XtGem Forum catalog
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 6 - Miếu Hắc Hổ, thần uy kinh mãnh thú - Thành An Tây tương kiến hội quần anh

↓↓

Lục-Phỉ-Thanh nghĩ bụng:

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-"Chắc đây là tửu lầu của Hồng Hoa Hội lập ra để đón rước người trong tổ chức của họ."


Nhưng vì chưa nghe hai chàng thanh niên mở miệng ra nói một câu gì nên Lục-Phỉ-Thanh chỉ im lặng mà đi theo, không một lời gặn hỏi hay thắc mắc.


Thấy có khách vào, một tên tửu-bảo chạy ra đón tiếp, một tên khác dẫn ngựa ra sau mà không đợi cho hai chàng thanh niên kia phải sai bảo điều gì. Lục-Phỉ-Thanh thấy vậy lại nghĩ:


-"Họ có nội quy, kỷ luật hẳn hòi đâu ra đó như đã xếp đặt sẵn từ trước, cứ phận sự ai nấy làm."


Hai chàng thanh niên mời Lục-Phỉ-Thanh lên thẳng tầng thứ nhất, ngồi vào bàn ở góc trái, có tấm vách mỏng ngăn ra.


Tập-Hiền Tửu-Lầu rộng rãi, và khoảng khoát, lại vô cùng sạch sẽ. Mặt trước tửu lầu day ra phía bờ sông nên gió chiều thoảng vào mát mẻ, thật dễ chịu. Tầng lầu này cũng có đầy đủ bàn ghế như tầng dưới, chỉ khác chỗ là tầng dưới khách ra vào đông nghẹt, còn tầng này thì gần như là trống trơn ngoại trừ hai bàn, mỗi bàn với bốn người khách ngồi vừa uống rượu vừa nói chuyện. Còn cái phòng có dựng bức bình phong mỏng mà họ mời Lục-Phỉ-Thanh vào thì hoàn toàn không có ai cả.


Mấy người khách đang ngồi uống rượu bỗng nghe có tiếng chân người đi lên thì đều ngước mắt, quay mặt lại nhìn. Nhưng khi thấy hai chàng thanh niên kia đưa Lục-Phỉ-Thanh vào phòng có vách mỏng ngăn thì họ lại tiếp tục uống, cười đùa tự nhiên mà không cần phải liếc ngó nữa. Lục-Phỉ-Thanh lại nghĩ trong bụng:


-"Chắc đây toàn là nguời của Hồng Hoa Hội, dầu thấy ta là người lạ mặt nhưng tin chắc là người trong hội nên chẳng cần phải e ngại mà để ý gì nữa."


Lục-Phỉ-Thanh vừa ngồi xuống ghế thì tửu-bảo đã bưng vào một mâm rượu. Một chàng thanh niên mời Lục-Phỉ-Thanh uống rượu còn người kia vòng tay lại nói:


-Tiền bối! Tiểu-sinh cam thất lễ với người. Xin kiếu!


Nói xong, chàng ta đứng dậy cúi đầu lễ phép chào Lục-Phỉ-Thanh rồi lẹ chân bước mau ra ngoài. Chàng thanh niên còn lại ân cần mời Lục-Phỉ-Thanh uống mấy chén tẩy trần. Chàng ta chỉ mời Lục-Phỉ-Thanh dùng rượu với đồ nhắm, tuyệt đối không đề cập đến chuyện gì khác nên ông cũng chưa biết rõ được hư thực như thế nào, chỉ ngồi yên uống rượu và nhắm đồ với người này. Một tên tửu-bảo lại xô cửa bước vào. Chàng thanh niên lại nâng ly mời Lục-Phỉ-Thanh nói:


-Lão tiền bối chắc chưa dùng cơm. Xin cạn thêm một vài chén trong khi chờ đợi tửu-bảo bưng đồ ăn lên. Xin lão tiền bối cứ tự nhiên vì chúng tôi bao giờ cũng thật tình đãi khách.


Lục-Phỉ-Thanh bèn tạ lại rằng:


-Vâng! Uống mấy chén rượu thế này cũng đủ rồi. Xin cho tôi được dùng chút cơm vì hiện tại đang đói bụng.


Không chậm trễ, chàng thanh niên quay qua tửu-bảo dặn:


-Mau dọn gấp một bữa ăn với đầy đủ các món thật tươm tất nhé!


