Old school Easter eggs.
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 81 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 12 - Thùy Gia Tử Đệ Thùy Gia Viện

↓↓

Thế nhưng Chu Đan Thần vừa vung bát mì ra, lập tức hất ngay cái bàn, bao nhiêu chén bát bay thẳng vào người Vân Trung Hạc. Chỉ nghe soạt một tiếng, năm ngón tay Vân Trung Hạc đâm ngập vào mặt bàn nhưng chén bát vẫn vùn vụt bay tới.

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ở trong cái quán nhỏ này chỉ trong chớp mắt bị cường địch tấn công, y tuy võ công cao cường thật nhưng tay chân cũng rối loạn, vội vận nội kình lên khắp thân thể, bao nhiêu đồ sành sứ văng vào người đều bật ngược trở lại nhưng nước canh, mì sợi cũng văng đầy người quả thật khó coi. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng vó câu, nhìn ra thấy hai người giục ngựa chạy vọt về hướng bắc. Vân Trung Hạc vừa giơ tay chùi nước lèo dính trên mặt, bỗng thấy hơi gió ập tới, có vật gì đó đâm vào ngực mình. Y hít một hơi, lồng ngực đột nhiên hóp lại nửa thước, tay trái từ trên chém xuống, lật một cái biến luôn thành trảo, bốn ngón tay đã chộp được phán quan bút địch nhân điểm vào.


Chu Đan Thần vội vận kình đoạt lại, nội lực y vốn kém đối phương một mức, đáng lẽ giựt không được, món binh khí yêu quí sẽ bị cướp mất nhưng may nhờ tay Vân Trung Hạc dính đầy nước canh mỡ màng trơn tuột nên cầm không chắc nên y mới giựt được binh khí về.


Chỉ qua mấy chiêu, Chu Đan Thần thấy kẻ địch ứng biến nhanh nhẹn, võ công ghê gớm kêu lên:


-Người cầm cần, người cầm búa, mau chặn cửa lại đừng để cho tên sếu vườn chạy thoát.


Y từng nghe Chử Vạn Lý và Cổ Đốc Thành kể lại, đêm hôm trước đánh nhau với một người cao lênh khênh như cò hương, hai người hợp lực mới may mà thắng được nên hư trương thanh thế giả vờ gọi đồng bọn. Vân Trung Hạc biết đâu là kế nghĩ thầm: "Chết rồi! Tên cầm cần và tên cầm búa hóa ra mai phục bên ngoài, ta một địch ba, thể nào cũng thua mất.


Y không còn thiết tha gì đánh nữa vội chạy vào bên trong vượt tường mà chạy. Chu Đan Thần lại kêu lên:


-Tên sếu vườn chạy mất rồi, đuổi theo mau, lần này đừng để cho y chạy thoát.


Y chạy ra ngoài nhảy lên lưng ngựa đuổi theo Đoàn Dự.


Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh chạy được vài dặm liền ghìm cương cho ngựa chậm lại, chẳng mấy chốc nghe tiếng ngựa đuổi theo sau Chu Đan Thần giục ngựa chạy đến. Hai người dừng lại đứng chờ đang định lên tiếng hỏi thăm, Mộc Uyển Thanh bỗng kêu lên:


-Không xong! Gã kia đuổi đến kìa.


Chỉ thấy trên đường một người nhô lên hụp xuống lênh khênh như cây tre đang vùn vụt đuổi theo. Chu Đan Thần kinh hãi nói:


-Khinh công tên này ghê gớm thật.


Y giơ roi quất vào mông con ngựa Đoàn Dự đang cưỡi một cái, cả ba con ngựa cùng tung vó chạy vọt lên chẳng mấy chốc đã bỏ xa Vân Trung Hạc. Chạy được vài dặm, Mộc Uyển Thanh thấy con ngựa mình cưỡi thở phì phò, càng lúc càng chậm nhưng nếu ngừng chân, Vân Trung Hạc thể nào cũng đuổi kịp. Gã kia nếu một đoạn đường ngắn chạy không bằng ngựa nhưng đường dài thì sức lực miên miên bất tuyệt.


Chu Đan Thần biết rằng ngụy kế của mình đã bị y khám phá có hư trương dọa non dọa già cũng không đi đến đâu, xem ra trong vòng hai mươi dặm thể nào cũng bị y bắt kịp chỉ có nước tới được thành Đại Lý thì dù có đến đâu cũng không sợ. Thế nhưng ba con ngựa mỗi lúc một chậm, tình thế mỗi lúc một thêm khẩn cấp. Lại thêm vài dặm nữa, con ngựa Đoàn Dự cưỡi đột nhiên khuỵu chân trước, hất chàng ngã văng đi. Mộc Uyển Thanh phi thân nhảy xuống, không để cho Đoàn Dự chạm đất đã chộp ngay được lưng chàng, cũng may con ngựa nàng cưỡi vừa chạy tới ngang bên, tay trái liền ấn lên yên một cái, cả hai người cùng nhảy vọt lên trên mình ngựa.


