80s toys - Atari. I still have
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 4 - Trương Trọng Siêu vung thanh kiếm báu - Dư Ngư Đồng thổi ống sáo vàng

↓↓

Lục-Phỉ-Thanh cười nói:

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Đã biết chuyện tỉ thí với chuyện ngộ nhận không đáng bận tâm. Đã hiểu chuyện thâu hồi Khả-Lan-Kinh mới là việc quan-trọng thì sao không bàn với ta? Cứ xét cho kỹ thì sự hơn thua vinh nhục của một cá nhân chẳng có nghĩa gì cả, bất quá chỉ để thỏa mãn cái tự ái và cái cuồng vọng nhất thời. Việc đó đem lại gì cho cá-nhân? Cùng lắm là chỉ một chút danh hão, ít lời tán tụng... Ngoài ra còn được gì nữa? Đó là chưa nói về mặt trái. Nhưng mặt nào cũng vậy, trước sau chỉ là chuyện cá-nhân quá nhỏ. Còn cái vinh nhục của cả một dân tộc mới là lớn lao to tát, không thể lãng quên giây phút nào được. Người có lòng với dân, với nước, thì chẳng lẽ chỉ vì chuyện riêng tư cá-nhân của mình mà quên đi quyền lợi chung cho một tập thể, một dân tộc?


Lục-Phỉ-Thanh nói như than, như trách, mà cũng như dạy dỗ và nhắc nhở Tiêu-Thanh-Đồng về trách-nhiệm đối với dân tộc nàng chứ tuyệt nhiên không đề cập gì đến thái-độ lạnh lùng hay những câu nói vô lễ của Tiêu-Thanh-Đồng với ông ta. Trước những lời lẽ khảng khái chính trực đó, Tiêu-Thanh-Đồng ngẫm nghĩ rất nhiều và cảm thấy quả là những lời vàng ngọc đáng cho nàng ghi tâm khắc cốt. Rồi bao nhiêu tức khí, hận thù chứa chất trong lòng tự nhiên biến đi hết cả. Không chút do dự, Tiêu-Thanh-Đồng vội vã quay mặt lại, hướng về Lục-Phỉ-Thanh cúi đầu kính cẩn thi lễ. Với một giọng khẩn thiết, nàng thưa:


-Đứa cháu gái ngu si mê muội này thật không biết phải trái nên đâm ra hư hỏng, nhờ có tiền-bối dạy bảo cho mới tỉnh ngộ được, khác nào vén áng mây mù trông thấy ánh sáng trong. Xin bá bá rộng lượng mà tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của điệt-nữ (#3) mà chỉ dạy cho những điều quý báu. Nếu như bá bá giúp điệt-nữ đoạt lại được bộ Khả-Lan-Kinh trong tay bọn cẩu trệ (#4) thì ơn đức của người chẳng những chỉ có điệt-nữ ghi tạc vào lòng thôi mà cả dân tộc Duy cũng muôn đời tri ân.


Tiêu-Thanh-Đồng toan sụp xuống lạy, nhưng Lục-Phỉ-Thanh lật đật đưa tay đỡ dậy không cho. Lý-Mộng-Ngọc nãy giờ im lặng chợt lên tiếng nói:


-Tiểu muội thật hồ đồ hấp tấp làm hư hại công việc lớn lao của tỷ tỷ. Đến nay đã hiểu rõ và ăn năn vô cùng. Nghe tỷ tỷ nói chuyện với sư-phụ, tiểu muội thật hối hận hết sức. Đáng lý ra tiểu muội phải giúp tỷ tỷ mới đúng mà đàng này lại hại tỷ tỷ để đến nỗi đắc tội cả với tỷ tỷ lẫn dân tộc người Duy. Nhưng việc đã lỡ rồi. Tỷ tỷ có trách thì tiểu muội cũng đành chịu thôi. Họa này do tiểu muội gây ra thì hãy để cho tiểu muội gánh chịu. Tiểu muội quyết đi tìm bọn tiêu-sư ấy đòi cho bằng được cái bao hồng có bộ Khả-Lan-Kinh trả lại cho tỷ tỷ để đền bù lại tội lỗi trót gây ra. Thôi, tỷ tỷ ở lại tiếp chuyện với sư-phụ để muội đi cho kịp thời nhé!