Lục-Phỉ-Thanh thấy thế vội ngăn lại:


-Không cần phải thịnh-soạn chi cả! Chỉ cần một bữa cơm thật đạm bạc là quý lắm rồi!


-Chẳng đáng gì! Xin lão tiền bối đừng ngại.


Tên tửu-bảo vừa đi khỏi, chàng thanh niên lại mời Lục-Phỉ-Thanh uống tiếp một chung rượu mới:


-Rượu thuốc này đặc biệt lắm! Lão tiền bối uống vào dùng cơm sẽ rất ngon miệng, dễ tiêu hóa, và đi đường xa sẽ bớt mệt nhọc, giãn gân giãn cốt, bớt nhức mỏi.


Lục-Phỉ-Thanh tự hỏi:


-"Sao hắn không hỏi chuyện gì cả mà chỉ mời ăn uống không như thế? Đã tốn thì giờ lại càng khiến ta thêm nóng ruột!"


Một ý nghĩ đáng sợ khiến cho Lục-Phỉ-Thanh đâm ra hoài nghi. Ông lo ngại nghĩ thầm:


-"Hay bọn này không phải là người của Hồng Hoa Hội? Không khéo ta tin lầm mà mắc bẫy đây! Nếu chúng là bọn tẩu cẩu của Càn-Long phái đi dọ thám Hồng Hoa Hội, đồng thời lại phát giác được lai lịch của ta mà dụ tới đây để gài bẫy thì nguy to! Chưa gặp được Thiếu-Đà-Chủ để báo tin của Văn-Thái-Lai mà lại bị bắt thì thật là rắc rối không ít! Thành tích và lai lịch của ta thì bọn triều đình mấy ai không rõ, nhất là Trương-Siêu-Trọng. Tốt hơn hết ta phải đề phòng ngay từ giờ phút này!"


Lục-Phỉ-Thanh đang phân vân chưa biết phải làm gì thì một ý nghĩ khác lại nảy ra trong đầu:


-Tổng hành dinh của Hồng Hoa Hội nằm ở An-Tây này thì có lẽ nào bọn Trương-Siêu-Trọng lại dám tự tung tự tác như thế? Mình bất tất phải lo xa như vậy!"


Nhìn nét mặt ưu tư và bơ phờ của Lục-Phỉ-Thanh, chàng thanh niên hình như cũng đoán được phần nào bèn nói như trấn an:


-Lão tiền bối đã đến được An-Tây này thì chẳng có gì phải e dè lo ngại cả! Xin lão tiền bối dùng cơm rượu cho no rồi nghỉ cho khỏe rồi chúng tôi sẽ xin hầu chuyện cùng tiền bối sau.


Lục-Phỉ-Thanh chưa kịp bày tỏ ý kiến của mình theo lời nói của chàng thanh niên kia thì cánh cửa phòng rượu lại được mở ra. Một chàng thanh niên khác từ bên ngoài chậm rãi bước vào hướn vào Lục-Phỉ-Thanh vái dài một cái rất trịnh trọng và lễ phép. Chàng thanh niên này mặc một chiếc áo dài màu lam, tuổi chỉ chừng khoảng 30 trở lại. Mặt chàng ta rất sáng sủa, dáng người trông rất thanh, nhất là đôi mắt tinh anh như có hào quang, trông đầy vẻ uy nghiêm khiến người nào trông vào cũng phải có ý kiêng nể ngay.


Chàng mời Lục-Phỉ-Thanh ngồi rồi cũng tự ý kéo ghế ngồi đối diện, nhưng hơi xê dịch qua mọt bên chút đỉnh để tỏ ý tôn trọng bậc trưởng bối. Sau đó chàng lễ phép thỉnh danh tánh của Lục-Phỉ-Thanh. Ông ta cũng khiêm tốn khai thật tên họ mình cùng với biệt hiệu Miên-Lý-Châm mà không cần phải giấu diếm làm gì. Chàng ta nghe xong tỏ vẻ kính nên đứng dậy nói:


-Thế ra đây là Lục lão tiền bối của phái Võ-Đang mà vãn bối không hay biết gì cả! Xin tha cho tội thất lễ.


Lục-Phỉ-Thanh nói:


-Lão phu không dám. Xin huynh đài cứ tự nhiên an tọa để cho lão phu được tiếp chuyện.


