Lệnh Hồ Xung lại đọc tiếp:
- Tịch tà kiếm đánh ra, giết sạch chẳng còn ai.
Hai câu này chàng buột miệng đọc ra chứ không phải khẩu quyết của Hoa Sơn kiếm pháp. Lệnh Hồ Xung đọc tới đây rồi nói:
- Hai câu dưới nữa... dường như là: "Nếu không giết được hết là kiếm pháp không linh". Tại hạ nhớ mang máng như vậy chẳng hiểu có đúng không?
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bọn Tây Bảo hòa thượng đồng thanh hỏi:
- Tịch tà kiếm phổ hiện giờ ở đâu?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Kiếm phổ đó... quyết không ở trong mình tại hạ.
Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống bụng.
Chàng vừa dứt lời thì hai bàn tay đồng thời sờ vào trong bọc chàng.
Một bàn tay của Tây Bảo hòa thượng còn một bàn tay nữa của Cừu Tùng Niên.
Ðột nhiên cả hai người rú lên một tiếng thê thảm. Tây Bảo hòa thượng đầu óc vỡ tan, Cừu Tùng Niên bị một mũi trường tiến xuyên từ sau lưng qua trước ngực bắn ra ngoài.
Hai người này đã bị Nghiêm Tam Tinh và Ngọc Linh chân nhân hạ độc thủ.
Nghiêm Tam Tinh cười lạt nói:
- Bao nhiêu người chúng ta phải cực nhọc vất vả mới tìm ra được Tịch tà kiếm phổ chứ đâu phải chuyện dễ dàng? Thế mà hai quân khốn kiếp toan chiếm lấy một mình tưởng trong thiên hạ chẳng bai giờ có chuyện dễ thế được.
Hắn nói rồi phóng chân đá binh binh hai tiếng cho hai cái xác chết bắn đi.
Lệnh Hồ Xung ban đầu giả vờ đọc Tịch tà kiếm phổ vì chàng nhìn thấy Doanh Doanh sắp uổng mạng mà sinh cấp trí dẫn dụ bọn chúng xa nàng. Chàng chỉ kéo thời giờ ra để mong mình hoặc Doanh Doanh tự động giải khai được huyệt đạo đặng đối phó với họ.
Chàng không ngờ diệu kế của mình lại kỳ diệu đến thế! Chẳng những nó khiến cho bảy người xa Doanh Doanh mà còn đưa chúng đẫn chỗ tàn sát nhau. Bây giờ chàng thấy bọn chúng bảy người còn lại có năm thì trong lòng không khỏi mừng thầm.
Du Tấn nói:
- Kiếm phổ đó chẳng hiểu có ở trong người Lệnh Hồ Xung hay không? Chúng ta chưa một ai trông thấy mà đã chém giết nhau thì thật lò nóng nẩy quá!...
Gã chưa dứt lời Nghiêm Tam Tinh đã đảo cặp mắt quái gở trợn lên nhìn gã coi rất hung dữ.
Nghiêm Tam Tinh hục hặc hỏi:
- Ngươi bảo chúng ta nóng nẩy tỏ ra có ý không phục phải không? Ta e rằng chính ngươi cũng muốn một mình nuốt trôi kiếm phổ.
Du Tấn đáp:
- Tại hạ không dám một mình nuốt trôi kiếm phổ đâu. Ai dại gì lại đi theo gót vị tiểu hòa thượng, đầu cạo trọc lóc trông chán quá. Có điều đã tới đây mà thấy kiếm phổ lừng danh thiên hạ thì ai chẳng muốn coi cho biết để mở rộng tầm mắt? Chỉ có vậy mà thôi!
Ðổng Bách song kỳ đồng thanh nói:
- Ðúng thế! Chẳng ai là có thể một mình nuốt trôi được chỉ muốn coi cho biết mà thôi.
Sự thực trong lòng năm người này ai cũng có ý muốn độc chiếm kiếm phổ nhưng thấy sự tình xảy ra như vậy thì biết rằng hiện giờ còn năm người hễ một người nào đó cử động toan lấy kiếm phổ liền bị bốn người kia vây đánh phải uổng mạng ngay đương trường nên đành bỏ đó chưa biết làm thế nào.
Trong năm người này có Du Tấn và Ngọc Linh chân nhân khôn ngoan hơn.
Chúng quyết định chủ ý rồi tự nhủ:
- Ta không động thủ cứ đứng bàng quan để mấy người kia hành động tranh đoạt. Chờ họ ôm xác rồi ta sẽ ra tay sau cùng là chẳng mất chút hơi sức nào mà hưởng lợi.