Lục-Phỉ-Thanh sợ Lý-Mộng-Ngọc nóng nảy thất thố không làm nên việc bèn gọi lại dạy rằng:


-Khoan đã! Không thể vội vã được! Muốn đoạt lại Khả-Lan-Kinh chúng ta phải cùng nhau đi dọ thám cho biết đích xác rõ ràng!


Thế rồi ba người đứng bàn luận với nhau một hồi. Theo kế hoạch, Lục-Phỉ-Thanh ở ngoài chờ nghe động tĩnh để đặng đối phó, còng Lý-Mộng-Ngọc và Tiêu-Thanh-Đồng phải dùng khinh công vượt ngang qua mặt tường vào bên trong khách-sạn xem xét cho kỹ lưỡng, cần thiết nhất là phải biết rõ hành tung của bọn tiêu-sư Trấn-Viễn tiêu-cục.


Sau khi vượt qua khỏi tường, Lý-Mộng-Ngọc thấy Đổng-Triệu-Hòa đi ngang qua, trên vai vẫn mang cái bao màu hồng bèn gọi Tiêu-Thanh-Đồng để ra dấu. Xong xuôi đâu đó, Lý-Mộng-Ngọc lại phóng mình nhẹ nhàng như một tàu lá, chạy đến ngay gian phòng của bọn tiêu-sư mà không phát ra một tiếng động nhỏ nào. Nàng nép mình ở bên ngoài, mắt sáng quắc, lắng tai nghe động tĩnh bên trong chẳng khác nào một chú mèo đang rình chuột. Trong phòng, đèn đuốc vẫn sáng trưng như ban ngày. Lý-Mộng-Ngọc bèn kéo Tiêu-Thanh-Đồng vào sát bên mình. Không dám để lộ hình dạng, cả Lý-Mộng-Ngọc lẫn Tiêu-Thanh-Đồng đều nép mình sát vào chân tường. Hai người nghe bên trong có tiếng Đổng-Triệu-Hòa kêu oai oái, tiếng kêu rất kỳ dị lạ tai. Nhưng sau đó thì bốn bề im phăng phắc, cảnh trí bên ngoài vắng lặng như tờ.


Được một lúc bỗng nghe tiếng của một tiêu-sư nói:


-Trương đại-nhân, ngài quả là một cao-thủ trong chốn võ-lâm. Ngài đã ra tay cứu giúp giùm người anh em chúng tôi khỏi chết. Ân đức ấy, thật chúng tôi không bao giờ dám quên.


Lại có tiếng Đổng-Triệu-Hòa nói nho nhỏ như rên rỉ:


-Tôi phen này bị thương quá nặng! Nếu Trương đại-nhân không đến kịp chắc đã thành phế nhân mất rồi! Dầu sao tôi cũng là một nhân vật có tên tuổi trong võ-lâm lại bị một kẻ vô danh trong Hồng Hoa Hội làm nhục thật là xấu hổ biết chừng nào! Nói thật với Trương đại nhân, chẳng thà là tôi chết chứ không đời nào tôi lại hạ mình cầu khẩn để nhờ chúng cứu cho!


Một tiêu-sư khác lại nói:


-Nếu biết được Trương đại-nhân đến như thế này thì nhất định chẳng bao giờ chúng tôi thèm đến hắn mà khuất mình nhận lỗi. Bây giờ hối thật không kịp! Càng nghĩ càng giận cho mình. Cũng tại vì thương xót Đổng-Triệu-Hòa mà chúng tôi phải xuống nước, chịu nhục đến như thế!


Sau đó một tiếng người oang oang nói lên:


-Mấy người hãy đưa ta đến xem hai con chó ấy mặt mũi ra sao mà chúng dám hung hăng như vậy! Không cần phải nhờ ai giúp, chỉ một mình ta đây cũng đủ sức bắt sống hai đứa nó. Thật xấu hổ làm sao! Một nhóm bốn người, có võ công, cầm vũ-khí mà đánh không lại một con đàn bà!


Lại có giọng ảm đạm thê-lương của Đổng-Triệu-Hòa như muốn khóc:


-Có Trương đại-nhân ở đây thì sợ gì mà chẳng bắt được hai đứa đó? Chính vì không có mặt của Trương đại-nhân cho nên tôi mới khổ sở, ra nông nỗi này đây!


