XtGem Forum catalog
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 88 - Hoàng Hà quái khách bắt Lệnh Hồ Xung

↓↓

- Tiền bối đã mời đại phu chữa bệnh cho lệnh ái sao còn giết cả nhà nhạc gia tiên sinh?

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão Ðầu Tử đáp:


- Ngươi thật ngu hết chỗ nói, chẳng biết một tí gì. Nhà Bình Nhất Chỉ đã không đông người mà mấy năm nay lại bị bệnh nhân của hắn giết hết sạch. Người mà Bình Nhất Chỉ tức giận nhất lại là Nhạc mẫu hắn. Vì hắn sợ vợ không dám giết nhạc mẫu ta mới phải ra tay làm thay cho hắn. Sau khi ta giết chết toàn gia nhạc mẫu hắn rồi, hắn sướng quá mới chẩn mạch trị bệnh cho con gái ta.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Té ra là thế. Thực ra đan dược của tiền bối tuy linh diện song đối với bệnh tại hạ lại không đối chứng, nghiệm phương chẳng hiểu có ăn thua gì không? Bệnh tình của lệnh ái thế nào? Bây giờ lại đi tìm dược vật để chế có còn kịp được chăng?


Lão Ðầu Tử tức giận đáp:


- Con gái ta nhiều lắm chỉ sống được một năm hay sáu tháng làm gì còn đủ thì giờ để kiếm được linh đan diệu dược này nữa. Bây giờ chỉ còn cách lấy ngựa chết chữa cho ngựa sống.


Lão kéo ngay ngắn một chiếc ghế, đẩy Lệnh Hồ Xung ngồi xuống. Ðoạn lão dùng một đoạn dây thừng trói chân tay gã vào đó. Lão lại móc thủng vạt áo để lộ trước ngực gã ra.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Tiền bối định làm trò gì thế này?


Lão Ðầu Tử nở một nụ cười hung dữ đáp:


- Ngươi bất tất phải nóng nảy. Lát nữa sẽ rõ.


Lão ôm cả Lệnh Hồ Xung cùng chiếc ghế lên xuyên qua hai gian phòng, vén màn lên tiến vào bên trong.


Lệnh Hồ Xung vừa vào phòng đã cảm thấy bực bội khác thường. Bao nhiêu khe cửa sổ phòng này đều dán giấy kín mít, không một làn gió nào lọt vào được. Giữa phòng đặt hai lò lửa lớn. Trên giường trướng rũ màn che. Trong phòng toàn là mùi thuốc.


Lão Ðầu Tử đem chiếc ghế xuống trước giường. Lão vén màn lên dịu dàng hỏi:


- Di nhi! Bữa nay con thấy thế nào?


Trên chiếc gối bọc đoạn mầu vàng tươi, một bộ mặt xanh lướt không chút huyết sắc lộ ra. Mái tóc xanh dài đến ba thước bỏ tán loạn trên chăn gấm. Vị cô nương này chừng 17, 18 tuổi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày dài rũ xuống.


Nàng khẽ cất tiếng:


- Gia gia!


Nhưng nàng vẫn không mở mắt ra. Lão Ðầu Tử lại nói:


- Di nhi! Thuốc "Tục mạng bát hoàn" của con gia gia đã chế luyện xong rồi. Bữa nay con có thể uống được, h uống xong là hết bệnh, dậy đi chơi được ngay.


Thiếu nữ chỉ ồ lên một tiếng dường như chẳng quan tâm gì mấy.


Lệnh Hồ Xung thấy bệnh thiếu nữ trầm trọng như vậy thì trong lòng rất áy náy, bụng bảo dạ:


- Lão Ðầu Tử thương con quá đỗi không biết làm thế nào đành nói gạt nàng như vậy.


Lão Ðầu Tử nâng đỡ con gái lên dỗ ngọt:


- Con ngồi dậy một chút cho tỉnh rồi uống thuốc. Thứ thuốc này tìm được không phải dễ dàng. Con phải ngoan ngoãn đừng cựa cạy, nghe!


Thiếu nữ từ từ ngồi dậy. Lão Ðầu Tử lấy hai chiếc gối kê vào sau lưng nàng. Thiếu nữ giương mắt lên ngó thấy Lệnh Hồ Xung, nàng rất đỗi ngạc nhiên. Cặp mắt nàng không ngớt chuyển động ngó chằm chặp vào mặt Lệnh Hồ Xung cất tiếng hỏi:


- Gia gia! Gã... gã là ai vậy?


Lão Ðầu Tử mỉm cười đáp:


- Gã ư? Gã là người mà cũng là thuốc...