Nghiêm Tam Tinh nói:
- Hay lắm! Vậy ngươi thò tay vào bọc thằng nhỏ lấy kiếm phổ ra đi!
Du Tấn lắc đầu mỉm cười đáp:
- Tại hạ nhất định không muốn độc chiếm kiếm phổ thì chẳng cần coi trước làm chi. Vậy Nghiêm huynh lấy ra cho tại hạ ngó qua một chút là đủ thỏa mãn.
Nghiêm Tam Tinh quay lại bảo Ngọc Linh chân nhân:
- Thế thì đạo huynh lấy ra vậy.
Ngọc Linh chân nhân đáp:
- Bần đạo xin nhường cho Nghiêm huynh ra tay hay hơn.
Nghiêm Tam Tinh lại ngó Ðổng Bách Song Kỳ thì hai người này cũng lắc đầu nốt.
Rút cục cả năm người cùng biết là mình mà thò tay vào bọc Lệnh Hồ Xung để lấy kiếm phổ là đưa sau lưng ra cho bốn người đánh vào chẳng thể nào phòng thủ được. Một khi đã bị bốn người tập công thì bất luận là ai cũng phải toi mạng.
Nghiêm Tam Tinh tức giận hỏi:
- Bọn rùa đen các ngươi trong bụng nghĩ thế nào ta không hiểu được? Lão gia mà động thủ lấy kiếm phổ tất bị các ngươi thừa cơ gia hại, Nghiêm mỗ không mắc bẫy đâu. Họ Du kia! Ngươi lấy đi!
Du Tất lùi lại một bước phe phẩy cười đáp:
- Xin tha thứ cho tại hạ không thể vâng lệnh được!
Nghiêm Tam Tinh nghĩ thầm:
- Mình mà động thủ với gã thì bất luận ai thắng ai bại cũng làm lợi cho ba người kia. Huống chi gã họ Dư vừa gian trá xảo quyệt vừa võ công cao cường mình vị tất đã nắm được phần thắng?
Trong lúc nhất thời hắn chưa tìm ra được chủ ý gì.
Năm người ngơ ngác nhìn nhau lâm vào tình trạng giằng co.
Lệnh Hồ Xung chỉ sợ bọn chúng quay lại gia hại Doanh Doanh liền nói:
- Các vị hà tất phải vội vàng, để tại hạ cố nhớ xem.
Rồi chàng đọc:
- Tịch tà kiếm pháp đánh ra, giết sạch chẳng còn ai, nếu không giết hết được là kiếm pháp không linh... Không phải... không phải... Kiếm pháp đã không kinh thì còn độc kiếm làm chi? Nát bét! Nát bét! Kiếm phổ này bí hiểm và ảo diệu khôn lường! Tại hạ không thể nào nhớ cho xiết được!
Tuy Lệnh Hồ Xung nói hươu nói vượn nhưng năm người kia trong lòng thèm khát kiếm phổ nên không phát giác ra được những câu sơ hở về kiếm quyết. Trái lại trong lòng họ càng ngứa ngáy thêm muốn lấy được kiếm phổ vào tay tức khắc.
Nghiêm Tam Tinh giơ tay lên quát:
- Bọn rùa kia! Các người muốn lão gia lấy kiếm phổ cũng chẳng khó gì. Có điều bốn người phải lùi xa ra ngoài cửa để lão gia thò tay xục tìm trong mình Lệnh Hồ Xung. Các ngươi có nảy lòng đen tối cũng không thể phóng trượng vungn đao đâm vào sau lưng lão gia được.
Ðổng Bách Song Kỳ không nói nửa lời lùi ngay ra ngoài cửa.
Du Tấn miệng cười hì hì chân cũng bước giật lùi.
Ngọc Linh chân nhân ngần ngừ một chút rồi lùi ra mấy bước.
Nghiêm Tam Tinh lại quát:
- Lão phải cho cặp giò ra ngoài ngưỡng cửa.
Ngọc Linh đạo nhân tức giận hỏi lại:
- Ngươi quát ai thế? Lão gia muốn bước ra thì bước bằng không muốn bước thì dừng lại. Ngươi bắt buộc lão gia được chăng?
Tuy miệng lão nói vậy nhưng rồi cũng khoa chân bước qua ngưỡng cửa ra đứng bên ngoài.
Cả bốn người ra ngoài cửa rồi song mắt vẫn không rời Nghiêm Tam Tinh. Họ cho rằng Linh Quy các dựng ở trên cao nhất định hắn phải do thang lầu mới xuống được. Hắn lấy được kiếm phổ rồi mà muốn độc chiếm thì chỉ còn đường bay lên trời.