Khi ấy chàng ta mới dám ngồi xuống ghế lại như cũ rồi tiếp tục nói:


-Tiểu đệ thường nghe Triệu tam ca luôn luôn nhắc nhở đến đại danh của lão tiền bối, lòng vốn ngưỡng mộ từ lâu. Ngày nay được hân hạnh bái kiến thì thật là vinh hạnh biết bao nhiêu.


Lục-Phỉ-Thanh khiêm tốn đáp lễ và hỏi:


-Xin huynh đài cho lão phu được thỉnh cao danh quý tánh.


Chàng thanh niên liền đáp:


-Vãn bối là Vệ-Xuân-Hoa.


Chàng thanh niên bồi rượu Lục-Phỉ-Thanh lúc nãy đứng dậy hướng về Lục-Phỉ-Thanh thưa:


-Xin lão anh hùng ngồi bàn chuyện với Vệ huynh. Cho phép vãn bối được cáo thoái!


Đoạn chàng ta cúi đầu chào Lục-Phỉ-Thanh và Vệ-Xuân-Hoa rồi bước ra ngoài đi thẳng xuống thang lầu.


Vệ-Xuân-Hoa nói với Lục-Phỉ-Thanh:


-Cả Thiếu-Đà-Chủ cùng các anh em Hồng Hoa Hội chúng tôi phần đông đều có mặt ở đây. Họ nghe tin tiền bối có mặt nơi này sẽ lần lượt kéo đến nghinh tiếp. Vãn bối được đặc phái tới trước để dâng tiệc rượu vì lo ngại bọn em út thô thiển sơ sót mà đắc tội với lão tiền bối. Còn lại mấy người kia sẽ đến sau.


Khi ấy, một bữa cơm thịnh soạn đủ sơn hào hải vị, chẳng thiếu món ngon vật lại nào được dọn lên. Vệ-Xuân-Hoa tự tay rót rượu Bồ-Đào và chung, trịnh trọng đứng dậy chắp tay kính cẩn mời Lục-Phỉ-Thanh. Chàng ta để Lục-Phỉ-Thanh ngồi vào ghế chánh vị, còn mình ngồi ở cái ghế sau xa tiếp.


Thấy người của Hồng Hoa Hội đối với mình quá trọng vọng, tiếp đãi thật ân cần, Lục-Phỉ-Thanh lấy làm cảm kích vô cùng, cố chối từ địa vị mà Vệ-Xuân-Hoa nhượng cho mình. Ông yêu cầu Vệ-Xuân-Hoa ngồi đối diện với mình nhưng chàng ta nhất định không nghe, thưa rằng:


-Lão tiền bối là một bậc anh hùng vang danh bốn bể mà Hồng Hoa Hội bấy lâu thường ao ước được một phen cung nghinh đón tiếp. Không ngờ sở vọng ấy hôm nay được toại nguyện. Thiếu-Đà-Chủ đã có lệnh sai bảo, vãn bối nào dám cãi lời! Tổng-Đà-Chủ lúc sanh tiền vẫn thường nói chuyện với Triệu tam ca rất nhiều về đại đức và tài nghệ cao siêu của tiền bối. Cho đến Viên-Sĩ-Tiêu đại hiệp cũng không lúc nào quên nhắc nhở đến uy danh của tiền bối nên bọn vãn bối đây tuy chưa được gặp mặt nhưng đã một lòng ngưỡng mộ. Vậy xin lão tiền bối cứ tự nhiên để cho vãn bối được bồi tiếp.


Lục-Phỉ-Thanh không còn cách nào từ chối được, đành phải nghe theo. Vệ-Xuân-Hoa bưng rượu Bồ-Đào thơm ngát lên mời Lục-Phỉ-Thanh rồi sau đó mới dám uống.


