Polly po-cket
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 217 - Điền Bá Quang cũng có biệt tài

↓↓

Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ðiền huynh có pháp thuật gì tài tình như vậy?


Ðiền Bá Quang đáp:


- Tại hạ chẳng biết đó là pháp thuật gì. Dường như tại há đánh hơi thấy hương vị đàn bà khác với đàn ông.


Lệnh Hồ Xung không nhịn được nổi lên tràng cười khanh khách nói:


- Ðiền huynh quả là một người có thiên tài.


Ðiền Bá Quang khẽ la lên:


- Trời ơi! Thật đáng hổ thẹn.


Lệnh Hồ Xung vẫn cười đáp:


- Bản lãnh này của Ðiền huynh trước kia làm điều tồi bại, không ngờ rèn luyện nhiều nay lại là một môn đắc dụng để cứu mạng cho quần đệ tử phái Hằng Sơn.


Doanh Doanh quay lại toan hỏi chàng cười gì nhưng nàng thấy Ðiền Bá Quang rụt rè e lệ thì đoán là một chuyện bất nhả nên nàng không khỏi nữa.


Ðiền Bá Quang đang đi đột nhiên dừng lại có một số đệ tử của quý phái.


Gã nói rồi hít mạnh mấy cái đoạn đi tới bụi cỏ rậm trên sười núi.


Gã cúi đầu xuống tìm kiếm một lúc rồi vui mừng reo lên:


- Ô chỗ này rồi!


Gã trỏ tay vào một chỗ có đến hơn chục khối đá lớn xếp lên, khối nào cũng nặng đến hai ba trăm cân.


Ðiền Bá Quang lập tức bê một khối liệng ra.


Bất Giới hòa thượng và Lệnh Hồ Xung liền chạy lại giúp sức.


Chỉ trong khoảnh khắc mười mấy tảng đá lớn đều được khênh ra. Dưới cùng là một tảng đá xanh rất nặng. Ba người hợp lực mới khiêng lên được. Dưới tảng đá này hở ra một cửa động.


Trong động có mấy vị ni cô nằm thẳng cẳng. Quả nhiên đều là đệ tử phái Hằng Sơn.


Nghi Thanh, Nghi Mẫn vội nhảy xuống khiêng bạn đồng môn.


Khi đem được mấy người lên rồi phía trong còn một số mà người nào cũng chỉ còn thoi thóp thở.


Mọi người vội vàng ôm hết những đệ tử bị cầm tù ra thì thấy bọn Nghi Hòa, Trịnh Ngạc, Tần Quyên đều ở trong đám này.


Trong địa động nơi đây giam đến hơn ba chục người. Chỉ chậm một vài ngày nữa là toàn thể sẽ bị chết hết.


Lệnh Hồ Xung nghĩ tới sư phụ hạ thủ tàn độc như vậy thì trong lòng không khỏi ngậm ngùi. Chàng tán dương Ðiền Bá Quang nói:


- Ðiền huynh! Bản lãnh này của Ðiền huynh thật không phải là tầm thường. Các vị sư tỷ, sư muội của tại hạ giấu trong lòng đất mà Ðiền huynh cũng ngửi được, thật khiến cho người ta phục sát đất.


Ðiền Bá Quang nói:


- Cái đó có chi là kỳ? May ở chỗ trong các vị sư thúc, sư bá có một số nhiều là người ngoài trần tục...


Lệnh Hồ Xung ngắt lời:


- Sao lại sư thúc, sư bá? À phải rồi! Ðiền huynh là đệ tử của Nghi Lâm tiểu sư muội.


Ðiền Bá Quang giải thích tiếp:


- Giả tỷ các vị sư bá sư thúc bị cầm tù đều là người đã xuất gia thì tại hạ không thể điều tra ra được.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Thế ra người ngoài tục với người xuất gia có hương vị khác nhau hay sao?


Ðiền Bá Quang đáp:


- Cái đó đã hẳn! Ðàn bà con gái ngoài tục có bôi phấn sáp nên mùi vị rất dễ nhận ra.


Lệnh Hồ Xung nghe gã giải thích như vậy mới tỉnh ngộ.


Mọi người hối hả cứu tỉnh đồng bạn.


Nghi Thanh và Nghi Hòa dùng nón hứng nước khe suối rưới vào cho mọi người tỉnh lại. May sơn động lại có khe hở thông hơi, quần đệ tử phái Hằng Sơn đều đã luyện nội công nên tuy bị cầm tù mấy ngày mà chưa nguy đến tính mạng.


Nghi Hòa và Nghi Thanh nội lực tương đối tinh thâm hơn nên sau khi uống mấy bụng nước là khôi phục thần trí được ngay.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Ba phần chúng ta mới cứu được một. Ðiền huynh! Xin Ðiền huynh hết sức trổ tài thần thông đi tìm kiếm nữa cho.


Bà bà liếc mắt nhìn Ðiền Bá Quang trong lòng rất đỗi hoài nghi liền hỏi:


- Sao ngươi lại biết bọn người này bị giam hãm ở đây? Chắc là trong lúc họ bị cầm tù người cũng ẩn nấp đâu đây chứ gì?


Ðiền Bá Quang vội đáp:


- Không phải! Không phải! Tiểu tử bao giờ cũng theo sát thái sư phụ không rời nửa bước.


Bà bà sầm sầm nét mặt hỏi:


- Lúc nào ngươi cũng theo sát lão ư?


Ðiền Bá Quang la thầm:


- Chết rồi! Hai ông bà này gương vỡ lại lành, tái hồi đoàn tụ. Dọc đường lúc khóc lúc cười khi đánh khi mắng. Cả lúc đằm thắm kề cận mình cũng ngấm ngầm nghe thấy. Vị thái sư nương này mà thẹn quá hóa giận thì thật là hỏng bét.


Gã nghĩ vậy vội đáp:


- Ðó là việc nửa năm trước, đệ tử lúc nào cũng theo thái sư phụ nhưng mười bữa trước đây đã chia tay để rồi mới hội họp.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bảy ngày hạnh phúc

Bảy ngày hạnh phúc

Em không phải là người đầu tiên tôi rung động nhưng em thực sự mới là mối tình

25-06-2016
Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Trích đoạn:Khi ba hắn nói chuyện điện thoại xong thì lại nhìn vào phòng cấp cứu và

20-07-2016 3 chương
Người hoàn hảo

Người hoàn hảo

Anh ấy là một người hoàn hảo. *** 1. Anh gọi mẹ tôi là dì, nhà anh đối

24-06-2016
Chuyện cây táo

Chuyện cây táo

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây

30-06-2016
Chuyện nhân quả

Chuyện nhân quả

Con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm. *** Tại

24-06-2016