Old school Swatch Watches
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 3 - Hồng Hoa Hội quyết tôn Thiếu Đà Chủ - Tiêu Thanh Đồng thề đoạt Khả Lan Kinh

↓↓

Nguyên đám ngưòi Duy này vốn là dân trong bộ-lạc du-mục thuộc Thiên-Sơn Bắc-Lộ, dân số vào khoảng trên dưới 20 vạn. Thủ-lãnh của họ là Tù-trưởng Mộc-Trác-Luân, rất được dân chúng thương mến và kính phục. Mộc-Trác-Luân võ-nghệ trác tuyệt mà nhân nghĩa cũng vang dội khắc gần xa.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô gái áo vàng là con gái lớn của Mộc-Trác-Luân tên gọi Tiêu-Thanh-Đồng (#13), vốn là đệ-tử yêu quý nhất của Thiên-Sơn Kỳ-Hiệp Trần-Chánh-Đức phu-nhân, nhũ danh là Quan-Minh-Mai. Tiêu-Thanh-Đồng nhờ vậy mà học được những võ công tuyệt-kỹ của phái Thiên-Sơn.


Hai vợ chồng Trần-Chánh-Đức và Quan-Minh-Mai dù là người của phái Thiên-Sơn nhưng thích cảnh an nhàn ẩn dật thành thử chỉ muốn sống riêng biệt, không qua lại với môn phái. Bất luận hành hiệp nơi đâu cũng chỉ có hai vợ chồng với nhau mà thôi. Giới giang-hồ thường gọi hai người là Thiên-Sơn Song Ưng. Hai người niên-kỷ bằng nhau, ngoài 60.


Vợ chồng Thiên-Sơn Son Ưng rất thương yêu nhau, nhưng có điểm lạ kỳ là hễ gần thì xô xát, mà xa lại nhung nhớ. Tuổi hai người đã già mà tâm tính vẫn còn như lúc trẻ, không thay đổi chút nào. Các bằng-hữu quen thuộc thường gọi đùa là Hoan-Hỉ Oán-Gia.


Tiêu-Thanh-Đồng thấy vợ chồng sư-phụ lúc nào cũng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt thì cố dùng đủ cách để hòa giải cho vui vẻ cả nhà nhưng kết quả vẫn không đi đến đâu nên lắm lúc nàng cũng đâm ra buồn lây.


Tiêu-Thanh-Đồng thích mặc áo vàng, đội nón tơ có giắt cặp lông phí-thủy nên giang-hồ đặ cho nàng mỹ hiệu là Phiêu-Hiệu Nữ Lang, còn giới võ-lâm thuộc Thiên-Sơn Nam Bắc phái thì gọi nàng với danh-hiệu là Túu Vũ Hoàng Khổ.


Người Duy thuộc bộ-lạc Thiên-Sơn này chuyên sống du-mục nay đây mai đó. Dưới thời nhà Thanh, thế-lực vua Càn-Long lan rộng ra tới bộ-lạc những người Hồi (#14). Hết vùng này tới vùng nọ bị sát nhập vào Thanh trào. Các dân tộc thiểu số như họ như cô thế, luôn luôn bị uy hiếp. Quan lại nhà Thanh đi lại liên miên, hạch sách đủ điều làm cho nhân dân khổ sở đến ta thán.


Mộc-Trác-Luân lúc đầu cũng muốn được yên thân nên đem vàng ngọc của cải ra đút lót cho quan lại nhà Thanh. Nhưng túi tham của bọn quan tham ô thì lại không đáy. Dù cho bao nhiêu của cải tích trữ bao lâu đem nộp cho chúng cũng vẫn không đủ. Lúc nào chúng cũng có cớ để hạch sách.


Sau cùng, của kho đã cạn, mà của dân thâu góp cũng kiệt quệ! Mộc-Trác-Luân phải cùng với dân chúng đi làm nghề buôn để sinh sống. Ngoại trừ con đường đó, người Duy chẳng còn cách gì khác hơn.


Để giữ yên được đất đai, nhiều lần Mộc-Trác-Luân đặc-phái sứ giả đem lễ vật đến Y-Lê cầu xin quan cai-trị nhà Mãn-Thanh hãy thương tình dân chúng người Duy nghèo khổ giảm cho các sưu cao thuế nặng. Nhưng có đời nào triều-đình lại chịu thế! Lời kêu xin của Mộc-Trác-Luân đã chẳng được hiệu quả gì mà còn khiến cho triều-đình Mãn-Thanh đâm ra nghi kỵ, sợ người Duy nổi dậy, kéo theo sự hưởng ứng của người Hồi.


Quan cai-trị là Triệu-Huệ-Trinh, biết dân-tộc người Duy có một bộ sách của tổ tông nhiều đời để lại là Khả-Lan-Kinh Bộ kinh-thư này được thỉnh từ xứ Mạch-Gia (#15) là nơi phát sinh ra Hồi-Giáo nên dân-tộc người Duy thờ kính và vô cùng sùng bái.


Bộ Khả-Lan-Kinh được xem như là quốc bảo, chỉ có vị Tù-trưởng mới có quyền cất giữ, đã trải qua được mấy chục đời...