Vừa dùng cơm vừa uống rượu mà chuyện trò, Lục-Phỉ-Thanh thầm nghĩ rằng Hồng Hoa Hội có được những nhân vật như Văn-Thái-Lai, Dư-Ngư-Đồng, Vệ-Xuân-Hoa mà ông ta được biết qua thì thật là điều đáng mừng. Đây là những người thanh niên trai tráng khí khái, nhiệt huyết đầy mình, hăng say hoạt động, dám đem bản thân ra hy sinh cho dân tộc. Họ mới chỉ là một số ít ông ta tình cờ gặp qua thôi, lẽ tất nhiên số thanh niên tuấn tú ấy hẳn trong Hồng Hoa Hội còn rất nhiều. Hồng Hoa Hội thật xứng là một nơi quy tụ đầy những mầm non của đất nước. Đã vậy mà Hồng Hoa Hội lại còn có những lão anh hùng hiên ngang nghĩa khí như bạn cũ của ông ta là Triệu-Bán-Sơn cùng với bao nhiêu tay hào kiệt trượng-phu khác như Viên-Sĩ-Tiêu, Vô-Trần Đạo-Nhân... Đây toàn là những bậc tiền bối cầm đầu những môn phái trong võ lâm giỏi tài ba thao lược, giàu khinh nhgiệm đấu tranh, nguyện đem tấm thân hiến dâng cho đại nghĩa. Chỉ cần nhìn bấy nhiêu đó mà suy, thế lực của Hồng Hoa Hội chắc chắn mạnh hơn Đồ-Long-Hội khi xưa rất nhiều. Một tổ chức phản Thanh Phục Minh như Hồng Hoa Hội mà đứng ra lãnh đạo nhân dân thì tiền-đồ Hán-tộc hẳn đã đến hồi hưng vượng.


Lục-Phỉ-Thanh nghĩ tới đó bỗng chợt khoái chí uống vùi mấy chén với Vệ-Xuân-Hoa, quên hết cả những mệt nhọc đi đường, đội mưa đạp tuyết... Tinh thần ông ta như phục hồi lại hoàn toàn, cảm thấy hăng hái bội phần.


Vệ-Xuân-Hoa hỏi:


-Chẳng hay lão tiền bối quá bước đến đây là do sự tình cờ hay có mục đích chi dạy bảo cho Hồng Hoa Hội? Dám xin lão tiền bối cho biết.


Lục-Phỉ-Thanh đáp:


-Lão phu vượt núi trèo non, đi ngàn dặm đường đến đây dĩ nhiên không phải là do sự tình cờ. Nhưng chung quy tất cả vẫn là do một sự tình cờ mà ra.


Vệ-Xuân-Hoa chưa hiểu rõ được ẩn ý của câu nói lạ lùng ấy. Chàng vẫn im lặng để tai lắng nghe.


Lục-Phỉ-Thanh nói tiếp:


-Không phải là một sự tình cờ vì mục đích nguyên thủy của lão phu không phải tìm đến An-Tây này mà chỉ vì có một công vụ cấp bách phải hộ tống một đoàn người ra biên ải. Nhưng do một sự tình cờ mà lão phu phải bỏ dở công vụ của mình để gấp rút đi An-Tây tìm Thiếu-Đà-Chủ và các vị đương-gai của Hồng Hoa Hội...


Vệ-Xuân-Hoa nghe Lục-Phỉ-Thanh nói đến đây lòng thấy xao xuyến lạ thường, vẻ mặt đầy kinh hoàng lo âu nhưng chưa dám hỏi rõ, chỉ để tâm mà nghe Lục-Phỉ-Thanh giải bày cho rành mạch.


Lục-Phỉ-Thanh lại nói tiếp:


-Lão phu phải tìm Thiếu-Đà-Chủ và các vị đương-gia của Hồng Hoa Hội đông đủ là vì một việc vô cùng nguy ngập không thể chần chừ hay trì hoãn thêm được nữa. Báo tin xong cho tất cả các vị, lão phu còn phải tiếp tục lo công vụ của mình nữa.


Vệ-Xuân-Hoa nghe có việc gấp đến thế chợt thấy nóng lòng như lửa đốt dầu sôi. Chàng ta không dám hối thúc Lục-Phỉ-Thanh ăn cho lẹ nhưng chính chàng lại ăn uống một cách vội vã chứ không từ tốn như lúc mới nhập tiệc nữa.


Lục-Phỉ-Thanh ăn uống thật no say kỹ càng cho no bụng để xong việc ông ta còn trở lại tiếp tục cuộc hành trình hẹn ước với Lý-Mộng-Ngọc. Cơm nước xong xuôi, không đợi Vệ-Xuân-Hoa nhắc, Lục-Phỉ-Thanh hối hả đề nghị trước:


-Ờ đây lão phu thấy có điều bất tiện khi Thiếu-Đà-Chủ và cácvị đương-gia đến. Nhất lại càng bất tiện cho lão phu phải trình bày mọi chuyện cho các vị nghe, vì dầu sao ta cũng phải đề phòng tai mắt của bọn tẩu cẩu cho cẩn thận.