Nghiêm Tam Tinh xoay mình quay lưng về phía Lệnh Hồ Xung. Cặp mắt vẫn đăm đăm nhìn bốn người kia. Hắn chỉ lo bọn chúng đánh lén một cách đột ngột.
Nghiêm Tam Tinh xoay tay trái sờ mò trong bọc của Lệnh Hồ Xung. Hắn sục tìm một lúc không thấy sách vở chi hết liền đưa đao lên miệng cho hai hàm răng cắn lấy. Tay trái hắn nắm ngực Lệnh Hồ Xung còn tay phải sờ soạng. Nhưng tay trái vừa vận kình lực lập tức hắn cảm thấy nội lực trong người mình đột nhiên tiết ra ngoài.
Nghiêm Tam Tinh giật mình kinh hãi vội rụt tay về nhưng bàn tay hắn tựa hồ dính liền vào da Lệnh Hồ Xung, chẳng thể nào giật ra được.
Nghiêm Tam Tinh lại càng khiếp sợ, hốt hoảng vận nội lực ra định giật tay về nhưng hắn không vận nội lực còn khá, nội lực vừa vận lên càng tiết ra rất mau. Hắn cố gắng giẫy dụa thì luồng nội lực trong người ùa ra như nước vỡ bờ.
Lệnh Hồ Xung ở trong ngục dưới đáy Tây Hồ vô tình đã phát huy Hấp tinh đại pháp hút lấy nội lực của Hắc Bạch Tử. Bây giờ gặp lúc nguy cấp chàng thấy nội lực của địch nhân ùn ùn trút vào người mình thì mừng thầm trong bụng hỏi:
- Sao các hạ lại nắm lấy tâm mạch tại hạ? Ðể thủng thẳng tại hạ trao kiếm phổ cho là xong.
Ðoạn miệng chàng vẫn máy môi làm bộ dạng nói khẽ với Nghiêm Tam Tinh.
Bọn Ngọc Linh chân nhân đứng ngoài cửa thấy vậy thì cho là Lệnh Hồ Xung đang đọc khẩu quyết về kiếm phổ mà lão chẳng nghe thấy gì thì ra lão chịu thua thiệt liền nhảy xổ đến trước mặt Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Phải rồi! Ðấy chính là kiếm pháp, các hạ lấy ra cho các vị coi đi!
Nhưng tay trái Nghiêm Tam Tinh bị dính vào người chàng chẳng thể nào giật ra được.
Ngọc Linh đạo nhân vẫn tưởng Nghiêm Tam Tinh nắm được kiếm phổ rồi mà không chịu lấy ra, cố ý độc chiếm. Lão liền thò tay ra nắm lấy Lệnh Hồ Xung. Nhưng tay lão vừa đụng vào da chàng thì nội lực lão cũng tiết ra ngoài và tay lão bị dính chặt không rút ra được.
Lệnh Hồ Xung làm bộ la hoảng:
- Ô hay! Sao hai vị lại tranh nhau cho rách nát kiếm phổ thì mấy vị kia làm sao coi được?
Giữa lúc ấy Ðổng Bách song kỳ đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Bỗng ánh vàng lóe lên, hai cây hoàng kim trượng từ trên không bổ xuống.
Nghiêm Tam Tinh và Ngọc Linh đạo nhân bị vỡ đầu chết ngay lập tức.
Hai người chết rồi, nội lực tiêu tan. Hai tay liền từ trên mình Lệnh Hồ Xung tụt xuống. Xác chết lăn quay dưới đất.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên hút được nội lực của hai người, huyết đạo chàng bị phong tỏa vừa rồi được kình lực từ ngoài đẩy vào rất mạnh chàng chỉ cần vận nội lực thúc ra một cái là bao nhiêu huyệt đạo trong người lập tức được giải khai.
Nguyên nội lực chàng hiện nay vô cùng thâm hậu, chàng cựa mạnh một cái bao nhiêu dây trói đều bị đứt hết.
Chàng thò tay vào bọc rút đoản kiếm ra nói:
- Kiếm phổ ở trong này vị nào muốn lấy thì lại đây!
Ðổng Bách Song Kỳ đầu óc đần độn chúng thấy hai tay chàng tự do chẳng lấy chi làm lạ, miệng chàng lại nói muốn đưa kiếm phổ cho thì mừng như bắt được của vươn tay ra đón tiếp.
Ðột nhiên ánh bạnh quang lấp loáng. Hai tiếng "chát chát" vang lên! Cánh tay mặt hai người đều bị chặt đứt, bàn tay rớt xuống đất.
Hai người rú lên một tiếng thê thảm nhảy lùi lại.
Chương trước | Chương sau