Biết được giá-trị của bộ kinh này đối với dân-tộc người Duy nên thừa lúc Mộc-Trác-Luân đem hết những kẻ thuộc-hạ thân tín theo ông ta đi xứ xa buôn bán, Triệu-Huệ-Trinh mới sai một cao-thủ lẻn sang bên ấy cướp lấy bộ Khả-Lan-Kinh đem về cho hắn. Triệu-Huệ-Trinh nghĩ rằng một khi nắm được bộ kinh này trong tay thì không còn phải sợ người Duy nổi lên phản kháng lại triều-đình nữa, tha hồ cho hắn mặc sức đòi hỏi bất cứ những gì, Mộc-Trác-Luân cũng phải riu ríu tuân theo.


Cái bao vải màu hồng mà Diêm-Thế-Khôi mang trên vai không khi nào dám rời cho dù là lúc ăn hay lúc nghỉ chỉ vì trong đó có bảo vật mà Triệu-Huệ-Trinh đang cần là bộ Khả-Lan-Kinh.


Do đó mà Mộc-Trác-Luân với Tiêu-Thanh-Đồng và cả nhóm người Duy thề đem tánh mạng ra hy-sinh để đoạt lại cho bằng được bộ kinh truyền quốc đó.


Bấy giờ, Lục-Phỉ-Thanh hiểu rõ là mưu đồ của đám người Duy kia chẳng díng dấp gì đến việc riêng của mình nên không muốn để ý hay nghe thêm chuyện riêng của họ nữa nên dùng thuật đề-khí mà đứng thẳng dậy một cách gọn ghẽ, nhẹ nhàng. Vừa lúc ấy, ông bỗng thấy tất cả mọi người trong lều đều rập xuống một cái, nằm im trên mặt đất cả thảy.


Lục-Phỉ-Thanh hoang mang trong lòng, liền dùng thuật khinh công chạy ra khỏi chỗ núp. Chẳng ngờ chỉ trong nháy mắt Tiêu-Thanh-Đồng đã phát-giác ra được là có người lén rình nghe rõ mọi chuyện nên ghé tai Mộc-Trác-Luân nói nhỏ:


-Gia gia! Bên ngoài có kẻ lạ mặt.


Dứt lời, nàng phi thân ra khỏi lều và thoáng thấy có một bóng người cứ theo đường rừng mà chạy thoăn thoắt như bay. Tiêu-Thanh-Đồng liền rút một ngọn Thiết-Liên-Tử nhắm theo cái bóng người ấy mà phóng đến vèo một tiếng.


Lục-Phỉ-Thanh đang lúc chạy tháo thân chưa ra khỏi được rừng thì nghe sau lưng có tiếng gió thì biết ngay là có ám khí. Ông lách mình né sang một bên trong khi tay vẫn còn cầm ly trà. Mũi Thiết-Liên-Tử vừa phóng tới, Lục-Phỉ-Thanh lấy bàn tay gạt mộ cái làm mũi ám-khí rớt ngay xuống đất.


Nhưng tiếp theo đó, lại có thêm một mũi thứ hai phóng tới với tốc độ lẹ làng như tên bắn. Lục-Phỉ-Thanh dùng ly trà hứng một cái, mũi Thiết-Liên-Tử bắn xuyên qua ly, nhưng lạ thay không làm cho ly vỡ mà lại dính chặt vào đáy ly.


Lục-Phỉ-Thanh thầm khen ngợi bản lãnh Tiêu-Thanh-Đồng. Ông không quay đầu nhìn lại mà cứ tiếp tục dùng khinh công bay thẳng một hơi về khách-sạn.


Tại khách-sạn, mọi người đã an giấc từ lâu. Bốn bề vắng ngắt. Đêm dài như vô tận, chìm đắm trong bóng tối. Một gã giúp việc trong khách-sạn tay dụi mắt như vừa thức dậy miệng lè nhè hỏi:


-Thưa, lão gia chưa đi nghỉ? Chắc vì đêm nay nóng nực nên lão gia đi hóng mát phải không?


Lục-Phỉ-Thanh chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua. Vào trong phòng ngủ, ông ta rút mũi Thiết-Liên-Tử ra khỏi đáy ly trà ra xem xét. Mũi ám-khí được làm bằng một loại gang rất tốt gọi là Tinh-cao. Trên mũi phi-tiêu có khắc một hình lông cánh của một loài chim. Ngắm ngía một hồi, Lục-Phỉ-Thanh bèn cấy mũi Thiết-Liên-Tử ấy vào trong người...


Sáng sớm hôm sau, đoàn bảo-tiêu đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, sửa soạn lên đường tiếp tục cuộc hành-trình. Mấy tên hướng-đạo (#16) ở hàng đầu lớn tiếng truyền rao:


-Bọn ta phái võ Duy-Dương...


Sau đó là cây tiêu-kỳ có hình bát quái của Trấn-Viễn tiêu-cục theo gió bay phất phới dẫn lộ cho một hàng tiêu-xa khởi hành.