Lý-Mộng-Ngọc không nhẫn nại được nữa. Nàng đứng dậy bước lại sát cửa sổ đưa tay bẻ gãy một cây chấn song, ló mắt nhìn vào. Bàn tay Lý-Mộng-Ngọc tuy mềm mại nhưng khi vận nội công, sức mạnh không thua gì một bàn tay sắt cứng rắn. Nàng lại bẻ song cửa nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nhỏ. Mà cho dù có gây ra tiếng động đi nữa, miễn là đừng lớn quá, tiếng nói của đám tiêu-sư cũng sẽ át đi và chẳng ai nghe thấy gì.


Lý-Mộng-Ngọc trông thấy rõ năm, sáu tên tiêu-sư của Trấn-Viễn tiêu-cục ngồi chung một bàn. Ngay ghế chính giữa là một người tuổi chừng 40, trông oai phong lẫm liệt, khí vũ hiên ngang. Lý-Mộng-Ngọc tin chắc người ấy là Trương đại-nhân mà bọn tiêu-sư đã hết lời tâng bốc. Người ấy có cặp mắt sáng như hai luồng điện, hai gò thái-dương nổi cao lên trên gương mặt.


Lý-Mộng-Ngọc nghĩ thầm trong bụng rằng:


-Người này giải huyệt được mà cứu mạng cho Đổng-Triệu-Hòa ắt nội công phải tinh thâm và tuyệt diệu, trên giang-hồ ít người sánh kịp. Căn cứ vào những lời thán phục tâng bốc của đám tiêu-sư kia, võ-nghệ người kia phải thuộc vào bậc nhất trong võ-lâm hiện nay. Nơi quan-trường mà có được những người bản lãnh cao cường như thế thì thật là một mối lo sợ không nhỏ cho các cao-thủ võ-lâm.


Bỗng nhiên Lý-Mộng-Ngọc lại nghe rõ tiếng của Diêm-Thế-Chương nói:


-Này lão Đổng! Chú đã bị trọng thương như thế thì nên trao cái bao hồng lại cho tôi bảo-vệ coi bộ chắc chắn hơn. Chú mà cố giữ thì có rủi ro nào xảy ra có phải là uổng công lao của tất cả chúng ta mà cũng ân hận cho vong hồn của anh Diêm-Thế-Khôi tôi dưới cửu tuyền (#5) hay không? Chúng ta ai giữ cũng vậy thôi, hà tất phải giành nhau làm chi! Việc thì việc công. Chết thì thôi, mà sống thì hết mình cho công việc. Chú nghĩ sao?


Đổng-Triệu-Hòa không còn biết nói sao, mặt buồn rầu chậm rãi tháo dần những sợi dây trên vai để lấy cái bao màu hồng xuống mà trao cho Diêm-Thế-Chương theo lời hắn yêu cầu. Thật ra Đổng-Triệu-Hòa không muốn nghe theo tí nào. Từ khi hắn giành được cái bao ấy trên lưng tử-thi Diêm-Thế-Khôi xuống thì bao nhiêu mộng đẹp hằng ôm ấp trong lòng. Nhưng giờ đây, trước tình thế này, hắn đành lòng phải bóp bụng, nghĩ mà đau đớn, thất vọng biết bao nhiêu! Đổng-Triệu-Hòa không muốn trao cái bao ấy cho bất cứ ai chứ không riêng gì Diêm-Thế-Chương. Chẳng qua là vì hắn sợ Trương đại-nhân bất bình mà không cứu cho thì tánh mạng hắn chỉ có nước đi theo Diêm-Thế-Khôi mà thôi... Và rồi cái bao cũng sẽ về tay kẻ khác.


Đổng-Triệu-Hòa tuy đã lấy cái bao hồng xuống khỏi vai mà lòng vẫn còn do dự. Diêm-Thế-Chương thấy vậy nói:


-Lão Đổng à! Chú cứ vững bụng đi, đừng nghi ngờ chi hết! Không phải tôi muốn tranh công với chú đâu. Đây là việc chung, đừng nên để thất bại!


Bất đắc dĩ, Đổng-Triệu-Hòa phải trao cái bao lại cho Diêm-Thế-Chương. Lấy bao xong, Diêm-Thế-Chương mới dở giọng nói:


