Ðào Chi Tiên cả kinh la hoảng:
- Ðừng hại em ta!
Người tròn ủng hỏi lại:
- Ta muốn giết y thì ngươi làm gì được?
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ðào Chi Tiên chạy như bay vào khoang thuyền. Hắn ôm cả Ðào Thực tiên lẫn cái giường ấy vào trong tay.
Quái nhân tròn ủng thực ra chỉ muốn Ðào Chi Tiên rời khỏi chỗ đó rồi hắn lại nhảy lên nắm lấy Lệnh Hồ Xung vác lên vai chạy như bay.
Ðào Chi Tiên nghĩ bụng:
- Bình đại phu bảo bọn ta trông nom Lệnh Hồ Xung mà để ngưòi ta bắt đi thì rồi đây biết trả lời đại phu thế nào? Nếu bỏ mặc Ðào Thực tiên thì e rằng y đang bị nội thương không đủ sức chống đối với địch nhân đến tập kích.
Hắn liền ôm cả Ðào Thực tiên rượt theo.
Nhạc Bất Quần nhìn vợ giơ tay ra hiệu rồi nói:
- Sư muội trông nom bọn đệ tử để ta rượt theo xem sao.
Nhạc phu nhân gật đầu. Hai người cùng hiểu cường địch vây quanh, nếu cả hai cùng rượt theo quái nhân thì e rằng bọn nam nữ đệ tử trong thuyền lại mắc vào tay địch thủ.
Quái nhân tròn ủng và Ðào Chi Tiên khing công ngang nhau. Mỗi lão cùng mang một người nên lúc chạy dĩ nhiên chẳng mau lẹ bằng tay không được.
Nhạc Bất Quần thi triển kinh công đến tột độ, dần dần theo kịp. Bỗng nghe Ðào Chi Tiên la lối om sòm đòi quái nhân tròn ủng phải buông Lệnh Hồ Xung xuống, nến không quyết chẳng chịu thôi.
Ðào Thực Tiên tuy không nhúc nhích được mà miệng vẫn không ngớt tranh biện với Ðào Chi Tiên. Hắn nói:
- Ðại ca, nhị ca đều không có ở đây. Vậy tam ca có đuổi kịp quái nhân tròn ủng cũng chẳng làm được gì hắn. Ðã không làm được gì hắn thì bỏ quách là xong, chứ đứng dọa già vô ích.
Ðào Chi Tiên nói:
- Tiểu đệ xem chừng quái nhân tròn ủng chạy rất lẹ không dừng bước chút nào mà lại báo hăm dọa để ngăn trở thì e rằng không đúng.
Nội lực Ðào Chi Tiên quả là ghê gớm. Trong tay hắn ôm một người, miệng vẫn tranh chấp không chịu, thế mà chân hắn vẫn chạy nhanh như bay không đờ đẫn chút nào.
Nhạc Bất Quần ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ:
- Bọn lục quái này, không hiểu võ công thuộc gia số nào? May mà chúng dở điên dở khùng, hành động cùng nói năng bất còn nhân tình. Không thế thì chúng sẽ thành những tay kình địch của võ lâm khó bề giải quyết.
Cả ba người rượt theo như một sợi dây chạy về hướng Ðông Bắc. Nẻo đường này mỗi lúc một chật vật vì phải trèo dốc.
Nhạc Bất Quần sực nhớ ra điều gì tự hỏi:
- Nếu quái nhân tròn ủng kia mà đặt những tên cao thủ nằm phục trong khe núi này để dẫn ta vào cạm bẫy thì làm thế nào?
Tiên sinh ngần ngừ một chút thì thấy quái nhân tròn ủng đã vác Lệnh Hồ Xung chạy đến một gian nhà ngói trên sườn núi, vượt tường mà vào.
Ðào Chi Tiên cắp Ðào Thực Tiên cũng vượt tường vào theo. Bất thình lình hắn la lên một tiếng thật to, hiển nhiên trúng kế mai phục và bị hãm rồi.
Nhạc Bất Quần chạy thẳng đến bên tường bỗng nghe Ðào Thực Tiên nói:
- Tiểu đệ đã bảo tam ca phải cẩn thận rồi mà. Tam ca coi đấy, bây giờ người ta chăng lưới bắt một mẻ. Con cá lớn cũng bị bắt thì còn gì thể diện nữa?