Lục-Phỉ-Thanh thấy các cỗ tiêu-xa chở hàng hóa đi như bay, tương đối rất nhẹ nhàng, chứng tỏ là hàng hóa không chút nặng nề và hình như cũng không mấy gì được quan tâm đến cho lắm. Bình thường, nếu xe chở vàng bạc châu báu quý giá hay những hàng hóa nặng nề thì vết bánh xe sẽ in sâu xuống mặt đường và các tiêu-sư cũng như các cao-thủ hộ-vệ sẽ rong ngựa bịt kín hai bên xe. Đằng này, vết bánh xe không in sâu xuống đường, và có khi cả mấy cỗ xe liên tiếp bỏ ngõ, không có ai cỡi ngựa đi kè để bảo-vệ. Trái lại, các tiêu-sư đều tập trung cả lại vào việc bảo-vệ cho Diêm-Thế-Khôi. Chắc chắn một điều không thể lầm lẫn được là bảo vật phải nằm ngay chốn ấy, thậm chí ngay trên mình của Diêm-Thế-Khôi. Chẳng hạn như cái bao màu hồng khoác trên vai y... Đó mới chính là vật quan-trọng đáng giữ gìn.


Đoàn bảo tiêu của Trấn-Viễn tiêu-cục đi được khoảng nửa tiếng thì Tham-tướng Tăng-Đồ-Nam cũng điều động chỉ huy quân lính bảo-vệ đoàn xa kiệu của gia-quyến Lý-Khả-Tú lên đường...


Quãng đường này toàn là đá đỏ lởm chởm đồng thời lại gặp những khúc nghiêng của triền núi nên không thể nào đi mau được. Tuy vậy, Tăng-Đồ-Nam vẫn phải thúc giục quân lính ráng cố gắng làm sao lên được đỉnh núi để xuống kịp chân núi bên kia trước khi mặt trời lặn vì sẽ gặp được tại đó ba khách điếm và ba đường đi.


Đường đi trên núi hiểm hóc vô cùng. Càng lên cao, đường càng hẹp lại. Tăng-Đồ-Nam và Lý-Mộng-Ngọc phải theo sát kiệu của Lý thái-thái và Lý phu-nhân canh chừng, giữ gìn cẩn thận không dám lơ đễnh chút nào vì rủi nếu một tên kiệu-phu lỡ sẩy tay sẩy chân tất nhiên sẽ làm đổ nguyên cả kiệu xuống vực thẳm, thân thể xương thịt người trong kiệu sẽ nát bấy như tương.


Đến giờ Thân, đoàn xa kiệu đã tới đèo Ô-Kim. Trước mặt là đoàn tiêu của Trấn-Viễn tiêu-cục. đang xuống ngựa ngồi nghỉ chân. Tăng-Đồ-Nam thấy vậy cũng cho đoàn xa kiệu của mình tạm dừng bước, nghỉ mệt trong giây lát.


Đèo Ô-Kim nằm ngay chính giữa hai ngọn núi cao chót vót, như giáp với mây trên trời nếu trông từ xa lại. Giữa hai núi có một con đường độc đạo chỉ có thể đi tới mãi mà không thể dừng chân lại nghỉ ngơi được vì đường đã dốc lại hẹp, chỉ vừa đủ cho một cỗ xe tứ mã qua lại mà thôi. Đã đến điểm này ắt phải đi thẳng một hơi lên trên đỉnh núi chứ không còn đường nào để lựa chọn cả!


Lục-Phỉ-Thanh chậm rãi đi rẽ phía đàng sau, ý không muốn cho người của Trấn-Viễn tiêu-cục trong thấy mặt ông.


Nghỉ ngơi được một lát, đoàn tiêu-xa của Trấn-Viễn tiêu-cục bắt đầu lên đường, và đoàn xa kiệu của gia-quyến Lý-Khả-Tú theo sau nối liền, cách không bao xa, chỉ vừa đủ khoảng cách theo đúng luật giang-hồ để đoàn tiêu-xa đi trước khỏi nghi kỵ là có ý này nọ. Xa xa trông hai đoàn giống hệt một con rồng đang vươn mình bò sát giữa một cái hố sâu thăm thẳm, vách đá dựng cao ngất.


Cả người lẫn ngựa đều mệt toát mồ hôi, vừa leo dốc vừa thở. Những người lãnh trách-nhiệm tải hàng hóa và đồ vật tương đối nặng lên tiếng reo hò luôn để cổ võ cho nhau hầu quên đi cái nặng nhọc trước mắt.


Lục-Phỉ-Thanh đi đàng sau chợt phát-hiện bên hữu của đĩnh đèo chót vót có một bóng người dường như núp theo bóng cây để tiện bề rình rập chi đó. Cùng lúc đó, ông lại nghe có tiếng lục lạc của bầy lạc đà ngân lên và từ trên triền núi xuất hiện một đám người Duy cỡi ngựa phi như bay xuống.


Cả đoàn tiêu-xa của Trấn-Viễn tiêu-cục hoảng sợ kêu la thất thanh, bảo nhau phải làm sao ngăn cản được đám kỵ-sĩ ấy, vì cái trớn đổ đèo thần tốc kia sẽ đẩy nguyên đoàn tiêu-xa xuống vực thẳm tan xương!