Thiếu nữ lơ mơ chẳng hiểu gì, lại hỏi:


- Gã là thuốc ư?


Lão Ðầu Tử đáp:


- Phải rồi! Gã là thuốc. Thứ thuốc "Tục mệnh bát hoàn" tính dược rất mãnh liệt, con uống không nổi, phải cho gã uống trước để thuốc hòa vào máu. Bây giờ ta chích máu gã cho con uống mới được.


Thiếu nữ "à" một tiếng rồi lại nhắm mắt lại.


Lệnh Hồ Xung nghe Lão Ðầu Tử nói vậy thì vừa kinh hãi, vừa tức giận, toan lớn tiếng thoá mạ, nhưng sau lại nghĩ thầm:


- Tuy ta vô tình mà uống mất linh dược để cứu mạng cho cô này, chứ không phải bản thân muốn thế, song cũng là làm hư việc lớn của Lão Ðầu Tử và hại đến tính mạng cô ta. Huống chi ta đã không muốn sống nữa thì có đem máu cứu mạng cho cô để chuộc lỗi trruớc cũng là phải lắm.


Gã nghĩ vậy, liền nở một nụ cười thê thảm chứ không nói gì.


Lão Ðầu Tử đứng bên Lệnh Hồ Xung chỉ chờ gã lên tiếng thoá mạ là lập tức điểm vào á huyệt.


Ngờ đâu Lệnh Hồ Xung vẫn lộ vẻ thản nhiên chẳng quan tâm chi hết, khiến lão ngạc nhiên vô cùng.


Nguyên Lệnh Hồ Xung từ khi bị Nhạc Linh San chuyển tình luyến ái sang người khác, gã đã chán ngán sự đời. Tối hôm ấy, hắn lại nghe đại hán lớn tiếng mạt sát Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi ngấm ngầm phỉ báng gã, đồng thời chính mắt gã mục kích Nhạc, Lâm hai người ngồi dưới gốc cây trên bờ thủ thỉ trò chuyện, gã cảm thấy ở đời không còn gì sinh thú nữa. Thậm chí gã thờ ơ cả chuyện sống chết.


Lão Ðầu Tử hỏi:


- Ta muốn đâm vào trái tim ngươi để lấy máu nóng trị bệnh cho con gái ta. Ngươi có sợ hay không?


Lệnh Hồ Xung lạnh lùng đáp:


- Cái đó có chi đáng sợ?


Lão Ðầu Tử liếc mắt ngó Lệnh Hồ Xung quả nhiên thấy hắn tuyệt không lộ vẻ sợ sệt, liền nói:


- Ta đâm lấy máu trái tim ngươi tức là ngươi phải bỏ mạng. Vậy ta cho ngươi biết trước, ngươi chết rồi cũng đừng oán ta và đừng trách sao không bảo trước.


Lệnh Hồ Xung cười ruồi đáp:


- Con người ta thủy chung rồi cũng đi đến chỗ chết. Chết sớm hay chết muộn mấy năm có khác gì nhau? Nếu máu của tại hạ mà cứu sống được cô nương là hay lắm, chẳng hơn là chết uổng không ích gì cho ai?


Hắn lại nghĩ tới Nhạc Linh San hay tin mình chết rồi, không hiểu có thương xót mình chút nào, hay còn mắng thêm mình là đồ tồi. Bất giác hắn cảm thấy tự thương thân mình.


Lão Ðầu Tử giơ ngón tay lên nói:


- Ngươi là một tên hảo hán không biết sợ chết, bình sinh Lão Ðầu Tử này ít khi gặp được, nhưng đáng tiếc là con gái ta mà không uống máu ngươi thì tất nhiên phải chết, bằng không ta thiệt muốn tha cho ngươi.


Dứt lời lão xuống nhà bếp bưng lên một chậu nước sôi đang bốc hơi ngùn ngụt. Tay phải lão cầm đao nhọn, tay trái dúng chiếc khăn tay vào nước nóng đắp lên ngực Lệnh Hồ Xung.


Giữa lúc ấy bỗng nghe thanh âm Tổ Thiên Thu ở ngoài cửa la gọi:


- Lão Ðầu Tử! Mở cửa mau! Ta có cái này hay lắm dành cho Tiểu Di cô nhà lão đây!


Lão Ðầu Tử chau mày. Lão cầm thanh đao trong tay phải rạch một cái cho tấm khăn tay nóng đứt làm hai, lấy một nửa nhét vào miệng Lệnh Hồ Xung miệng càu nhàu:


- Cái gì mà hay?


Lão bỏ đao và chậu nước nóng xuống, chạy ra mở cửa cho Tổ Thiên Thu.