Ðào Chi Tiên cãi:
- Ngươi nói bậy. Một là hai con cá lớn chứ không phải một. Thứ hai ngươi bảo ta cẩn thận bao giờ?
Ðào Thực Tiên nói:
- Trước đây ít lâu tiểu đệ với tam ca vào lấy trộm thạch lựu trên vây ở phía trong tường nhà người ta, tiểu đệ đã bảo tam ca phải cẩn thật, chẳng lẽ tam ca quên rồi ư?
Ðào Chi Tiên nói:
- Ðó là việc 40 năm về trước có liên can gì đến chuyện bây giờ?
Ðào Thực Tiên đáp:
- Dĩ nhiên là có liên can. Lần ấy tam ca không cẩn thận té xuống bị người ta đánh cho một chập. Sau đại ca, nhị ca và tứ ca đồng thời đuổi đến giết sạch cả nhà họ. Lần này tam ca không cẩn thận thì cũng bị người ta bắt.
Ðào Chi Tiên hỏi:
- Cái đó cần cóc gì? Nhiều lắm đại ca, nhị ca đuổi tới lại giết sạch cả nhà thằng cha này là cùng chứ sao?
Quái nhân tròn ủng lạnh lùng nói:
- Ðào cốc nhị quỉ chúng bay chết đến nơi rồi mà không biết, còn tưởng giết ai nữa? Ta cấm không cho nói nữa để dơ bẩn tai ta.
Bỗng nghe Ðào Cán Tiên và Ðào Thực Tiên chỉ "ớ" mấy tiếng rồi không nói nữa. Hiển nhiên quái nhân tròn ủng đã nhét hạt đào hay vật gì vào miệng khiến chúng không mở ra được.
Nhạc Bất Quần lắng tai nghe thì phía trong tường không có động tĩnh gì hết. Tiên sinh quanh ra phía sau tường vây quanh thì thấy có một rạng táo lớn.
Nhạc Bất Quần nhảy vọt lên một ngọn cây táo nhìn vào phía trong tường vây thì chỉ thấy một căn nhà ngói nhỏ bé, cách thân cây chừng một trượng.
Tiên sinh nghĩ tới Ðào Chi Tiên nhảy qua tường vào trong tất bị người chăng lưới bắt rồi. Tiên sinh còn cho là khoảng đất trống một trượng này hắn có bố trí mấy tầng mai phục nguy hiểm.
Tiên sinh liền tìm chỗ cành lá rậm rạp ẩn thân, vận động Tử hà thần công, ngưng thần lắng tai nghe.
Bỗng thấy quái nhân tròn ủng hạ rất thấp giọng xuống hỏi:
- Lão tặc Tổ Thiên Thu với ngươi có liên quan gì?
Tiếp theo là thanh âm Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bữa nay tại hạ mới gặp Tổ Thiên Thu lần đầu thì làm gì mà có liên quan với nhau.
Lão tròn ủng tức giận nói:
- Câu chuyện đã đến thế này mà ngươi còn dám nói dối ư? Ngươi nên biết đã lọt vào tay ta sẽ bị chết thảm không biết đến đâu mà kể!
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Tại hạ vô tình uống hết linh đan diệu dược, dĩ nhiên các hạ phải nổi nóng. Có điều đơn dược đó tại hạ chẳng thấy chi là linh diệu. Sau khi uống vào đã nửa giờ vẫn không hiệu nghiệm.
Quái nhân tròn ủng tức giận hỏi:
- Có lý đâu kiến hiệu thần tốc như thế được? Nên biết rằng bệnh tới sầm sập như núi đổ mà bệnh lui phải từ từ từng chút một. Thuốc đó uống xong ba ngày mới dần dần thấy kiến hiệu.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Các hạ muốn giết tại hạ thì cứ động thủ đi! Tại hạ toàn thân không có khí lực thì chẳng còn cách nào chống cự được.
Quái nhân tròn ủng nói:
- Hừ! Ngươi muốn chết lẹ cho khoan khoái ư? Ðâu có thể d dàng thế được? Ta còn phải tra hỏi cho biết rõ ngọn ngành. Mẹ cha nó! Tổ Thiên Thu là một tên bạn mấy chục năm với Lão Ðầu Tử này.
