Cao Thăng Thái đáp:
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Vâng! Tứ Đại Ác Nhân cùng đến Đại Lý, tình thế cực kỳ hung hiểm, xin Vương Phi tạm thời quay về vương phủ.
Ngọc Hư tản nhân thở dài, nói:
-Ta đã nhất quyết kiếp này không trở về nữa rồi.
Cao Thăng Thái đáp:
-Nếu quả như thế, bọn chúng tôi đóng ở bên ngoài Ngọc Hư Quan canh gác vậy.
Ông quay sang nói với Phó Tư Qui:
-Tư Qui, ngươi mau quay về bẩm báo.
Phó Tư Qui đáp lời:
-Vâng!
Y vội vàng đi tới bên con ngựa buộc bên ngoài Ngọc Hư Quan. Ngọc Hư tản nhân nói:
-Khoan đã!
Bà cúi đầu trầm tư, Phó Tư Qui liền ngừng bước.
Mộc Uyển Thanh thấy sắc mặt Ngọc Hư tản nhân biến đổi liên tiếp, rõ ràng trong bụng gặp chuyện khó khăn không dễ gì quyết đoán. Ánh sáng xế trưa chiếu nghiêng nghiêng lên mặt bà ta, xinh tươi rạng rỡ, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng nhan sắc chưa suy giảm, nghĩ thầm: "Mẹ của Đoàn lang đẹp quá chừng, trông thật chẳng khác gì Quan Âm bồ tát trong tranh vẽ".
Qua một lúc sau, Ngọc Hư tản nhân ngửng đầu lên nói:
-Thôi được, tất cả chúng ta cùng về Đại Lý, nếu không chỉ vì mình ta mà bao nhiêu người phải mạo hiểm.
Đoàn Dự mừng quá, nhảy cỡn lên, chạy tới bá cổ mẹ, kêu lên:
-Có thế mới thực là mẹ yêu của con.
Phó Tư Qui nói:
-Thuộc hạ xin đi trước báo tin.
Y quay lại cởi giây buộc ngựa, xoay mình nhảy lên, chạy vụt về hướng bắc. Chử Vạn Lý dẫn ngựa lại để Ngọc Hư tản nhân, Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh ba người cưỡi.
Cả đoàn người cùng đi về hướng Đại Lý, Ngọc Hư tản nhân, Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh và Cao Thăng Thái bốn người cưỡi ngựa, Chử Vạn Lý, Chu Đan Thần, Cổ Đốc Thành ba người đi bộ bên cạnh. Đi được vài dặm thấy trước mặt là một đội kỵ binh chạy tới. Chử Vạn Lý vội vàng tiến lên trước nói với tên đội trưởng mấy câu. Gã đội trưởng liền quay lại ra lệnh, tất cả các kỵ binh cùng nhảy xuống, quì phục xuống đất. Đoàn Dự vẫy tay, cười nói:
-Khỏi phải đa lễ.
Tên đội trưởng ra lệnh nhường lại ba con ngựa cho bọn Chử Vạn Lý cưỡi, rồi chính mình tất lãnh kỵ binh đi trước mở đường, cả đoàn lộp cộp chạy về hướng thành Đại Lý.
Mộc Uyển Thanh thấy vậy biết rằng Đoàn Dự không phải người thường bỗng đâm lo: "Ta vẫn tưởng chàng chỉ là một thư sinh lang thang lưu lạc muốn lấy ai thì lấy. Xem đây thì thân thế anh ta không phải là hèn, nếu như chàng là hoàng thân quốc thích, hoặc là đại quan trong triều, e rằng có coi một đứa con gái rừng rú quê mùa như ta ra gì đâu. Sư phụ thường bảo, đàn ông càng phú quí thì càng vô lương tâm, lấy vợ lại còn đòi phải môn đăng hộ đối. Chậc chậc, nếu chàng bằng lòng lấy ta thì không nói gì, còn như thay lòng đổi dạ, tính chuyện nọ kia thì ta chém vài nhát cho biết tay. Ta chẳng cần biết anh chàng là hạng người gì!".
Nàng nghĩ thế nhưng trong bụng vẫn thấy không xong giục ngựa chạy lên ngang Đoàn Dự hỏi nhỏ:
-Này, chàng là hạng người gì thế? Những gì mình thề hẹn với nhau trên đỉnh núi kia, liệu có tính đến hay không?
Đoàn Dự thấy chung quanh đầy người, bỗng nàng đề cập thẳng đến chuyện hôn nhân, không khỏi sượng sùng, cười nói:
-Để vào trong thành Đại Lý, thủng thẳng rồi ta sẽ nói cho nàng nghe.
Mộc Uyển Thanh hậm hực:
-Nếu như chàng phụ ... chàng phụ bạc ... thiếp ... thiếp ...
Chú thích:
1 Thất tuyệt là thơ bốn câu mỗi câu bảy chữ (thất ngôn tứ tuyệt) còn ngũ tuyệt là thơ bốn câu mỗi câu năm chữ (ngũ ngôn tứ tuyệt)
2 Lương chuyên là cột nhà, xà nhà ý nói bề tôi lương đống
3 Vô Lượng là tên cả một dãy núi chạy dài từ Tây Tạng xuống tận miền Bắc nước ta chứ không phải chỉ là một ngọn núi mà thôi
4 tự Huyền Thành (580-643) một danh thần đời Đường, hình mạo xấu xí nhưng rất trung liệt, khẳng khái làm quan tới chức Trịnh Quốc Công
5 thông hiểu hết mọi sách vở
6 chùa, đền dành riêng cho đạo sĩ
7 nhất tiễn song điêu
8 hồng phi minh minh
Chương trước | Chương sau