Bà kia lại nói:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cả bóng sau lưng ta ngươi cũng không được ngó tới.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Chẳng lẽ cả đường sau lưng bà này cũng xấu xa kỳ dị? Người đới khó coi nhất là sau lưng. Nếu không phải cái lưng dài thưỡn của thầy đồ hay là lưng người gù thì còn là gì nữa? Ta đi với bà đường xa diệu vợi mà bảo cử nhìn cả bóng sau lưng thì e rằng không phải chuyện d dàng.
Bà kia thấy chàng ngần ngừ không đáp, liền hỏi lại:
- Ngươi không giữ được điều này chăng?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vãn bối giữ được! Vãn bối giữ được! Nếu vãn bối mà ngó bà bà một cái thì xin tự mắt tròng mắt ra.
Bà kia nói:
- Ngươi nhớ vậy là hay. Bây giờ ngươi đi trước để ta theo sau.
Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng rồi rảo bước xuống gò.
Chàng nghe tiếng bước chân lạo xạo biết là bà đã theo sau.
Ði được mấy trượng bà kia đưa một cành cây ra nói:
- Ngươi cầm lấy cành cây này làm chiếc gậy để chống mà đi từ từ.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vâng!
Chàng chống cành cây chậm chạp đi xuống, đi kiểu này không tốn hơi sức gì cả.
Lệnh Hồ Xung đi được một quãng sực nhớ ra điều gì liền hỏi:
- Bà bà! Bà bà có biết lão họ Ðàm phái Côn Luân này ư?
Bà kia đáp:
- O¬! Ðàm địch nhân là tay hảo thủ thứ ba thuộc hàng đệ tử đời thứ hai phái Côn Luân về kiếm pháp lão học được đến sáu bảy thành của sư phụ, nhưng so với đại sư huynh vẫn còn kém xa, còn gã Tân Quốc Lương là đại đệ tử phái Thiếu Lâm kiếm pháp gã này cao hơn gã Ðàm nhiều.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra hán tử thanh âm rất lớn đó là Tân Quốc Lương. Coi chừng gã này còn biết phục thiện một chút.
Bà kia nói:
- Sư đệ gã tên gọi Dịch Quốc Tử là quân vô lại. Ngươi đã phóng một kiếm đâm thủng bàn tay và một kiếm đả thương cổ tay gã. Hai nhát kiếm đó giỏi tuyệt.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðó là một điều bất đắc dĩ. Hỡi ôi! Vụ này gây thù oán với phái Thiếu Lâm, có thể phát sinh hậu họa ghê gớm vô cùng.
Bà kia nói:
- Phái Thiếu Lâm thì đã sao? Chúng ta chưa chắc đã không đấu nổi họ. Ta không ngờ Ðàm Ðịch Nhân lại phóng chưởng đánh ngươi và cũng không ngờ ngươi lại thổ huyết.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Bà bà! Bà đã trông thấy cả ư? Ðàm Ðịch Nhân không hiểu tại sao lại ngất đi và ngã lăn ra?
Bà kia đáp:
- Chính ngươi lại không biết mình ư? Trong máu ngươi có khá nhiều chất kịch độc của Ngũ độc giáo. Cái đó là tại con yêu nữ Lam Phượng Hoàng cho ngươi uống rượu độc mà ra. Miệng Ðàm Ðịch Nhân bị mấy giọt máu độc của ngươi bắn vào hắn không chống nổi.
Lệnh Hồ Xung chợt tỉnh ngộ chàng "ủa" lên một tiếng rồi nói:
- Thế mà vãn bối lại chịu đựng được mới thật là kỳ! Vãn bối cùng Lam giáo chủ vốn không thù oán.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà y lại hạ độc làm hại vãn bối?
Bà kia đáp:
- Ai bảo thị hại ngươi? Thị có hảo tâm với ngươi lắm. Hừ! Thị nghĩ càng muốn trị bệnh cho người, tưởng trong máu ngươi dù có chất độc cũng không hại gì đến tính mạng, mới thành hỏng việc.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vâng! Vãn bối nghĩ rằng Lam giáo chủ không có ý hại mình.