Vệ-Xuân-Hoa nói:


-Lúc ban đầu, theo tin mật báo đưa về có một cụ già đạo mạo cỡi ngựa hồng có dắt hoa hồng ở mão vào thành An-Tây, bọn vãn bối mới phái người tâm phúc đưa lão tiền bối vào đây tức tửu lầu riêng của Hồng Hoa Hội. Khi được biết tên họ của lão tiền bối thì Thiếu-Đà-Chủ mừng lắm sai vãn bối đến đây đón tiếp lão tiền bối trước rồi người sẽ đưa các anh em đến ra mắt sau. Không ngờ tiền bối đến đây không phải là một sự tình cờ mà vì một chuyện cấp bách có quan hệ đến Hồng Hoa Hội nên vãn bối đã báo tin về cho Thiếu-Đà-Chủ rằng đừng đưa các anh em đến đây nữa mà có thể bị lộ chuyện ra ngoài (#13). Mặc dù ở đây Hồng Hoa Hội làm chủ tình hình và nắm được lòng người chứ không phải như ở Bắc-Kinh. Nhưng dù sao vẫn phải đề phòng bọn chó săn chim mồi. Thà là lúc nào cũng phải có cảnh giác còn hơn là khinh địch! Vậy xin lão tiền bối đi theo vãn bối. Còn con tuấn mã với hành lý thì tiền bối khỏi lo, đã có người của Hồng Hoa Hội đảm đang, giữ gìn thật chu đáo.


Vệ-Xuân-Hoa sau đó ra ám hiệu cho mọi người trong tửu lầu rồi vội vàng bước xuống dưới. Lục-Phỉ-Thanh đi theo chàng bén gót.


Do những đường ngoằng nghoèo khúc khuỷu như ruột dê uốn theo các đường lớn trong châu thành, Vệ-Xuân-Hoa đưa Lục-Phỉ-Thanh đi mau như chạy. Đó là những con đường tắt của Hồng Hoa Hội từ ngoài phố về trụ sở mà chỉ có người trong Hồng Hoa Hội biết.


Dọc theo đường đi, Lục-Phỉ-Thanh thấy có rất nhiều trai tuấn tú, gái nhu mì dắt cánh hoa hồng trên chóp nón. Chính họ là những tai mắt của Hồng Hoa Hội nên có bất cứ một người lạ nào hay một việc gì xảy ra trong thành phố tức thì trụ sở chính của Hồng Hoa Hội sẽ biết ngay. Cách tổ chức xếp đặt của Hồng Hoa Hội thật là chu đáo và hết sức quy mô, Lục-Phỉ-Thanh thán phục vô cùng...


Lục-Phỉ-Thanh rất nóng lòng được tiếp xúc với Thiếu Đà-Chủ này của Hồng Hoa Hội xem là nhân vật thế nào mà mỗi lần đề cập đến ba tiếng Thiếu-Đà-Chủ, các nhân vật của Hồng Hoa Hội đều tỏ ra nghiêm trang kính cẩn tuyệt đối, bằng một thái độ rất là trịnh trọng. Ông nghĩ rằng nhân vật ấy chắc phải có bản lãnh siêu quần, tài năng thao lược xuất chúng và đức độ có thừa thì mới có thể khiến cho tất cả mọi người tôn sùng, đưa lên địa vị tối cao để đại diện cho chính nghĩa của công cuộc phản Thanh phục Minh. Nhưng mà người ấy là ai? Lục-Phỉ-Thanh tự hỏi câu này bao nhiêu lần mà vẫn không trả lời được.


Vệ-Xuân-Hoa đưa Lục-Phỉ-Thanh ra khỏi cửa chánh, phía Tây của thành An-Tây thì đã có hai thanh niên lực lưỡng dắt tới hai con ngựa, yên cương chuẩn bị sẵn sàng. Thấy chủ nhân, con ngựa của Lục-Phỉ-Thanh hí vang lên reo mừng. Ông vỗ nhẹ vào đầu nó. Con tuấn mã như rất sung sướng được chủ thương. Con ngựa của Vệ-Xuân-Hoa cũng là một tuấn mã, cao lớn không kém gì ngựa của Lục-Phỉ-Thanh, lông vàng mướt, mỗi chân có một hoa mai trắng.