Tổ Thiên Thu vừa đi vào nhà vừa hỏi:


- Lão Ðầu Tử! Vụ này lão tạ ơn ta bằng cách nào? Giữa lúc cấp bách ta lại không tìm thấy lão, ta đàng lấy "Tục mệnh bát hoàn" của lão gạt cho y uống vào. Giả tỷ lão mà biết tất cũng đem linh đan diệu dược này mời thì vị tất y đã chịu uống.


Lão Ðầu Tử tức giận gạt đi:


- Nói năng gì nhiều thế? ...


Tổ Thiên Thu liền ghé tai vào Lão Ðầu Tử nói nhỏ mấy câu.


Lão Ðầu Tử nhảy bật lên như cái lò xo lớn tiếng hỏi:


- Có thật chuyện ấy ư?.. Lão ... Lão không gạt ta đấy chứ?


Tổ Thiên Thu nói:


- Ta gạt lão làm chi? Ta đã thám thính quả thật như vậy. Lão Ðầu Tử! Chúng ta cùng nhau giao kết đã mấy chục năm nên hiểu nhau lắm rồi. Ta làm việc này chắc hợp ý lão lắm thì phải!


Lão Ðầu Tử đáp:


- Phải rồi! Phải rồi! Ðáng chết! Ðáng chết!


Tổ Thiên Thu lấy làm kỳ hỏi:


- Sao lại phải rồi, mà lại đáng chết?


Lão Ðầu Tử đáp:


- Lão làm phải còn ta đáng chết!


Tổ Thiên Thu càng lấy làm lạ hơn nữa, lại hỏi:


- Tại sao lão lại đáng chết?


Lão Ðầu Tử dắt tay Tổ Thiên Thu kéo thắng vào trong phòng con gái rồi quay về phía Lệnh Hồ Xung dập đầu lạy xuống nói:


- Lệnh Hồ công tử! Lệnh Hồ đại nhân! Lệnh Hồ gia gia. Tiểu nhân bị mỡ lợn lấp mất cả trí sáng suốt thàng ra đắc tội với công tử. May mà lòng trời còn tựa xui khiến Tổ Thiên Thu vừa kịp tới nơi. Giả tỷ tiểu nhân mà đâm chết công tử rồi thì có đem xương thịt Lão Ðầu Tử này nấy thành cao cũng không đủ chuộc tội trong muôn một.


Lão dứt lời xì sụp lạy mãi.


Lệnh Hồ Xung miệng bị nhét giẻ, chỉ ú ớ không ra tiếng.


Tổ Thiên Thu bình tĩnh sáng suốt ngó thấy ngay vội rút nửa tấm khăn ở miệng Lệnh Hồ Xung ra hỏi:


- Lệnh Hồ công tử! Tại sao công tử lại đến chốn này?


Lệnh Hồ Xung vội nói:


- Lão tiền bối! Tiền bối dậy đi! Ðại lễ này khiến vãn bối hổ thẹn vô cùng !


Lão Ðầu Tử đáp:


- Người ta thường nói: kẻ không biết là không có tội. Lão đầu nhi không biết Lệnh Hồ công tử lại có quan hệ sâu xa với ân nhân của lão, thành ra mạo phạm. Trời ơi! Tiểu lão tội thật đáng chết, gây ra tội nghiệt tày đình! Nếu tiểu lão mà biết rõ thì dù có cả trăm đứa con gái cũng vui lòng để chúng chết hết chứ chẳng dám lấy nửa giọt máu của Lệnh Hồ công tử hòng cứu sinh mạng cho chúng.


Tổ Thiên Thu trừng mắt lên hỏi:


- Lão Ðầu Tử! Lão đem Lệnh Hồ công tử trói vào đây để làm gì vậy?


Lão Ðầu Tử hoang mang đáp:


- Trời ơi! Ta biết mình đã bạo thiên ngược địa, làm càn, làm bậy. Lão còn hỏi ta làm cái gì?


Tổ Thiên Thu lại hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ngôi nhà hoa vàng

Ngôi nhà hoa vàng

Trước kia, trong mảnh vườn đó và ở hiên ngôi nhà được trồng rất nhiều hoa cánh

24-06-2016
Hoa hồng vàng

Hoa hồng vàng

Tôi không còn nghe nàng nói gì nữa, bởi trước mắt tôi chỉ toàn một màu vàng của

25-06-2016
Chàng trai của biển

Chàng trai của biển

Tôi gắng gượng với tay để nắm lấy đôi tay chai sần của Biển. Chàng trai của biển

24-06-2016
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016
Gia đình là số 1

Gia đình là số 1

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của bạn với gia đình mình là gì? *** 1. Hồi bé có ông

23-06-2016