-Này lão Đổng! Chú từng nói với anh tôi là anh ấy không đủ sức cáng đáng nổi việc này, nếu chẳng may thất bại sẽ làm mất cả danh tiếng mấy chục năm của Uy-Chấn Hà-Sóc Vương-Duy-Dương. Chú lại rủa anh tôi rằng sẽ không tròn trách-nhiệm và chết với cái bao màu hồng này. Chẳng ngờ cái miệng của chú ác thật! Anh tôi quả chết với cái bao màu hồng này! Khi chú giựt cái bao trên tử thi anh tôi xuống, nếu không có tôi can thiệp mà ngăn cản con nhỏ áo vàng kia thì chắc chú cũng theo anh tôi luôn rồi! Nhưng tôi không vì những lời nói bất nhân của chú mà bỏ việc công nên vẫn liều mạng đánh với con nha đầu kia để cho chú được tẩu thoát. Thế mà chú vẫn tự đắc cho rằng không có chú thì hoài công tất cả, lại tiếp tục phỉ báng cái chết của anh tôi bảo là không làm tròn trách-nhiệm. Chú vẫn tự hào rằng chỉ có chú mới đủ sức bảo-vệ thanh danh của Trấn-Viễn tiêu-cục. Đến nay chắc chú đã thấy rõ rồi chứ? Chú còn đủ tài đủ sức bảo-vệ được của công ấy hay không? Bây giờ trao lại cho tôi, chú sẽ được dịp xem ai có tài trí, có bản-lãnh bảo-vệ cái bao này đem đến nơi đến chốn một cách bình an vô sự.


Diêm-Thế-Chương vốn đã hầm Đổng-Triệu-Hòa từ lâu và bất mãn đủ điều, nay được dịp nói hết tất cả những điều ấm ức trong lòng ra thì cảm thấy hả giận vô cùng. Đổng-Triệu-Hòa nghe Diêm-Thế-Chương nói xốn xang như thế chỉ cúi đầu làm thinh, vừa giận vừa thẹn. Hắn bỗng cảm thấy hối hận đã trao cái bao. Diêm-Thế-Chương nhìn mặt Đổng-Triệu-Hòa bỗng thấy tội nghiệp nên lại an ủi:


-Lão Đổng! Nói thì nói vậy thôi chứ tôi không hề oán hận chú đâu. Công lao chú khó nhọc thế nào, khi đến trước mặt Triệu tướng-quân tôi sẵn sàng trình bày rõ ràng để cho chú được ban thưởng. Từ đây chúng ta nên hết lòng hổ trợ lẫn nhau để hoàn thành trách-nhiệm.


Lý-Mộng-Ngọc nghĩ thầm:


-Cái bao này bây giờ ở tay Diêm-Thế-Chương thì khó lòng mà đoạt được hơn là ở tay Đổng-Triệu-Hòa. So với Đổng-Triệu-Hòa, bản-lãng Diêm-Thế-Chương còn cao hơn một bậc. Đổng-Triệu-Hòa chỉ có tài nói khoác là giỏi nhất, nhưng trên thực tế bản lãnh đều thua sút các tiêu-sư kia hết.


Nhưng rồi nàng lại nghĩ:


-Cơ hội này rất thuận tiện mà không đoạt thì còn chờ dịp nào nữa?


Lý-Mộng-Ngọc ghé miệng vào tai Tiêu-Thanh-Đồng nói nhỏ mấy tiếng rồi lấy cái mão trên đầu xuống, xõa tóc dài phủ kín cả mặt mày, đoạn lấy một cục than bôi lên đầy mặt. Ngụy trang xong, nàng cúi xuống nhặt hai cục gạch vỡ, ngầm vận nội công nhắm ngay cửa sổ liệng một cái thật mạnh nghe đến rầm một tiếng. Bốn, năm cái song cửa gẫy tung ra liền một lúc, vì chịu không nổi sức công phá của hai cục gạch, kế tiếp là tiến gạch lẫn tiếng song cửa gẫy rơi như thác đổ xuống nền nhà.


Bỗng nhiên đèn đuốc bên trong đều tắt cả. Chằng bao lâu sau, chừng năm sáu cái bóng lực lưỡng nhảy vọt ra như những bóng ma kỳ dị. Bốn bề tối đen như mực nên không còn phân biệt được ai là ai. Một người trong bọn đứng ra hét vang như sấm:


-Kẻ nào dám to gan dám vào hổ huyệt (#6) mà giỡn với hùm? Có giỏi thì cứ đường đường chính chính mà ra mặt chứ đừng lén lút như chuột ăn vụng cơm thiu!


Tiêu-Thanh-Đồng theo kế hoạch đã bàn nên hội ý, hiểu ngay, móc tiêu ra thổi vang lên một hồi inh ỏi. Sau đó nàng dùng thuật khinh công tung người một cái như một mũi tên bay thẳng, lẹ làng vô cùng.


