Duck hunt
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 61 - Hồ Xung luyện Độc Cô Cửu Kiếm

↓↓
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:


- Tại sao các trưởng lão Ma giáo lại chết cả ở đây?


Phong Thanh Dương đáp:


- Ta giết họ đấy.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bọn trưởng lão Ma giáo đều là những tên võ công tuyệt thế, vậy mà Phong Thanh Dương nói bốn tiếng "ta giết họ đấy" một cách rất hời hợt hững hờ như giết đi mười con kiến con muỗi vậy.


Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:


- Tại ... sao thế? ...


Phong Thanh Dương nói:


- Chỉ trong vòng một giờ là Ðiền Bá Quang tỉnh lại, ngươi cứ hỏi chuyện đường dài thì còn thời gian đâu mà học võ công?


Lệnh Hồ Xung vội đáp:


- Ða tạ! Xin thái sư thúc chỉ điểm cho.


Phong Thanh Dương thở dài nói:


- Những trưởng lão Ma giáo thực ra cũng là những người thông minh tài trí mới phá tan được hết những tuyệt chiêu Ngũ nhạc kiếm phái. Hỡi ơi! Ðáng tiếc phải giết đi thật đáng tiếc!


Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:


- Vừa rồi lão nhân trách mình lãng phí thời gian mà bây giờ chính lão lại thở ngắn than dài.


Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, song ngoài mặt không lộ vẻ chi hết.


Phong Thanh Dương lại nói:


- Ðáng tiếc là bọn họ không hiểu rõ chiêu số là phần "tĩnh", người phát chiêu mới là phần "động".


Chiêu số "tĩnh" phá giải kỳ tuyệt đến đâu mà khi gặp chiêu số "động" liền chịu bó tay thì chỉ còn đường để mặc người ta chu lục. Vậy ngươi phải nghĩ luôn luôn đến chữ "động". Học và sử đều cần hướng đến chiêu số "động" nếu cứ ỳ ra như cục đất không biết biến hóa thì dù có thuộc hàng nghìn hàng vạn chiêu số "tĩnh" mà gặp phải tay cao thủ chân chính là bị họ phá giải sạch sành sanh.


Lệnh Hồ Xung mừng rỡ như người phát điên. Vốn là một thanh niên mau lẹ hiếu động hắn nghe Phong Thanh Dương nói mấy câu trúng gan ruột rất lấy làm sung sướng.


Hắn luôn miệng xưng tụng:


- Phải lắm! phải lắm! cần học và sử chiêu linh động mới được.


Phong Thanh Dương nói:


- Trong Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thiếu chi bọn xuẩn tài. Chúng cho rằng cứ học những chiêu kiếm tinh thục của sư phụ truyền cho là trở thành cao thủ. Hừ! Họ thuộc lòng 300 bài thơ Ðường thì kẻ không biết ngâm thơ cũng ngâm được thật. Nhưng chỉ thuộc thơ người ta, rồi mình có làm thơ cũng chẳng ra hồn. Nếu tự mình không có óc sáng tác liệu có thành đại thi gia được không?


Lão nói mấy câu này thực ra đã mạt sát luôn cả Nhạc Bất Quần, nhưng Lệnh Hồ Xung thấy lời lão rất hợp lý, vả lại lão không chỉ mặt chỉ tên sư phụ hắn, nên hắn cũng không phản đối.


Phong Thanh Dương nói:


- Luyện võ và sử chiêu linh động, mới chỉ là bước đầu. Luyện đến chỗ ra tay không còn chiêu thức mới tiến vào trình độ tuyệt luân. Theo người thì những chiêu luyện tới chỗ tối cao là không tài nào phá giải được. ý nghĩ đó chỉ đúng có một điểm là chiêu thức dù có cao đến đâu mà để đối phương tìm thấy đường lối là có thể nhận kẽ hở phá mình ngay. Còn như đã không có chiêu thức thì địch nhân phá vào đâu?


Lệnh Hồ Xung trống ngực đập loạn xạ. Miệng lẩm bẩm:


- Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu? Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu?


