Ðịnh Tĩnh sư thái tra gươm vào vỏ từ từ quay lại. Trong thời gian chớp nhoáng từ chỗ động vào chỗ tĩnh, bà tỏ ra là một tay cường kiện chiến đấu kịch liệt trong lâm bỗng biến thành một vị lão ni khiêm hòa từ thiện.
Bà chắp hai tay thi lễ nói:
- Ða tạ Chung sư huynh đã giải vây cho!
Nguyên bà đã nhận ra hán tử trung niên đúng trước mặt là sư đệ của Tả chưởng môn phái Tung Sơn tên gọi Chung Trấn ngoại hiệu Cửu khúc kiếm.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngoại hiệu này không phải nói về binh khí của y là thanh trường kiếm uốn khúc mà là để tán thưởng kiếm pháp của y kỳ ảo khôn lường.
Ngày trước Chung Trấn đến dự cuộc đại hội Ngũ Nhạc kiếm phái trên ngọn Nhật Quang núi Thái Sơn, Ðịnh Tĩnh sư thái có gặp y một lần, nên bà mới nhận ra. Còn mười mấy nhân vật Tung Sơn kia bà cũng nhận biết năm người.
Chung Trấn khoanh tay đáp lễ, mỉm cười nói:
- Ðịnh Tĩnh sư thái một mình chọi với bảy tên Thất tinh sứ giả của Ma giáo quả nhiên kiếm pháp rất cao siêu. tại hạ kính phục vô cùng.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghĩ thầm:
- Té ra là bảy tên Ma giáo đó là Thất tinh sứ giả.
Bà không muốn tỏ ra là mình cổ lậu ít hiểu biết, liền lẳng lặng không hỏi gì nữa. Bà định bụng để mai đây thủng thẳng dò hỏi cũng chưa muộn. Ðã biết được danh hiệu bọn chúng thì công việc điều tra cũng dễ dàng được phần nào rồi.
Lúc này những người kia trong phái Tung Sơn cũng tới nơi thi lễ.
Trong bọn này có hai tên là sư đệ của Chung Trấn, còn ngoài ra đều hàng đệ tử bậc dưới.
Ðịnh Tĩnh sư thái đáp lễ xong rồi hỏi:
- Nói ra lại hổ thẹn! Phái Hằng Sơn lão ni chuyến này xuống Phúc Kiến đưa đi mấy chục tên đệ tử. Ðột nhiên chúng thất tung tại thị trấn này. Chung sư huynh các vị đến trại 28 có manh mối gì để giúp cho cuộc điều tra của lão ni chăng?
Nên biết Ðịnh Tĩnh sư thái là sư tỷ của Ðịnh Nhàn sư thái, chưởng môn phái Hằng Sơn, nên địa vị của bà rất cao mà bản tính cũng cực kỳ kiêu ngạo, bà nghĩ tới bọn người phái Tung Sơn đã ẩn nấp một bên từ trước nhưng họ chờ đến lúc bà thế cùng lực kiệt toan vung kiếm tự tử mới ra tay viện trợ thì hiển nhiên là họ để mình lộ chỗ kém cỏi trước, cho oai phong của họ càng nổi bật, nên trong lòng bà có ý không vui. Nhưng đột nhiên mấy chục tên đệ tử mất tích là một vụ trọng đại, bất đắc dĩ bà phải hạ mình hỏi họ một câu. Giả tỉ là việc cá nhân của bà thì chẳng thà bà chịu chết chứ quyết chẳng mở miệng cầu ai. Lúc này bà phải hỏi đến Chung Trấn âu đó là một chuyện khuất phục lắm rồi.
Chung Trấn cười mát đáp:
- Bọn yêu nhân Ma giáo chuyến này đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới tới đây. Chúng thật lắm mưu thần chước quỉ, lại biết sư thái võ công trác tuyệt, nếu chỉ lấy lực địch thì khó lòng thủ thắng. Chúng liền ngấm ngầm bố trí âm mưu để bắt hết đệ tử của quý phái. Sư thái bất tất phải nóng nảy. Bọn Ma giáo tuy lớn mật đến đâu, chắc cũng chưa dám lập tức gia hại các vị sư muội bên quý phái. Chúng ta sẽ thương nghị kế hoạch giải cứu bọn họ là xong.
Chung Trấn dứt lời liền xòe tay mời Ðịnh Tĩnh sư thái nhảy xuống.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghĩ thầm:
- Toàn thể bọn đệ tử của ta bị bọn Ma giáo bắt đem đi đâu không biết. Mình ta lại chưa tìm được manh mối gì. Nếu chỉ trông vào sức một người thì bất luận cách nào cũng không thể cứu bọn chúng ra được. Cổ nhân đã nói: " Không nín nhịn được việc nhỏ nhặt thì hỏng việc lớn" . Hiện giờ ta đành nhẩn nại im tiếng để cho gã họ Chung này khoái chí. Miễn sao gã cứu được bọn đệ tử của ta thoát nơi hang cọp là việc khẩn yếu.