Đổng-Triệu-Hòa điếng hồn, la lên:


-Thôi chết rồi! Thật vô phương chặn đứng lại kịp!


Đám kỵ-sĩ người Duy với kỵ-thuật tài tình khéo léo lanh lẹ dị thường, cứ tiếp tục giục ngựa sải xuống với khí thế vô cùng dũng mãnh, chẳng khác chi sóng vỗ nước tràn.


Đoàn kỵ-sĩ, độ chừng chục người trở lại thình lình cất tiếng hát vang lên. Tiếng hát của họ lảnh hót ngân vào trong vách đá làm vang dội lại một thứ âm thanh nghe rất là kỳ quái, chẳng hiểu chi là chi!


Cũng lúc ấy, hai bên chót của đỉnh đèo xuất hiện những bóng người, có lẽ là đã mai-phục sẵn từ bao giờ đứng dậy như ma quỷ hiện hình cũng trổi giọng hát hòa nhịp với đám kỵ-sĩ. Cả đoàn tiêu-xa vừa lo sợ, vừa ngạc-nhiên đến sửng sốt.


Thình lình, trong đám người Duy kia phát ra một tiếng hồ tiêu. Có hai kỵ-sĩ người Duy bỗng giục ngựa phi như bay, tách hẳn đoàn xông thẳng về phía Diêm-Thế-Khôi. Hai người đột nhiên tấn công vào kỵ-sĩ đi phía sau bảo-vệ cho Diêm-Thế-Khôi là Diêm-Thế-Chương, và bốn con lạc-đà cùng tới một lượt vây chặt Diêm-Thế-Khôi vào giữa.


Hai anh em họ Diêm trong Quảng-Đông Lục Ma có nhiều kinh-nghiệm trong những cuộc đương đầu với các cao-thủ nên cho dù đứng trước tình trạng hiểm nghèo mà tinh-thần không bị rối loạn. Hai người biết là đang bị ở thế bất lợi, không thể dùng số đông mà đối phó được với đám người đông đảo từ trên dốc đánh xuống như thác nước đổ. Cả Diêm-Thế-Khôi lẫn Diêm-Thế-Chương đều rút binh-khí ra tự lực đối phó và tùy cơ ứng biến.


Bốn người Duy cỡi bốn con lạc-đà bỗng đưa cao cây côn sắt rồi cùng nhau đánh bổ xuống đỉnh đầu Diêm-Thế-Khôi một lượt. Cây côn sắt của họ vốn không phải là vũ-khí tầm thường. Mỗi cây phải nặng trên trăm cân, mà cả bốn người đều có sức mạnh ghê gớm cả. Đã ở trong thế kẹt mà chỗ đứng lại nhỏ hẹp nên không làm sao né tránh kịp chỉ còn cách nhắm mắt bưng tai mà chịu trận, chờ chết mà thôi. Toàn thân Diêm-Thế-Khôi luôn cả con ngựa hắn cỡi đều nát ra như cám, thịt xương, máu óc văng tung tóe, dính cả lên ngọn lá cành cây, đẫm tràn trên mặt lộ.


Một bóng vàng trong đám người Duy cỡi ngựa phóng ra. Người đó chính là Tiêu-Thanh-Đồng chứ chẳng phải ai khác hơn. Nàng bước tới phía trước lanh lẹn nhảy từ trên yên xuống cẩn thận rút kiếm cắt giây buộc nơi cái bao vải màu hồng ở trên lưng Diêm-Thế-Khôi thì nghe sau lưng có một luồng gió tạt đến, một lưỡi kiếm nhắm vào nàng đâm thẳng tới.


Tiêu-Thanh-Đồng chỉ chú-trọng vào chiếc bao hồng thôi nên không có ý muốn giao chiến, nên nàng khẽ lách mình tránh khỏi mũi kiếm hiểm ác đó. Tay nàng cầm kiếm cố cắt nốt những đường giây còn lại dính liền cái bao hồng trên lưng Diêm-Thế-Khôi.


Nhưng kẻ vừa đâm mũi kiếm kia quyết không để cho Tiêu-Thanh-Đồng có đủ thì giờ để cướp đi cái bao vải hồng mà bọn hắn đã liều mình bảo-vệ, dùng tánh mạng Diêm-Thế-Khôi để giữ gìn cho nên Tiêu-Thanh-Đồng vừa tránh kịp được mũi kiếm thứ nhất thì mũi kiếm thứ nhì lại nhắm thẳn vào hông nàng mà đâm tới. Mũi kiếm này so với mũi trước thì có phần hiểm ác hơn nhiều.


Biết chẳng thể né tránh kịp được mũi kiếm này, Tiêu-Thanh-Đồng buộc lòng phải đưa lưỡi kiếm của nàng ra đón đỡ. Hai lưỡi kiếm va chạm vào nhau một cái thật mạnh đến lóe lửa, tạo nên một âm thanh hết sức ghê rợn.