Đột nhiên, đám tiêu-sư của Trấn-Viễn tiêu-cục thấy có bóng người bỏ chạy liền reo hò và lập tức đuổi theo. Chờ cho cả bọn ra chạy hết ra khỏi phòng, Lý-Mộng-Ngọc như một con én, nhanh nhẹn tung mình qua cửa sổ vào bên trong...


Đổng-Triệu-Hòa bị điểm huyệt suốt nửa ngày, mặc dầu đã được người gọi là Trương đại-nhân giải cứu nhưng tứ chi vẫn còn bải hoải, gân cốt vẫn rã rời. Hắn cố vịn bàn đứng dậy, cặp mắt láo liên trông thấy ngoài cửa rơi vào một con quỷ dạ xoa đen thủi đen thui, đầu bù tóc rối nhe hàm răng trắng toát, đôi mắt sáng quắc trông thật dễ sợ. Qua khiếp sợ, lại không biết trốn đi đâu, hai gối chụm vào nhau, đứng im bất động, miệng không mở ra được dù là để kêu cứu.


Lúc bên ngoài có biến, Diêm-Thế-Chương vội vã theo đám tiêu-sư cùng Trương-Đại-Nhân ra ngoài thành thử cái bao hồng để lại trên bàn kế bên Đổng-Triệu-Hòa. Nay tuy gặp lúc nguy cấp, nhưng hắn vẫn không quên vật quý đã từng liều mạng giành lấy nên liền với tay định chụp lại. Nhưng tay con quỷ dạ xoa kia còn lẹ hơn và mạnh hơn tay hắn nhiều, cuỗm lấy cái bao đem đi chẳng chút khó khăn rồi tung mình ra khỏi phòng.


Đổng-Triệu-Hòa nghe như đứt từng khúc ruột. Hắn giận Diêm-Thế-Chương đòi giành giữ lấy cái bao. Phải chi cái bao màu hồng kia vẫn còn nằm ở trên mình hắn thì cho dù có bán thân bất toại, hắn cũng có thể kéo dài thêm thì giờ để dùng kế hoãn binh và rất có thể cả đám tiêu-sư cùng với Trương đại-nhân trở về kịp thời đụng với con quỷ dạ xoa thì còn có cơ-hội cướp lại bảo vật...


Trong lúc ấy, bọn tiêu-sư của Trấn-Viễn tiêu-cục và Trương đại-nhân rượt theo cái bóng kia một hồi thấy mất dạng bèn bảo nhau quay trở về phòng. Trương đại-nhân sực nghĩ ra điều gì nên cả kinh nói với bọn tiêu-sư:


-Các vị tiêu-sư! Mau trở về mau, đừng rượt theo nữa! Chúng ta trúng kế Điệu hổ ly sơn rồi! Thật tức chết đi được!


Đám tiêu-sư lúc bấy giờ mới tỉnh ngộ, ai nấy đều ba chân bốn cẳng chạy như bay về lại phòng. Về tới nơi, mọi người nhìn thấy Đổng-Triệu-Hòa đang nằm ngất xỉu dưới chân bàn. Phải gọi mãi một chập, Đổng-Triệu-Hòa mới hoàn hồn. Sau đó hắn kể lại chuyện con quỷ dạ xoa đến làm sao, đánh cướp cái bao màu hồng thế nào cho tất cả cùng nghe. Trương đại-nhân cảm tưởng như bị ai nhổ một bãi nước miếng vào mặt, giận dữ nói lớn:


-Thật là hết sức nhục nhã! Chúng ta hành hiệp giang-hồ đã hơn nửa đời người thế mà bị một kẻ vô danh lừa gạt thế này!


Nhắc về Lý-Mộng-Ngọc, sau khi đoạt đượ cái bao màu hồng trong đựng Khả-Lan-Kinh thì nhảy vội ra núp dưới chân tường ép mình như một con bích-hổ (#7) im lìm, nín thở. Nàng chờ Trương đại-nhân và đám tiêu-sư đi ra ngoài truy lùng một hồi liền trở vào lại phòng Đổng-Triệu-Hòa khẽ huýt gió một tiếng nhè nhẹ. Dưới một gốc cây đối diện vang lên một tiếng huýt gió lại, trả lời. Tất cả đó đều là ám-hiệu của Lý-Mộng-Ngọc và Tiêu-Thanh-Đồng. Liền khi đó Lý-Mộng-Ngọc thấy trong bóng tối dưới gốc cây có hai bóng xám đi đến chỗ nàng ẩn núp. Nàng mừng rỡ khi nhận ra hai người đó chính là Lục-Phỉ-Thanh và Tiêu-Thanh-Đồng. Lý-Mộng-Ngọc xem như mọi việc đã xong, đã thành công, hớn ha hớn hở vui cưới nói với Tiêu-Thanh-Đồng:


-Cái bao này cũng tại em mà làm hỏng hết công việc của chị đây. Thôi, xin chị đừng phiền trách em nữa nhé! Em...