Phong Thanh Dương lại nói:


- Một người thường chưa học võ công bao giờ cầm kiếm vung loạn lên thì kiến văn người có rộng đến đâu cũng chẳng thể đoán được nhát kiếm của họ đâm chỗ nào, chém vào đâu. Dù là tay kiếm thuật tinh thâm rất mực cũng không phá nổi chiêu thức của họ, vì họ chẳng có chiêu thức chi hết. Hai chữ "phá chiêu" thành ra vô nghĩa. Có điều kẻ không học võ công mà không hiểu chiêu thức tất bị người ta đánh ngã một cách dễ dàng. Còn những tay kiếm thuật chân chính vào thượng thặng mà không chiêu số thì kiềm chế được người mà không để cho ai kiềm chế mình.


Lão lượm một khúc xương đùi người chết lên cầm một đầu giơ ra trước mặt Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Bây giờ ngươi phá chiêu này bằng cách nào?


Lệnh Hồ Xung không biết đó là chiêu thức gì, ngơ ngác đáp:


- Ðây không phải là chiêu thức nên đồ tôn không phá giải được.


Phong Thanh Dương tủm tỉm cười nói:


- Chính là thế đó. Nếu địch nhân sử binh khí hay động quyền cước thành chiêu thức, thì ngươi chỉ cần biết cách phá giải là ra tay phá chiêu thắng địch được ngay.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Nếu địch nhân không có chiêu thức thì sao?


Phong Thanh Dương đáp:


- Ấy đó! Ta muốn nói: Ðối phương cũng là tay cao thủ hạng nhất. Cả hai bên tùy ý muốn đánh cách nào cũng được, chưa nhất định ai hơn ai kém...


Lão thở dài nói tiếp:


- Hiện nay những tay cao thủ như vậy hiếm lắm. Họa may ngươi gặp được một hai vị đã là tốt số lắm rồi. Suốt đời ta mới gặp được ba vị mà thôi.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Ba vị đó là ai?


Phong Thanh Dương chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi tủm tỉm cười nói:


- Trong bọn đệ tử Nhạc Bất Quần vẫn còn kẻ muốn dính líu đến chuyện ngoài không chịu học kiếm thuật. Hay lắm! Hay lắm!


Lệnh Hồ Xung thẹn đỏ mặt lên vội khom lưng nói:


- Ðồ tôn biết lỗi rồi!


Phong Thanh Dương nói:


- Ngươi không có lỗi gì cả. Trái lại tâm tư ngươi hoạt bát là hợp với lòng ta. Có điều hiện tại ít thì giờ. Vậy ngươi liên tiếp biểu diễn ba, bốn chục tuyệt chiêu của phái Hoa Sơn như ngươi thuộc lòng rồi quên hết cả toàn bộ đi, quên sạch sành sanh đừng để dạ một chiêu nào cả. Ðến lúc ngươi cùng Ðiền Bá Quang động thủ, tựa hồ như ngươi không còn một chiêu số nào về Hoa Sơn kiếm pháp để chiến đấu với hắn.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Dạ dạ!


Hắn ngưng thần coi lại đồ hình trên vách đá mười phần Lệnh Hồ Xung đã coi đến tám, chín, nhất là kiếm pháp bản môn hắn càng nhớ kỹ. Bây giờ hắn không cần mất thì giờ để học chiêu số mà chỉ cần đem những chiêu thức về kiếm pháp không liên lạc với nhau xếp thành một dây liền.


Phong Thanh Dương nói:


- Nhất thiết ngươi nên thuận theo tự nhiên, chỗ nào không làm được thì đừng làm, chỗ nào thôi thì phải thôi ngay. Nếu không thể cho dính lại liền thành một xâu cũng bỏ quách. Tóm lại đừng có chút nào miễn cưỡng.


Lệnh Hồ Xung luyện kiếm mười mấy năm, mỗi lần luyện tập đều phải để hết tinh thần không dám lơ đãng chút nào, vì pháp luật của Nhạc Bất Quần rất nghiêm minh. Một cái giơ tay, cất chân mà sai trật pháp độ mấy tấc liền phải đính chính ngay tức khắc. Chiêu thức nào cũng phải sử cho tận thiện tận mỹ, không được mảy may sai trật mới được y gật đầu công nhận.


Lệnh Hồ Xung là khai sơn đệ tử, bản tính hắn cương cường hiếu thắng, lại được sư phụ, sư nương khen ngợi luôn luôn nên lúc hắn luyện mỗi chiêu càng khép mình vào lề luật gấp bội. Hắn không ngờ Phong Thanh Dương dạy kiếm lại trái ngược hoàn toàn với đường lối cũ. Lão muốn hắn càng tùy tiện càng hay và như vậy hợp với tâm ý hắn. Lúc hắn sử kiếm trong lòng sung sướng khôn tả, khác nào uống thứ rượu ngon cất đã mấy chục năm mùi vị êm ngọt phi thường.