Bà nghĩ vậy liền gật đầu nhảy xuống.
Chung Trấn cũng nhảy xuống theo. Hắn vừa đi về hướng Tây vừa nói:
- Tại hạ xin dẫn đường cho sư thái.
Hắn đi chừng mười trượng thì rẽ qua hướng Bắc đến trước Tiên An khách điếm.
Hắn đẩy cửa bước vào nói:
- Sư thái! Chúng ta vào đây thương nghị để tìm kế hoạch.
Hai tên sư đệ của hắn thì một tên là Thần tiên Ðặng Bát Công và một tên nữa là Cẩm Mao Sư Cao Khắc Tân.
Ba người dẫn Ðịnh Tĩnh sư thái tiến vào một căn phòng rộng lớn, thắp nến lên rồi chia chủ khách mà ngồi.
Bọn đệ tử dâng trà rồi lui ra. Cao Khắc Tân liền đóng cửa phòng lại.
Chung Trấn nói:
- Ðồng sư đệ cùng Cao sư đệ ngưỡng mộ kiếm pháp của sư thái là đệ nhất phái Hằng Sơn ...
Ðịnh Tĩnh sư thái lắc đầu ngắt lời:
- Không phải đâu kiếm pháp của lão ni còn kém Ðịnh Nhàn chưởng môn lại kém cả Ðịnh Dật sư muội nữa.
Chung Trấn mỉm cười nói:
- Sư thái bất tất phải quá khiêm! Hai vị sư đệ của tại hạ vì ngưỡng mộ oai danh muốn coi cho biết kiếm pháp thần diệu của sư thái, nên chúng mới cứu viện chậm trễ thực ra không phải có ác ý. Bây giờ tại hạ xin có lời từ tạ, mong sư thái miễn trách cho.
Ðịnh Tĩnh sư thái trong lòng cũng đã hơi nguội. Bà thấy mọi người đều đứng khoanh tay thi lễ, cũng chắp tay đáp lễ nói:
- Chung sư huynh dạy quá lời.
Chung Trấn chờ Ðịnh Tĩnh ngồi xuống rồi nói:
- Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta sau khi liên kết như cây liền cành, chẳng có chuyện riêng tây. Chỉ vì mấy năm gần đây ít khi hội diện, lại không liên thủ hợp lực mà làm việc để đến nỗi Ma giáo bành trướng mỗi ngày một lớn mạnh.
Ðịnh Tĩnh sư thái nghĩ bụng:
- Phải chăng bọn này có ý mỉa mai phái Hằng Sơn mình?
Nguyên chuyến này phái Hằng Sơn vào tỉnh Phúc Kiến không nói cho phái Tung Sơn biết trước. Nhưng chẳng phải chỉ có một mình phái Hằng Sơn làm như vậy mà cả những phái Hoa Sơn, Thái Sơn cũng không nói cho chưởng môn phái Tung Sơn hay biết.
Nên biết Ngũ nhạc kiếm phái liên minh là chỉ khi nào gặp việc lớn mới liên thủ cộng sự còn những việc gì riêng của bản phái thì không nhất thiết phải bẩm minh với Tả minh chủ quy định.
Chung Trấn lại nói:
- Tả chưởng môn ngày thường đã nói: Hợp lại thì sức mạnh, phân tán thì sức yếu. Ngũ Nhạc kiếm phái ta nếu hợp làm một thì bọn Ma giáo quyết không địch nỗi. Ngay đến cả phái Võ Ðang, Thiếu Lâm là những phái nổi tiếng từ lâu cũng phải kém chúng ta rất xa. Lão nhân gia vốn có tâm nguyện hợp cả năm phái lại một, chẳng hiểu ý sư thái thế nào?
Ðịnh Tĩnh sư thái giương cặp lông mày lên đáp:
- Bần ni ở phái Hằng Sơn vốn là người nhàn hạ. Trước nay vốn không để ý đến việc trong việc ngoài am Bạch Vân. Chung sư huynh nói đến việc lớn, tưởng nên nói với sư muội bọn ta mới phải. Việc khẩn yếu trước mắt là phải tìm cách cứu bọn nữ đệ tử tệ phái thoát khỏi chốn giam cầm. Ngoài ra còn việc gì sẽ thủng thẳng tính sau.