Lý-Mộng-Ngọc chưa nói dứt câu thì Lục-Phỉ-Thanh la lớn lên:


-Hãy coi chừng phía sau lưng!


Lý-Mộng-Ngọc chưa kịp quay lưng lại thì một bàn tay cứng như sắt đã chụp lên vai nàng. Bản lãnh có thừa, Lý-Mộng-Ngọc dùng tay trái gạt ra một cái thật mạnh, nhưng bàn tay kia đã rút đi thật nhanh khiến cho nàng hụt tay cơ hồ muốn lảo đảo cả người, đồng thời chỉ thấy một cái bóng tung lên cao thật nhanh và đáp xuống đàng sau lưng nàng với một thủ pháp hết sức nhẹ nhàng.


Lý-Mộng-Ngọc hoảng hốt, biết địch thủ không phải là tay tầm thường. Khinh công người ấy thật là tuyệt diệu, và bản lãnh ắt hẳn là phải cao siêu vô cùng. Đáng sợ hơn nữa là người ấy đến sau lưng dùng tay chộp lên vai mình lúc nào mà hoàn toàn không hay biết. Trường hợp Lục-Phỉ-Thanh không tinh mắt báo trước thì chưa biết hậu quả sẽ đi đến đâu!


Lý-Mộng-Ngọc xoay mặt nhìn lại. Dưới ánh trăng trước mặt nàng là một người đàn ông trung-niên, tuổi trên dưới 40, mặt mũi khôi ngô, thân hình cao lớn đang đứng sát bên nàng. Lý-Mộng-Ngọc cả kinh, lùi ra sau vài bước, lẹ tay tung cái bao màu hồng về phí Tiêu-Thanh-Đồng, miệng la lớn:


-Cất mau!


Không ngờ cái bao màu hồng còn đang lơ lửng trên không chưa tới tay Tiêu-Thanh-Đồng thì người ấy tung người theo bắt lấy gọn gàng dễ như trở bàn tay trước sự ngơ ngác của cả Lý-Mộng-Ngọc lẫn Tiêu-Thanh-Đồng.


Lý-Mộng-Ngọc vừa sợ vừa giận vung tay ra đánh ngay một mọt quyền rất hiểm ác. Tiêu-Thanh-Đồng cũng nhảy vào trợ chiến, tấn công phía đàng sau.


Người ấy chẳng thèm né tránh, một tay nắm chặt cái bao màu hồng như chẳng chút phí sức, một tay dùng thế Cao Tứ Bình, một thế trường quyền hiểm hóc của phái Võ-Đang mà đánh trả lại. Nhắm không đỡ nổi ngọn quyền mạnh như vũ bão hiểm ác ấy, cả Lý-Mộng-Ngọc và Tiêu-Thanh-Đồng đều phải lùi ra sau mấy bước mới tránh khỏi được.


Lúc ấy, Lý-Mộng-Ngọc mới nhận diện được người này rõ ràng. Thì ra chính là người mà đám tiêu-sư Trấn-Viễn tiêu-cục gọi là Trương đại-nhân, đã giải nguy cho Đổng-Triệu-Hòa khỏi thành phế nhân vì đòn điểm huyệt ghê gớm của Văn-Thái-Lai.


Lý-Mộng-Ngọc cũng ngạc nhiên rằng đây là một ngón trường quyền của sư-phụ Lục-Phỉ-Thanh đã dạy cho nàng lúc mới thâu nhận làm đệ-tử. Nàng có biết đâu là trong phái Võ-Đang, đệ tử nào lúc mới nhập môn đều được dạy ngón Cao Tứ Bình này. Chỉ có một điều Lý-Mộng-Ngọc nhìn thấy được rõ ràng là tuy cùng một chiêu thức, nhưng uy lực của Trương đại-nhân so với nàng có phần cao hơn rất nhiều. Giả sử y không mang cái túi và không bị Tiêu-Thanh-Đồng đánh lén thì thật khó mà tránh khỏi quyền của y.