Giữa lúc Lệnh Hồ Xung đang say mê sử kiếm, bỗng nghe tiếng Ðiền Bá Quang đứng ngoài gọi:


- Lệnh Hồ huynh! Mời Lệnh Hồ huynh ra đây tỷ võ.


Lệnh Hồ Xung thu kiếm về đứng yên nhìn Phong Thanh Dương hỏi:


- Thưa thái sư thúc tổ! Ðồ tôn múa may quay cuồng như vậy liệu có chống được với Khoái đao của hắn không?


Phong Thanh Dương lắc đầu đáp:


- Chống không nổi, còn sai nhiều lắm!


Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:


- Không chống nổi ư?


Phong Thanh Dương đáp:


- Ðã muốn chống là tự nhiên không chống nổi. Sao ngươi cứ phải chống đối mới được?


Lệnh Hồ Xung nghe lão nói vậy liền tỉnh ngộ ngay. Hắn mừng thầm nghĩ bụng:


- Phải rồi! Gã năn nỉ mình xuống núi dĩ nhiên không dám hạ sát thủ. Gã muốn sử đao pháp gì thì sử mình không cần biết tới mà chỉ việc tấn công là xong.


Hắn cầm kiếm ra khỏi động thấy Ðiền Bá Quang cầm ngang lưỡi đao đứng đó.


Ðiền Bá Quang nói:


- Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh được Phong lão liền bối chỉ điểm yếu quyết, quả nhiên kiếm pháp tiến bộ rất nhiều. Có điều vừa rồi Ðiền mỗ bị Lệnh Hồ huynh đánh ngã là vì sơ ý một chút, chứ trong lòng không phục. Bây giờ chúng ta tái đấu.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðược lắm!


Hắn vung kiếm chênh chếch đâm tới. Thanh trường kiếm lảo đảo lung lay mà không có chút kình lực nào cả.


Ðiền Bá Quang rất lấy làm kỳ tự hỏi:


- Thằng cha này phát điên rồi chăng?


Hắn vung đao chém nhẹ một nhát.


Lệnh Hồ Xung không né tránh, nghiên mũi kiếm nhắm đâm chênh chếch vào bụng dưới đối phương.


Ðiền Bá Quang la lên:


- Ô hay!


Rồi xoay đao lại gạt. Không ngờ Lệnh Hồ Xung đột nhiên tung trường kiếm từ trên không.


Ðiền Bá Quang ngửng đầu lên nhìn.


Chẳng ngờ mũi gã bị Lệnh Hồ Xung đánh trúng một quyền khá nặng máu tươi đổ ra rất nhiều.


Ðiền Bá Quang còn đang kinh hãi thì Lệnh Hồ Xung lại dùng tay làm kiếm đâm tới cực kỳ mau lẹ, trúng ngay vào huyệt Ðản trung của Ðiền Bá Quang.


Ðiền Bá Quang toàn thân nhũn ra từ từ té xuống. Vẻ mặt gã cực kỳ kinh dị lại vô cùng phẫn nộ.


Lệnh Hồ Xung xoay mình lại.


Phong Thanh Dương gọi hắn vào động bảo:


- Ngươi lại được thêm nửa giờ nữa để luyện kiếm. Gã hai lần bị ngươi điểm té, thương thế lần này nặng hơn và dĩ nhiên lâu hơn lần đầu gã mới tỉnh lại. Có điều lần sau tái đấu, không chừng gã sẽ dùng đến phép đánh liều mạng, vậy ngươi phải cẩn thận mới được. Bây giờ ngươi hãy vào luyện kiếm pháp phái Hành sơn đi!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Vẹt và châu chấu

Vẹt và châu chấu

Khoa La là tên một con vẹt, mỏ nó vừa đẹp vừa linh hoạt. Nó có thể mổ châu chấu

24-06-2016
Lộc đầu xuân

Lộc đầu xuân

(khotruyenhay.gq) - Hoa, mày biết không, bây giờ tao mới hiểu tại sao nhà mình lại

27-06-2016