Biết địch thủ của nàng không phải tầm thường, Tiêu-Thanh-Đồng không dám chậm trễ, vội vã nhanh tay cắt bừa những mối giây cột bao vải hồng nhưng tai mắt luôn luôn đề phòng những biến cố chung quanh vì nếu sơ ý có thể mất mạng như chơi trong đường tơ kẽ tóc. Người kia lại chém ngay cườm tay nàng thêm một nhát kiếm nữa. Tiêu-Thanh-Đồng rút vội bàn tay trái của nàng lại tránh được lưỡi kiếm của đối phương dễ dàng mà còn lấy hai ngón tay trỏ và ngón tay giữa của nàng xỉa vào đối phương cùng với mũi kiếm. Người kia chỉ khẽ lùi lại đã tránh được cả mũi kiếm và mũi xỉa bằng tay của nàng.


Tiêu-Thanh-Đồng uất hận vô cùng. Nàng ngước mắt nhìn lên xem thử là ai đã ba lần làm cho nàng mất cơ hội đoạt lại cái bao hồng trên lưng Diêm-Thế-Khôi. Nàng lại càng lồng lộn lên khi thấy rõ kẻ đó chính là chàng thanh-niên tuấn tú đã từng giở thói vô lễ với nàng lúc gặp nhau trên đường lộ. Tiêu-Thanh-Đồng không hiểu oan-gia nào phá rối mà cứ khiến xui cho chàng thanh-niên kia đeo theo cản trở công việc sắp thành công của nàng.


Tiêu-Thanh-Đồng nộ khí xung thiên vung kiếm lên chém loạn xạ như bão táp mưa sa. Chàng thanh-niên ấy cũng thi triển hết những thế kiếm bí hiểm tạo nên một trận ác đấu dữ dội như gió chạy cát bay.


Tiêu-Thanh-Đồng vừa đấu vừa căm phẫn. Nếu không phải vì chàng thanh-niên này xen vào công việc của nàng với đám tiêu-sư của Trấn-Viễn tiêu-cục thì công-tác của nàng đã hoàn thành, nhiệm vụ của nàng đã viên-mãn. Vì chàng thanh-niên ấy mà bao nhiêu công lao, bao nhiêu hy-sinh của mồ hôi nước mắt của dân nàng há đành trôi theo giòng nước hay sao?


Chàng thanh-niên ấy chẳng phải ai khác hơn là cô gái cải nam-trang Lý-Mộng-Ngọc. Nàng đang ở đoàn xa kiệu theo hầu bà nội và mẹ bỗng nhiên thấy thấy đội lạc-đà của người Duy bao vây đoàn xa tiêu của Trấn-Viễn tiêu-cục mà tấn công. Chẳng cần biết đắn đo lợi hại hay phân biệt điều phải trái ra sao lại tự-phụ vào tài năng nên Lý-Mộng-Ngọc xông lên ngăn cản Tiêu-Thanh-Đồng với mục-đích thử tài cao thấp. Chỉ vì nàng nghe sư-phụ Lục-Phỉ-Thanh khen Tiêu-Thanh-Đồng võ-nghệ giỏi hơn mình nên không phục, hễ gặp cơ-hội là tìm cách giao đấu để làm thỏa mãn tự ái của mình ngay.


Quả đúng như lời tiên đoán của Lục-Phỉ-Thanh, chính vì cái thông-minh của Lý-Mộng-Ngọc đã khiến cho nàng lầm lạc!


Những người ở bên triền núi chỉ trố mắt nhìn sang trận đấu thư hùng giữa Tiêu-Thanh-Đồng và Lý-Mộng-Ngọc. Tiêu-Thanh-Đồng đâm một hơi ba kiếm nhưng bị Lý-Mộng-Ngọc giải trừ được hết làm cho nàng đầu nóng tai ù, tức giận đến cực độ. Nàng dư hiểu là trong đám tiêu-sư theo bảo-vệ Diêm-Thế-Khôi kia có nhiều kẻ có bản-lãnh cao siêu không dễ cho nàng thắng nổi. Nếu ra tay ở chỗ lớn ắt mười phần nhắm thất bại cả mười. Do đó Tiêu-Thanh-Đồng mới chọn đồi Ô-Kim, là nơi hiểm yếu để thi hành kế hoạch, lấy lợi thế trên cao đánh xuống, rất hữu hiệu cho chiến thuật xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị. Chỉ một trận đánh có thể thành công được. Tới chừng đó, khi nhiệm-vụ hoàn tất cả đoàng ca khúc khải-hoàn trở về nơi tổ-quốc thân yêu thì còn gì vui vẻ hân hoan hơn nữa.


Tiêu-Thanh-Đồng lần này thi hành kế hoạch nắm chắc phần thắng trong tay. Dù cho đối phương có đông người, võ-nghệ có cao siêu đến bậc nào cũng không tài nào đối phó kịp. Mưu kế như Gia-Cát (#17), cơ trí như Châu-Du, Tiêu-Thanh-Đồng đã dùng kỵ binh lũng kích Diêm-Thế-Khôi mười phần nguy kịch, bắt buộc đám tiêu-sư của Trấn-Viễn tiêu-cục phải lọt vào kế hành quân của nàng, chỉ đứng ngoài mà ngó chứ không dám vào trợ chiến. Tiêu-Thanh-Đồng quả nhiên đã chận đứng được đám tiêu-sư kia. Không ai dám liều mạng xông vào vì biết nếu làm thế thì chỉ uổng mạng như Diêm-Thế-Khôi hoặc nguy khốn như Diêm-Thế-Chương mà thôi.