Bà kia nói:
- Dĩ nhiên thị không có ý hại ngươi mà còn tốt với ngươi hết chỗ nói.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười hỏi:
- Liệu Ðàm Ðịch Nhân có chết không?
Bà kia đáp:
- Cái đó còn tùy ở công lực hắn. Chẳng hiểu máu độc rớt vào miệng hắn nhiều hay ít?
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới vẻ mặt Ðàm Ðịch Nhân sau khi trúng độc bất giác run lên.
Chàng lại đi thêm mấy trượng nữa, chợt nhớ tới điều gì, vội la lên:
- Trời ơi! Xin bà bà chờ vãn bối một chút, vãn bối cần trở lại Ngũ Bá Cương.
Bà kia hỏi:
- Ðể làm gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bình đại phu vì vãn bối mà chết. Di thể đại phu hãy còn nằm đó chưa chôn cất.
Bà kia nói:
- Ngươi bất tất phải trở lại làm chi. Ta đã tiêu hóa thi thể y và chôn cất rồi.
- Ủa! té ra bà đã an táng Bình đại phu rồi ư?
Bà kia đáp:
- Không phải là an táng. Ta dùng thuốc làm tiêu hóa thi thể. Chẳng là cứ ngồi trong rạp suốt đêm mà nhìn xác chết của y hay sao?
Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng. Chàng cảm thấy bà này làm việc gì cũng khác thường. Bình Nhất Chỉ có ơn với chàng, vậy sau khi lão chết chàng phải an táng thi thể lão mới hợp ý.
Chàng càng nghĩ càng áy náy trong lòng. Chàng cảm thấy dùng thuốc tiêu hóa thi thể là có điều không phải, nhưng không biết nói sao.
Ði được mấy dặm đến khu bình nguyên dưới gò Ngũ Bá Cương bà kia nói:
- Ngươi xòe bàn tay ra!
Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng. Lòng chàng rấy lấy làm kỳ. Chàng không biết bà định giở trò gì, nhưng vẫn vâng lời xòe tay ra.
Bỗng nghe một tiếng thở dài, rồi một vật bé nhỏ từ sau lưng liệng tới trúng vào giữa bàn tay chàng.
Lệnh Hồ Xung nhìn lại thì ra một viên thuốc sắc vàng, lớn bằng đầu ngón tay út.
Bà kia nói:
- Ngươi nuốt thuốc này vào rồi lại gốc cây kia ngồi nghỉ một chốc.
Lệnh Hồ Xung lại đáp gọn một tiếng "vâng" rồi bỏ thuốc vào miệng nuốt.
Bà kia nói:
- Ta nhờ kiếm pháp thần diệu của ngươi, lại được ngươi hộ tống ra thoát vòng nguy hiểm, nên cho ngươi viên thuốc này đặng kéo dài mạng sống để tránh khỏi ngươi bị chết một cách đột ngột và ta khỏi mất một người hộ vệ. Nhưng ta đối với ngươi... dù có lòng tốt đến đâu cũng không phải là tìm cách cứu mạng cho ngươi đâu. Ngươi nhớ kỹ điều này.
Lệnh Hồ Xung lại "dạ" một tiếng rồi đi tới gốc cây tựa vào mà ngồi. Chàng cảm thấy từ huyệt đan điền một luồng nhiệt khí ngùn ngụt bốc lên. Luống nhiệt khí này đi vào khắp phủ tạng kinh mạch trong người.
Chàng nghĩ thầm:
- Viên thuốc này hiển nhiên là rất bổ ích cho ta sao bà lại không thừa nhận có lòng tốt với ta, chỉ nói là muốn lợi dụng ta mà thôi. Trên đời chỉ có kẻ lợi dụng người khác mà không chịu thừa nhận. Nay bà chẳng có ý lợi dụng ta lại nhận là lợi dụng mới thật là kỳ!
Rồi chàng nghĩ bụng bảo dạ:
- Vừa rồi bà liệng viên thuốc vào bàn tay ta mà thuốc không nẩy lên thì hiển nhiên nội công bà đã cao cường lại trầm trọng. Võ công bà so với ta còn cao thâm hơn nhiều, thì cần gì tới ta hộ vệ? Hỡi ôi! Bà bảo sao ta chỉ biết làm vậy là xong.
Chương trước | Chương sau