Lý-Mộng-Ngọc kinh hãi quá đỗi, đảo mắt nhìn quanh thì không thấy Lục-Phỉ-Thanh đâu nữa. Nàng không hiểu sư-phụ biến đi ngả nào từ bao giờ!


Tiêu-Thanh-Đồng thấy rõ cái bao màu hồng đáng lẽ về tay nàng nhưng không ngờ bị người ấy đoạt lấy một cách quá dễ dàng thì biết là mình không phải địch thủ của y. Nàng đành chịu bó tay chứ không mong gì lấy lại được!


Nàng vội rút cây gươm trong mình ra thủ sẵn để phòng khi phải dùng đến.


Lý-Mộng-Ngọc chân trái nhảy tới, dùng một thế Thất Tinh Quyền rồi biến ra thế Đảo Kỵ-Long, cũng là những chiêu tuyệt kỹ của phái Võ-Đang mà tấn công Trương-Đại-Nhân.


Nhìn chiêu thế của Lý-Mộng-Ngọc, Trương đại-nhân chợ la lên:


-Ái chà!


Và y cũng chẳng thèm né tránh, dùng luôn thế Đảo Kỵ Long kia mà đánh trả lại. Cả hai tuy dùng quyền pháp như nhau nhưng công lực cách nhau một trời một vực. Hai quyền vừa đụng nhau, tay Lý-Mộng-Ngọc như chạm phải sắt đá rêm lên, đau nhức không chịu nổi.


Lý-Mộng-Ngọc nhảy sang một bên để cố giữ lấy thăng bằng, nhưng không dằn được, hai chân quỵ xuống đất.


Tiêu-Thanh-Đồng nhìn thấy Lý-Mộng-Ngọc ở trong tình trạng quá ư là nguy khốn thì không còn sợ địch thủ lợi hại nữa mà chỉ nghĩ đến sự an nguy của đồng bọn mà thôi. Nàng nhảy đến, một tay đỡ Lý-Mộng-Ngọc dậy, còn một tay vung kiếm nhắm Trương đại-nhân chém nhầu. Tiêu-Thanh-Đồng là người rất nghĩa-khí, thấy bạn gặp nạn không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ chạy mà còn dám liều mạng quên mình nữa là đàng khác. Nàng sợ Trương đại-nhân thừ lúc Lý-Mộng-Ngọc ngã quỵ mà tấn công thì nguy nên chẳng còn đắn đo gì nữa, xông bừa vào để che chở cho người bị thất thế.


Nhưng Trương đại-nhân không tấn công Lý-Mộng-Ngọc nữa, mà cũng chẳng buồn giao đấu với Tiêu-Thanh-Đồng. Y vừa tránh được kiếm của Tiêu-Thanh-Đồng xong bèn lớn tiếng gọi:


-Hai con bé kia! Hãy dừng tay lại đã!


Nhìn Lý-Mộng-Ngọc, Trương đại-nhân nghiêm mặt hỏi:


-Sư phụ ngươi họ Mã hay họ Lục?


Lý-Mộng-Ngọc lúc đó đã đứng vững lại được. Nghe Trương đại-nhân hỏi vậy thì nghĩ thầm trong bụng:


-"Rõ ràng sư-phụ ta họ Lục, nhưng để ta gạt hắn thử xem thế nào".


Nghĩ vậy, nàng liền lớn tiếng ngạo nghễ đáp:


-Sư phụ tôi họ Mã. Tại sao ông biết rồi mà còn hỏi?


Trương đại-nhân phá lên cười một tràng nói:


-Ta đây là sư-thúc của ngươi đó! Ngươi còn chưa chịu cúi đầu mà ra mắt sư-thúc à?


Tiêu-Thanh-Đồng nghe Trương đại-nhân nhận là sư-thúc của Lý-Mộng-Ngọc thì cau mày lại, nghĩ rằng giờ đây họ sẽ cùng là một phe với nhau, và nàng còn mong gì được Lý-Mộng-Ngọc giúp lấy lại cái bao màu hồng nữa! Nàng tung mình một cái đã nhảy ra xa mấy trượng, và sau đó tiếp tục dùng khinh công chạy một hơi cho đến mất hút thì thôi. Trong lòng Tiêu-Thanh-Đồng vẫn còn ôm mối hận là chưa lấy lại được Khả-Lan Kinh...