Thành công đã thấy trước mắt. Nào ngờ Lý-Mộng-Ngọc can thiệp vào! Tiêu-Thanh-Đồng có ngờ đâu là nàng bị cái thế trợ Kiệt là Lý-Mộng-Ngọc dù cố ý hay vô tình đã đứng vào phe Trấn-Viễn tiêu-cục!...


Tâm-hồn của Tiêu-Thanh-Đồng chỉ có được một nửa trong trận đánh, còn một nửa kia cứ canh cánh nghĩ mãi về chiếc bao màu hồng trên lưng Diêm-Thế-Khôi đã chết. Cho nên càng đánh, nàng lại càng thấy kiếm-pháp của Lý-Mộng-Ngọc kỳ-diệu thật khó lòng mà đánh thắng để lấy được cái bao hồng. Tiêu-Thanh-Đồng toát cả mồ hôi ướt đẫm như tắm.


Không thể ham đánh mãi, Tiêu-Thanh-Đồng đột nhiên phóng ra một thế kiếm gọi là Tam Phân Kiếm Thuật của phái Thiên-Sơn, đánh Lý-Mộng-Ngọc lùi dần ra sau. Thế kiếm này là tuyệt-kỹ của phái Thiên-Sơn, không bao giờ truyền cho ai ngoại trừ một vài đệ-tử thân tín như Tiêu-Thanh-Đồng.


Lý-Mộng-Ngọc thấy kiếm-pháp của Tiêu-Thanh-Đồng bỗng nhiên biến ảo vô cùng. Một đường kiếm biến thành ba, kiếm quan hết sức linh động. Có một điều là thế Tam Phân Kiếm Thuật này chỉ có công mà không có thủ. Bao nhiêu lợi hại đều tuôn ra hết, không dành lại cho mình một chiêu nào để phòng thân cả.


Thấy Tiêu-Thanh-Đồng dùng thế Băng Hà Đảo Tả đâm tới vô cùng mạnh mẽ, Lý-Mộng-Ngọc bèn dùng chiêu Nhất Trụ Hương với ý định đánh bạt lưỡi kiếm địch thủ qua một bên. Nhưng chẳng ngờ chỉ còn cách nhau hai thước chiêu kiếm của Tiêu-Thanh-Đồng tức khắc lại biến thành thế Thiên Lý Lưu Sa gạt lưỡi kiếm của Lý-Mộng-Ngọc sang một bên rồi cứ thế thẳng đường đâm tới.


Lý-Mộng-Ngọc kinh hãi vô cùng, vội vàng chuyển mũi kiếm trở về trước bụng để bảo-vệ. Nhưng thật là kỳ quái, rõ ràng địch thủ đâm mũi kiếm ngay bụng Lý-Mộng-Ngọc với tất cả sức mạnh nhưng chưa tới đích thì đã chuyển ra thế Phong Quyện Trường Thảo, từ trên sa xuống như điện xẹt chém mạnh vào cánh trỏ tay trái của Lý-Mộng-Ngọc làm cho nàng luýnh quýnh chỉ còn nước liều nhảy ra sau một bước. Vừa tránh được lưỡi kiếm lợi hại ấy trong đường tơ kẽ tóc, chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu-Thanh-Đồng lại biến ra thế Cử Hỏa Liệu Thiên quay ngược mũi kiếm từ dưới lên trên nhanh như gió, chém sả vào vai trái Lý-Mộng-Ngọc.


Lý-Mộng-Ngọc vừa tránh khỏi đươc thì Tiêu-Thanh-Đồng lại ra thế Tuyết Trung Kỳ Liên chém tả chém hữu vùn vụt như tên lìa khỏi cung. Mặc dầu Tiêu-Thanh-Đồng không có ý làm tổn hại đến tánh mạng Lý-Mộng-Ngọc nhưng cũng ghép nàng vào tình trạng vô cùng khốn đốn.


Cả hai giao đấu với nhau một lúc đã khá lâu, không biết là bao nhiêu hiệp. Lý-Mộng-Ngọc mệt lả cả người, mồ hôi đổ như tắm. Đó là Tiêu-Thanh-Đồng chỉ dùng có một phần trong Tam Phân Kiếm Thuật bí truyền của phái Thiên-Sơn. Hễ Lý-Mộng-Ngọc đón đỡ được một thế kiếm thì Tiêu-Thanh-Đồng lại biến ngay ra chiêu khác. Nếu là người võ công tầm thường ở ngoài nhìn vào ắt sẽ tưởng là hai người giỡn chơi với nhau, nhưng sự thật đó là một trận đấu nguy hiểm vô cùng, tánh mạng lúc nào cũng như mành chỉ treo chuông.