Chung Trấn mỉm cười đáp:
- Sư thái cứ yên tâm. Việc này đã giao cho phái Tung Sơn rồi thì phái Hằng Sơn chẳng lo gì nữa. Việc của phái Hằng Sơn cũng là việc của phái Tung Sơn chúng ta. Dù thế nào cũng không thể để cho bọn sư muội bên quý phái chịu khuất nhục.
Ðịnh Tĩnh sư thái nói:
- Nếu vậy xin đa tạ. Chẳng hiểu Chung huynh có cao kiến gì và nắm vững được phần thắng lợi?
Chung Trấn mỉm cười đáp:
- Sư thái đã thân hành đến đây chả lẽ lại sợ mấy tên yêu nhân Ma giáo? Vả lại anh em tại hạ sẽ gắng sức hết lòng để sư thái sai khiến. Hai phái chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì còn sợ gì bọn Ma giáo! Ha ha ...
Ðịnh Tĩnh sư thái nghe gã nói vậy thủy chung bà không nói câu gì, trong lòng vừa nóng nảy vừa tức giận.
Bà đứng dậy nói:
- Chung huynh nói vậy là hay lắm rồi! Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!
Chung Trấn hỏi:
- Sư thái định đi đâu?
Ðịnh Tĩnh sư thái đáp:
- Ði kiếm người.
Chung Trấn hỏi:
- Ði đâu để kiếm người?
Câu hỏi này khiến cho Ðịnh Tĩnh sư thái cứng họng không trả lời được.
Bà ngừng lại một chút rồi nói:
- Bọn đệ tử của ta chuyến này mất tích chưa lâu, nhất định chúng còn ở đâu đây. Nếu mình còn chần chờ mãi thì việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Chung Trấn nói:
- Theo chỗ tại hạ biết thì bọn Ma giáo ở cách không xa trại 28. Chúng có một chỗ sào huyệt. Các vị sư muội quý phái chắc là bị cầm tù ở đó...
Ðịnh Tĩnh sư thái ngắt lời:
- Cái sào huyệt đó ở chỗ nào? Chúng ta đến thẳng đó cứu người.
Chung Trấn thủng thẳng nói:
- Bọn chúng đã chuẩn bị sẳn sàng và mình đến nơi một cách đột ngột. Nếu để sơ hở thì chẳng những người không cứu được mà bọn mình còn mắc bẫy họ nữa. Theo ý kiến của tại hạ thì ta hãy bàn định kế hoạch rồi sẽ cứu người một cách hoàn thiện hơn.
Ðịnh Tĩnh sư thái không sao được đành ngồi xuống nói:
- Lão ni xin nghe lời cao kiến của Chung huynh.
Chung Trấn nói:
- Lần này tại hạ vâng lệnh sư huynh đến Phúc kiến, nguyên có một việc lớn muốn thương lượng với sư thái. Vụ này có mối liên quan đến võ lâm Trung Nguyên và cũng liên quan đến cuộc thịnh suy của Ngũ Nhạc kiếm phái ta nữa. Thật là nột công cuộc trọng đại, chú không phải tầm thường. Ngoài ra những việc cứu người chỉ cất tay một cái là xong.
Ðịnh Tĩnh sư thái hỏi:
- Không hiểu việc lớn đó là việc gì?
Chung Trấn đáp:
- Ðó là việc mà tại hạ vừa mới đề nghị. Ðem Ngũ Nhạc kiếm phái hợp lại làm một.
Ðịnh Tĩnh sư thái đứng dậy nét mặt xám xanh nói:
- Chung huynh ... Chung huynh... nói thế...
Chung Trấn mỉm cười ngắt lời:
- Xin sư thái chớ hiểu lầm mà cho là tại hạ nhân lúc người ta gặp bước nguy nan mà bức bách sư thái ưng thuận việc này.
Ðịnh Tĩnh sư thái tức giận nói:
- Ngươi đừng chối cãi là không thừa cơ người ta gặp bước nguy nan. Nếu không sao ngươi lại bắt buộc như vậy?
Chung Trấn đáp:
- Quý phái là phái Hằng Sơn, tệ phái là phái Tung Sơn. Công việc của quý phái tệ phái tuy quan tâm đến những lúc dùng đao kiếm động thủ, tại hạ đã nguyện ý vì sư thái tận lực nhưng không hiểu các vị sư dệ sư điệt họ có hết lòng không. Nếu hai phái hợp nhất thì thành việc của mình, chẳng ai chểnh mảng được nữa.
Ðịnh Tĩnh sư thái nói:
- Theo lời Chung huynh nếu phái Hằng Sơn ta không hợp nhất với quý phái thì bọn đệ tử phái ta bị cầm tù bên phái Chung huynh chỉ tụ thủ bàng quang phải không?
Chương trước | Chương sau