Thấy Tiêu-Thanh-Đồng đang hết lòng vì mình lại bỏ đi đột ngột không một lời nói, Lý-Mộng-Ngọc cảm thấy buồn vô cùng. Nàng quyết phải rượt theo tìm nàng để bày tỏ tâm-sự khúc chiết của mình cho cô bạn sơ giao kia thấu hiểu. Lý-Mộng-Ngọc đem hết thuật phi hành ra thi thố nhưng bóng Tiêu-Thanh-Đồng đã đi xa, không một dấu hiệu nào để lại!


Thất vọng, Lý-Mộng-Ngọc đưa mắt nhìn xa ngắm trời mây đen tối. Bóng Hằng-Nga vằng vặc lẩn khuất như bị bao phủ bởi một tấm màn hắc ám vô biên. Không còn hy-vọng nào tìm gặp Tiêu-Thanh-Đồng nữa, nàng đành quay gót trở về. Đến lại chỗ lúc nãy, Lý-Mộng-Ngọc thấy vắng tanh. Trương đại-nhân cũng đã đi mất từ bao giờ. Những hạt mưa lấm tấm bắt đầu thấm vào y-phục dạ hành của nàng. Lý-Mộng Ngọc phi thân phóng qua tường vào lại bên trong. Khi về đến phòng thì bên ngoài trời đã mưa lớn. Những hạt rớt xuống đường tạo thành những giòng nước lan ra khắp mặt đường.


Trận mưa kéo dài đến sáng. Bình minh đã thức dậy trên nội cỏ ngàn mây mà mưa vẫn không ngớt hột. Lý-Mộng-Ngọc rửa mặt, chải đầu xong liền đến phòng bà nội và mẹ để vấn an. Lúc ấy Tăng-Đồ-Nam cũng đến bẩm báo, cho biết trời vẫn còn đang mưa to gió lớn chưa thể tiếp tục cuộc hành trình được nên đành nán lại khách-sạn cho đến khi tạnh mưa.


Dùng bữa sáng xong, Lý-Mộng-Ngọc sang phòng Lục-Phỉ-Thanh để hỏi thăm và bàn công việc với sư-phụ. Nàng đem tất cả câu chuyện trong đêm qua thuật lại cho Lục-Phỉ-Thanh nghe và bày tỏ thắc mắc, hỏi ông vì lý do gì Trương đại-nhân lại nhìn nhận nàng làm sư điệt. Dĩ-nhiên nàng không quên kể cho Lục-Phỉ-Thanh lúc Trương đại-nhân hỏi nàng là đệ-tử của họ Mã hay họ Lục thì nàng mạo nhận là họ Mã.


Lục-Phỉ-Thanh gục đầu vào hai bàn tay suy nghĩ, vẻ mặt buồn tênh khác hẳn ngày thường dường như đang mang một niềm tâm-sự nan giải nào đó. Với một giọng buồn rầu, Lục-Phỉ-Thanh nói với Lý-Mộng-Ngọc:


-Con không cho Trương đại-nhân biết con là đồ đệ của thầy là tốt lắm rồi. Chuyện này dài dòng lắm, chưa thể nói cho con bây giờ được. Nhưng thầy hứa là trong một dịp nào thuận tiện, thầy sẽ kể rõ tự sự từ đầu đến đuôi cho con nghe.


Thấy mặt sư-phụ vừa buồn lại vừa nghiêm, Lý-Mộng-Ngọc đành cúi đầu lặng thinh, không dám hỏi nữa...


Nguyên Trương đại-nhân kia chính là Trương-Siêu-Trọng, chính là sư-đệ đồng-môn của Lục-Phỉ-Thanh. Họ Trương là một cao-thủ bậc nhất, khét tiếng trên võ lâm. Ngay cả trong giới lục lâm còn phải có một câu ví rằng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Con vẹt xanh

Con vẹt xanh

Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba

24-06-2016
Nếu tôi là con trai

Nếu tôi là con trai

Khi tôi là con trai, tôi sẽ thương con gái nhiều hơn mỗi khi thấy con gái bặm môi dắt xe

30-06-2016
Đẹp trai

Đẹp trai

Không gì đẹp cho bằng đẹp trai! *** Người con gái đẹp như hoa, người con trai đẹp

25-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Gió lạnh miền Nam

Gió lạnh miền Nam

"An có thể... chạm tóc Kỳ được không?" *** Hết tiết học đầu tiên mới thấy An

25-06-2016
Những cơn mưa rửa lá

Những cơn mưa rửa lá

Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết

24-06-2016