Tiêu-Thanh-Đồng cú vây chặt Lý-Mộng-Ngọc trong vòng kiếm-pháp của mình mà không ngừng đâm chém. Mũi kiếm luôn luôn vung ra cách mình nàng chừng một thưóc rồi lại tấn công tới tấp khiến Lý-Mộng-Ngọc loạn cả mắt, ù cả tai, và tay chân thì bủn rủn, cứ lùi dần, lui mãi...


Kiếm-pháp của Tiêu-Thanh-Đồng vô cùng biến ảo khiến cho Lý-Mộng-Ngọc không tài nào đoán được. Nếu không nhờ Nhu-Vân-Kiếm của Lục-Phỉ-Thanh tận tình chỉ dạy cho để hộ thân trong lúc nguy kịch thì chưa biết tánh mạng nàng sẽ ra sao. Nhu-Vân-Kiếm của Lý-Mộng-Ngọc thật ra cũng luyện được đến nơi đến chốn. Nhưng nàng quên mất một yếu-tố quan-trọng là người sử dụng kiếm-thuật này phải tự tin, tâm phải vững để lấy tĩnh mà chế động. Nếu nhớ kỹ được điều ấy thì cho dù địch thủ có biến ra bao nhiêu thế kiếm kỳ lạ hay tuyệt diệu đi chăng nữa cũng không không thao túng được đối phương.


Hiềm là Lý-Mộng-Ngọc mới bước chân vào giang-hồ, chưa thật sự cùng ai giao đấu nên thiếu hẳn kinh-nghiệm chiến-trường. Vì vậy khi thấy Tiêu-Thanh-Đồng sử dụng toàn những chiêu kiếm kỳ lạ thật lanh lẹ, so với kiếm-thuật của mình còn hơn bội phần thì tâm thần bỗng dưng hoang mang, mất hết tự chủ. Biết mình chưa phải là đối thủ của Tiêu-Thanh-Đồng, Lý-Mộng-Ngọc lừa thế thoát ra được vòng kiếm của đối phương rồi dùng khinh công đào tẩu.


Tiêu-Thanh-Đồng không thèm rượt theo, chỉ quay mình lại thì thấy một người đang cắt nốt mấy sợi giây buộc của cái bao màu hồng trên lưng Diêm-Thế-Khôi. Nhanh như cắt, hắn đã giựt lại được cái bao kia ra.


Tiêu-Thanh-Đồng bèn phóng một đường kiếm chặn lại, không cho tẩu thoát. Tên ấy bỗng kêu lớn lên:


-Ý thôi! Để lão Đổng này đi về chứ! Cản lại làm chi?


Hắn chính là Đổng-Triệu-Hòa. Hắn liệu sức, không dám chống cự với Tiêu-Thanh-Đồng nên lẹ chân nhảy vọt ra sau ba bước, lánh mình trốn nhủi trốn chui như một con chuột nhắt.


Tiêu-Thanh-Đồng không chịu bỏ, vừa rượt theo, vừa vung kiếm chém không ngừng. Bỗng nhiêu một ngọn Ngũ-Hành-Luân từ đâu đánh bổ tới ngay bụng Tiêu-Thanh-Đồng. Nàng không dám khinh thường nên phải xoay ngược kiếm đón lấy, gạt ngọn Ngũ-Hành-Luân sang một bên. Đổng-Triệu-Hòa nhờ thế mà thoát thân được.


Nguyên Mộc-Trác-Luân dùng kế hoạch rất chu đáo, trước mặt cũng như mé sau lưng đoàn bảo-tiêu của Trấn-Viễn tiêu-cục đều bố trí những thớt lạc-đà chặn lại hết. Kế hoạch rất hữu hiệu khiến cho cả tiêu đoàn trước sau không trông thấy được nhau, mà cũng vô phương cứu viện.


Mộc-Trác-Luân một mình một đao đấu với hai tiêu-sư là Thái-Vĩnh-Minh (#18) và Tiền-Chính-Luân luôn tay không nghỉ. Và nhờ có hai người cầm chân được Mộc-Trác-Luân, Diêm-Thế-Chương mới thừa dịp đó vượt qua được mà không bị cản trở và phóng Ngũ-Hành-Luân để yểm trợ cho Đổng-Triệu-Hòa.


Nguyên Diêm-Thế-Chương sau khi nhìn thấy Diêm-Thế-Khôi bị thảm tử thì lửa giận sôi lên. Y phóng ngựa liều lĩnh vượt qua bầy lạc-đà, một tay cầm Ngũ-Hành-Luân phang một cái thật mạnh vào cây côn sắt của người Duy lãnh nhiệm-vụ đứng canh xác của Diêm-Thế-Khôi. Nhát phang quá mạnh khiến cho cây côn sắt dội ngược lại ngay đầu người Duy vỡ sọ lăn từ trên lưng lạc-đà xuống đất chết tươi.


Thấy một người đồng bọn ngã gục, một người Duy khác tiến tới đương cự, cầm cây côn sắt nhắm đầu phang Diêm-Thế-Chương một cái. Diêm-Thế-Chương liền dùng cây Ngũ-Hành-Luân đánh bạt cây côn sắt qua một bên rồi dùng tay còn lại bắt lấy. Có lẽ là đôi khi lửa giận bốc phừng phừng và liều chết coi thường nguy-hiểm, sức lực con người cũng nhờ vậy mà gia tăng.