Hai người sau đó cùng lên ngựa phi nước đại nhắm về hướng Tây-Nam do Vệ-Xuân-Hoa dẫn đường. Dọc đường, Vệ-Xuân-Hoa hỏi:


-Lão tiền bối chắc có gặp Văn tứ-ca và Văn tứ-tẩu của vãn bối phải không?


Lục-Phỉ-Thanh đáp:


-Quả đúng thế! Nhưng vì sao huynh đài lại biết được?


Vệ-Xuân-Hoa đáp:


-Nhìn đóa hoa hồng trên, mão của lão tiền bối có bốn cánh tức khắc biết được liền, vì đó là biểu hiệu của Văn tứ-ca.


Lục-Phỉ-Thanh lấy đóa hoa hồng xuống xem lại thì thấy quả nhiên có bốn cánh. Ông ta hiểu ngay là nếu muốn biết địa vị của người nào trong Hồng Hoa Hội thì chỉ cần đếm số cánh hoa của người ấy; cánh càng ít, vai vế càng cao; cánh càng nhiều, vai vế càng thấp.


Hai người đi được vài chục dặm đường thì đến trước một ngôi chùa nguy nga đồ sộ giữa một khu rừng rậm, rộng lớn mênh mông, với những cây cổ thụ cao ngất trời, bóng mát rợp đất. Cảnh chùa trông thật hùng vĩ, khó có nơi nào sánh được.


Cổng chùa là hai cây trụ thật lớn, có đến vài người ôm. Ngay cổng là một tấm hoành phi treo ở trên sơn son thếp vàng với bốn đại tự: NGỌC HƯ ĐẠO VIỆN. Nơi đây có hai người trai tráng to lớn vạm vỡ đứng gác. Vòng ngoài có một bức tường đá cao dày đến ba thước, chẳng khác nào lối thiết kế của một hoàng cung nho nhỏ. Lục-Phỉ-Thanh không ngờ ở một nơi biên khu, hoang vu cô tịch lại có được một đạo viện quy mô đến như thế.


Hai người lực lưỡng đứng gác ấy là hai đạo nhân. Vừa trông thấy Vệ-Xuân-Hoa, cả hai tỏ thái độ hết sức cung kính. Cả hai cùng chạy đến đỡ lấy giây cương của hai con ngựa.


Vệ-Xuân-Hoa mời Lục-Phỉ-Thanh đi thẳng vào nơi phương-trượng của chùa. Nơi đây tuy có phần tịch mịch nhưng rất rộng rãi và sạch sẽ. Một tiểu-đồng từ đâu bưng trà đến. Vệ-Xuân-Hoa lại mời Lục-Phỉ-Thanh giải khát.


Vệ-Xuân-Hoa nói nhỏ mấy tiếng vào tai tiểu-đồng, cậu ta gật đầu rồi đi ra đàng sau. Lục-Phỉ-Thanh đang nhâm nhi trà bỗng nghe ở nội đường có tiếng nói lớn vang ra:


-Lục đại-ca! Lâu quá rồi không được tin tức gì của nhau! Chắc anh nghi là tiểu đệ chết mất rồi phải không?


Câu nói vừa dứt thì một bóng người từ đâu đứng sừng sững trước mặt Lục-Phỉ-Thanh. Người ấy chẳng phải ai khác hơn là Triệu-Bán-Sơn, một anh em cũ trong Đồ-Long-Hội khi xưa, một người mà Lục-Phỉ-Thanh hằng mong ước được gặp lại.


Không cần phải nói cũng biết được nỗi vui mừng của hai người bạn thân cũ lâu năm mới gặp lại. Triệu-Bán-Sơn liên tiếp hỏi chuyện Lục-Phỉ-Thanh:


-Cách nhau từ độ ấy, anh lưu lạc ở phương trời nào? Vì sao hôm nay không hẹn mà đến nơi đây gặp lại nhau?


Lục-Phỉ-Thanh không trực tiếp trả lời Triệu-Bán-Sơn. Ông nói với một giọng đầy vội vã:


-Triệu hiền đệ! Chuyện riêng tư của chúng ta sau này sẽ còn nhiều cơ hội kể cho nhau nghe. Lão huynh có một việc công hết sức là cấp bách phải nói trước cho thật lẹ, vì chậm phút nào là nguy nan phút đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

23-06-2016
Cát và đá

Cát và đá

Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói

01-07-2016
Anh

Anh

Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm,

24-06-2016