Bữa nay hắn bán tình hữu nghị tất trong có điều chi ngoắt nghéo. Phái Hoa Sơn nhà ngươi trong con mắt Hoàng Hà Lão Tổ coi không đáng một đồng bạc thì dĩ nhiên không phải vì lẽ ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn mà hắn ăn cắp "Tục mệnh bát hoàn" của ta cho ngươi. Thật là kỳ quặc! Thật là quái gở!
Lão vừa nói vừa dậm chân bình bịch ra chiều tức giận vô cùng.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra ngoại hiệu các hạ là Hoàng Hà Lão Tổ! Tại hạ thất kính mất rồi!
Quái nhân tròn ủng tức giận nói:
- Ngươi nói nhăng gì thế? Một mình ta sao gọi là Hoàng Hà Lão Tổ được?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Tại sao một người không làm Hoàng Hà Lão Tổ được.
Quái nhân trìn ủng đáp:
- Hoàng Hà Lão Tổ một người họ Lão một người họ Tổ dĩ nhiên phải hai người chứ. Có thế mà ngươi cũng không hiểu thì thật là ngu xuẩn. Lão họ Tổ là Tổ Thiên Thu còn người họ Lão là Lão Ðầu Tử đây. Hai người ở nẻo dọc sông Hoàng Hà gọi chung là Hoàng Hà Lão Tổ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Thế sao không một người tên là Lão Gia, còn một người tên là Tổ Tôn?
Quái nhân tròn ủng đáp:
- Ngươi thật là một kẻ hủ lậu không biết trên đời có người họ Lão họ Tổ. Ta đã họ Lão mà tên Gia.
Có phải khi người ta tôn trọng tự nhiên kêu bằng Lão Gia không, nên mới lấy tên là Lão Ðầu Tử cho phân biệt.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được bật cười nói:
- Vậy thì Tổ Thiên Thu cũng là họ tên một vị nữa hay sao?
Quái nhân tròn ủng đáp:
- Phải rồi!
Lão ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ô hay! Ngươi không biết tên họ Tổ Thiên Thu thì ra ngươi với y không có liên quan gì thật hay sao? Ô ! không phải! ngươi có phải là con Tổ Thiên Thu không?
Lệnh Hồ Xung buồn cười hỏi lại:
- Sao tại hạ là con y được? Y họ Tổ, tại hạ họ Lệnh Hồ. Sao các hạ lại kéo dằng vào nhau?
Lão Ðầu Tử càu nhàu:
- Quái thật! Lạ thật! Ta phí bao nhiêu tâm huyết nào trộm cắp, nào sang đoạt, nào lừa gạt mới lấy được đủ thứ chế thành "Tục mạng bát hoàn" cốt để chữa bệnh cho đứa con gái yêu quí của ta.
Ngươi đã không phải là con Tổ Thiên Thu sao hắn lại lấy cắp thuốc của ta cho ngươi uống?
Lệnh Hồ Xung bây giờ tỉnh ngộ hỏi:
- Té ra Lão tiên sinh chế thuốc này để trị bệnh cho lệnh ái, tại hạ nỡ uống vào mất rồi trong lòng thật áy náy vô cùng! Không hiểu lệnh ái bị bệnh gì? Sao không mời Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đại phu tìm cách chữa cho?
Lão Ðầu Tử phỉ nhổ luôn mấy tiếng rồi nói:
- Ai chả biết có bệnh thì đến xin Bình Nhất Chỉ chữa cho! Hắn đã có lệ hễ trị khỏi một người là lại giết một người để thường mạng. Ta e rằng hắn không chịu chữa cho con gái ta, nên trước hết ta phải giết tám mạng người nhà của hắn , bắt hắn hết lòng chẩn mạch chữa con gái ta. Hắn điều tra ra lúc y mới lọt lòng mẹ đã mắc phải quái tật. Hắn kê cho cái toa thuốc "Tục mệnh bát hoàn" này. Nếu không thì ta chẳng phải thầy thuốc, biết cách chế luyện thế nào được?
Lệnh Hồ Xung càng nghe càng thấy làm kỳ hỏi:
Chương trước | Chương sau