người nghe tưởng chừng tay gẩt đàn mà trong lòng ngấm ngầm suy nghĩ việc gì khó giải quyết.


Sau một lúc lâu, bà mới cất tiếng hỏi:


- Ngươi định đi đâu?


Bà vừa hỏi câu này Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong ngực bầu máu nóng sủi lên. Chàng tưởng trời đất bao la mà không còn một chỗ để mình dung thân. Bất giác chàng nổi cơn ho sù sụ.


Hết cơn ho chàng mới ngập ngừng đáp:


- Vãn bối... không còn chỗ nào mà đến nữa.


Bà kia hỏi:


- Ngươi không đi tìm sư phụ, sư nương ư? Ngươi lại không kiếm cả bọn sư đệ, sư muội nữa hay sao?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Không biết bọn họ đi đâu rồi. Thương thế vãn bối rất trầm trọng khó mà tìm được. Dù cho có tìm thấy thì sao...


Chàng buông tiếng thở dài nghĩ bụng:


- Dù tìm thấy họ, mình sẽ ra sao? Người ta không muốn gặp mình nữa rồi.


Bà kia nói:


- Ngươi đã bị trọng thương sao không đi tìm một nơi danh thắng sơn thủy hữu tình cho khuây lòng dạ mà lại gắng gượng chịu sự đau khổ?


Lệnh Hồ Xung cười ha hả đáp:


- Bà bà dạy phải lắm! Lệnh Hồ Xung này đã chẳng quan tâm đến sống chết. Vậy bây giờ xin cáo biệt để xuống núi du ngoạn.


Chàng nói xong trông vào nhà rạp xá dài rồi trở gót đi ngay.


Chàng vừa đi được ba bước lại nghe bà kia cất tiếng hỏi:


- Ngươi... đi đấy ư?


- Vâng!


Bà kia nói:


- Ngươi bị trọng thương mà đi một mình, dọc đường chẳng ai trông nom thì không được đâu.


Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói của bà ra chiều tha thiết với mình thì chấn động tâm thấn đáp:


- Ða tạ bà bà có dạ quan hoài. Thương thế vãn bối không chữa khỏi được thì chết sớm, chết muộn, chết ở đâu cũng thế mà thôi.


Bà kia ngập ngừng nói:


- Ủa! Té ra là thế! Có điều...


Bà ngừng lại một chút rồi tiếp:


- Có điều người đi khỏi rồi hai tên côn đồ phái Thiếu Lâm trở lại quấy nhiu thì làm thế nào? Vả lại Ðàm địch nhân phái Côn Luân này ngất đi một lúc rồi hồi tỉnh, ta e rằng hắn lại sinh sự với ta.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Bà bà muốn đi đâu? Vãn bối hộ vệ cho một đoạn đường được chăng?


Bà kia đáp:


- Thế thì hay lắm! Nhưng ở trong còn có chỗ khó khăn, sợ làm phiền lụy cho ngươi.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Phiền lụy tới vãn bối ư? Vãn bối đã được bà bà cứu mạng thì tính mạng nầy là của bà bà. Có điều chi phiền lụy với chẳng phiền lụy?


Bà kia buông tiếng thở dài nói:


- Ta có một tên đối đầu rất lợi hại. Hắn đã đến tận ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương làm khó dễ ta.


Ta lánh nạn đến chốn này thì chỉ sớm tối hắn cũng bới lông tìm vết rượt tới nơi. Thương thế ngươi chưa lành không thể động thủ với hắn được. Ta muốn tìm một nơi rất hẻo lánh để tạm thời tránh đi.


Một là ngươi còn bị thương hai là ngươi nhỏ tuổi hoạt bát mà đi với mụ già này há chẳng buồn đến chết ư?


Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:


- Tưởng bà bà có điều chi khó giải quyết. Té ra vì câu chuyện nhỏ mọn đó. Bà bà muốn tới đâu vãn bối xin đưa tới đó, bất luận chân trời góc biển? Tại hạ mà không chết quyết xin hộ tống bà bà đi cho đến nơi.


Bà kia cất giọng hớn hở nói:


- Nếu vậy thì còn gì hay bằng. Có thật ta muốn đến bên trời góc biển ngươi cũng đưa tới không?


Lệnh Hồ Xung không nghĩ ngợi đáp ngay:


- Ðúng thế! Lệnh Hồ Xung nhất quyết đi theo bà bà bất luận tới đâu.


Bà kia nói:


- Còn một chỗ khó nữa.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Còn chỗ nào khó?


Bà kia đáp:


- Tướng mạo ta cực ky xấu xa! Bất cứ ai trông thấy cũng phải khiếp sợ chết giấc. Vì vậy mà ta không muốn để lộ chân tướng. Ta yêu cầu ngươi một điều: Bất cứ trường hợp nào ngươi cũng không được ngó thẳng vào mặt ta, mà cả đến chân tay quần áo, giầy dép ta ngươi cũng không được để mắt tới.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vãn bối nhất tâm tôn kính bà bà về nhân phẩm, lại càng cảm kích bà bà có dạ quan hoài đến vãn bối. Còn dung mạo bà bà thế nào có quan hệ gì?


Bà kia nói:


- Nếu ngươi không ưng chịu điều này thì đi đi.


Lệnh Hồ Xung vội nói:


- Ðược, được! Vãn bối xin ưng chịu theo lời bà bà. Bất luận trường hợp nào cũng không dám nhìn thẳng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bức ảnh Polaroid

Bức ảnh Polaroid

Who've you gonna be?"Jenny: Do you ever dream, Forrest, about who've you gonna be?Forrest: Who im gonna

27-06-2016
Người cha mù

Người cha mù

Tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn

30-06-2016

XtGem Forum catalog