Nhờ Diêm-Thế-Chương liều mạng ôm cây côn sắt của người Duy giữ chặt nên Đổng-Triệu-Hòa có đủ thì giờ để gỡ cái bao hồng trên lưng tử-thi Diêm-Thế-Khôi ra mà tẩu thoát được.


Thấy Tiêu-Thanh-Đồng rượt theo Đổng-Triệu-Hòa, Diêm-Thế-Chương liền bỏ cây côn sắt đang giằng co với người Duy ra, thúc ngựa thật mau xông tới phóng cây Ngũ-Hành-Luân cản đường kiếm của Tiêu-Thanh-Đồng lại mà cứu nguy cho họ Đổng.


Sau khi Đổng-Triệu-Hòa thoát thân được ôm theo cái bao màu hồng thì Tiêu-Thanh-Đồng và Diêm-Thế-Chương tiếp tục giao đấu. Trao qua đổi lại ít chiêu, cả hai bên đều ngầm khen ngợi tài nghệ tuyệt vời của nhau. Tiêu-Thanh-Đồng vừa đánh vừa nơm nớp lo sợ anh chàng đẹp trai ban nãy trở lại giúp sức cho Diêm-Thế-Chương. Nàng vừa đánh vừa đề cao cảnh-giác.


Bỗng nhiên tiếng hồ tiêu từ hai bên triền núi lại vang lên. Tiêu-Thanh-Đồng biết đó là ám-hiệu cho biết phải rút lui. Nàng tin chắc là quân tiếp viện của đoàn tiêu xa đã đến nơi rồi. Nàng đảo mắt nhìn qua tứ phía một lượt thì Đổng-Triệu-Hòa vai mang cái bao màu hồng, cỡi ngựa như bay vượt qua khỏi núi.


Tiêu-Thanh-Đồng lập tức dùng ngay Tam Phân Kiếm Thuật tấn công Diêm-Thế-Chương tới tấp. Những chiêu kiếm của nàng chẳng khác nào tuyết rơi lá rụng khiến cho Diêm-Thế-Chương phải lùi lại đàng sau liên tục.


Tiêu-Thanh-Đồng bỗng bỏ Diêm-Thế-Chương, dùng khinh công bay lên hướng đỉnh núi như bay rượt theo Đổng-Triệu-Hòa. Tiếng hồ tiêu càng lúc càng thêm inh-ỏi. Mộc-Trác-Luân vội lớn tiếng gọi lại:


-Mau trở về thôi con! Đừng rượt nữa!


Tiêu-Thanh-Đồng xưa nay chưa bao giờ dám cãi lời thân phụ bất cứ điều gì, bất luận trong trường hợp nào. Nên khi vừa nghe ông gọi nàng liền vâng lời trở về ngay, không chút do dự. Sau đó, nàng đốc thúc đám người Duy đem tử thi của người bị đánh chết cùng với người bị thương cho lên lưng lạc-đà. Khi tất cả đều lên lưng ngựa hay lưng lạc-đà thì tiếng hồ tiêu lại trổi lên. Đoàn người Duy nhắm chân núi đi thẳng xuống. Mới đi được một đoạn, Tiêu-Thanh-Đồng gặp một đám Thanh-binh chừng vài chục mạng chặn đầu lại. Tăng-Đồ-Nam cầm thương múa, giục ngựa đến trước nạt lớn:


-Bọn thổ phỉ kia thật là to gan lớn mật? Có phải định tạo phản chăng?


Tiêu-Thanh-Đồng chẳng nói chẳng rằng, rút gươm ra đánh Tăng-Đồ-Nam một trận tơi bời hoa lá. Không đầy mấy hiệp, cây thương của Tăng-Đồ-Nam đã bị Tiêu-Thanh-Đồng đánh văng khỏi tay rớt xuống đất. Mộc-Trác-Luâm cũng dũng mãnh vung đao lên chém ngang chém dọc để mở đường. Cả đám người Duy bỗng hăng lên đánh thật dữ dội, và kết cuộc là đám binh lính của Tăng-Đồ-Nam phải vẹt đường ra.


Từ sau, Diêm-Thế-Chương và Thái-Vĩnh-Minh cũng đuổi tới nơi. Tiêu-Thanh-Đồng không nao núng, một mình múa kiếm như bay đánh cả hai người. Bỗng nhiên từ trong đám người Duy có một người cỡi ngựa phóng ra la lớn lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016
Người cũ trở về

Người cũ trở về

Ngày ấy mình chia tay vì lý do gì nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ biết là anh và em tự nhiên

30-06-2016
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Hai nửa cuộc đời

Hai nửa cuộc đời

Tôi nhận được cuộc gọi báo tử của Vũ lúc đang gật gù nghe thầy triết học giảng

29-06-2016
Nắng mưa con gái

Nắng mưa con gái

 11h 45', nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào,

27-06-2016