Chu Đan Thần lẽo đẽo chạy theo phía sau cho tiện việc ngăn trở kẻ địch nên khi Đoàn Dự ngã xuống không cách nào cứu kịp, thấy Mộc Uyển Thanh ra tay không khỏi buột miệng khen:


-Thân pháp đẹp quá!


Đột nhiên phía sau có hơi gió, xem ra kẻ địch dùng binh khí tấn công. Chu Đan Thần vội vàng đưa phán quan bút về sau, nghe keng một tiếng gạt cương trảo ra. Vân Trung Hạc thừa thế đang nhảy tới năm ngón tay đúc bằng đồng chộp luôn vào mông ngựa khiến máu chảy ròng ròng. Con vật đau quá hí lên một tiếng càng chạy cho nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ Vân Trung Hạc một quãng. Thế nhưng trong tình hình một con ngựa phải mang hai người, một con bị thương không cách nào kéo dài được, Chu Đan Thần và Mộc Uyển Thanh đều cảm thấy hoang mang.


Đoàn Dự không biết đang lâm vào cảnh nguy hiểm hỏi:


-Người đó ghê gớm lắm phải không? Không lẽ Chu tứ ca lại thua y hay sao?


Mộc Uyển Thanh lắc đầu:


-Tiếc thay thiếp đang bị thương không sử lực khí được nên chẳng làm sao giúp Chu tứ ca chống lại ác nhân kia.


Đột nhiên nàng nghĩ ra một kế nói:


-Để em giả vờ ngã ngựa bị thương, nằm phục dưới đất nhắm khi y không phòng bị bắn y hai mũi tên độc may ra thành công. Chàng cưỡi ngựa cứ việc chạy tiếp đừng đứng lại đợi em làm gì.


Đoàn Dự quýnh quít, vòng ngược hai tay lại, tay trái bá cổ nàng, tay phải ôm ngang hông kêu bải hải:


-Không được! Không được! Ta không để nàng mạo hiểm như thế.


Mộc Uyển Thanh thẹn đến đôi má đỏ bừng, hờn dỗi nói:


-Chàng ngốc ơi! Có bỏ người ta ra không nào. Để Chu tứ ca nhìn thấy thì còn ra cái gì nữa?


Đoàn Dự hoảng hồn suýt soa:


-Ta xin lỗi! Nàng đừng trách nhé.


Mộc Uyển Thanh đáp:


-Chàng là chồng em có gì mà phải xin lỗi?


Còn đang qua lại, quay đầu đã thấy Vân Trung Hạc vùn vụt chạy tới còn Chu Đan Thần thì luôn luôn xua tay ra hiệu cho hai người chạy cho mau rồi nhảy xuống ngựa đứng chắn giữa đường, dẫu biết rằng đánh không lại nhưng cố ngăn y được lúc nào hay lúc ấy để y không đuổi kịp Đoàn Dự. Ngờ đâu Vân Trung Hạc chủ tâm đuổi theo Mộc Uyển Thanh lập tức chạy vòng xuống ruộng, vượt qua Chu Đan Thần rồi tiếp tục đuổi theo Đoàn Mộc hai người.


Mộc Uyển Thanh hết sức ra roi con ngựa đang cưỡi, con vật mồm sùi bọt mép chạy thục mạng. Đoàn Dự nói:


-Giá như mình cưỡi con Hắc Mai Côi thì ác nhân kia không thể nào đuổi kịp được.


Mộc Uyển Thanh nói:


-Cái đó thì còn phải nói.


Con ngựa vòng qua một vách núi, đằng trước là một con đường thẳng tắp, không có một chỗ nào có thể ẩn nấp được nhưng phía tây có một khu rừng liễu, bên cạnh một chiếc hồ nhỏ có một mảng tường vàng lộ ra. Đoàn Dự mừng rỡ nói:


-Hay lắm! Chúng mình chạy về đằng kia.


Mộc Uyển Thanh nói:


-Không được, chỗ đó là tử địa, không có đường chạy.


Đoàn Dự nói:


-Nàng cứ nghe lời ta đi, không sao đâu.


Chàng cầm lấy giây cương kéo đầu ngựa chạy về phía đám cây liễu. Chạy đến gần, Mộc Uyển Thanh mới biết bức tường vàng đó là một đạo quan , trên biển ngạch viết dường như Ngọc Hư Quan thì phải, trong bụng tính thầm: "Anh chàng ngốc này chạy tới đây, không có lối thoát. Chi bằng ta náu ở một chỗ khuất nẻo, bắn cho tên sếu vườn kia một mũi tên".


Trong chớp mắt con ngựa đã chạy đến trước cửa đạo quan, bỗng nghe phía sau có tiếng người cười sằng sặc, chính là tiếng của Vân Trung Hạc, cách nhau chỉ độ vài trượng. Chỉ nghe Đoàn Dự kêu to:


-Mẹ ơi! Mẹ ơi! Ra mau, mẹ ơi.


Mộc Uyển Thanh bực mình quát lên:


-Đồ ngốc, có câm mồm không nào?


Vân Trung Hạc cười nói:


-Đến giờ này có kêu ông kêu bà thì cũng chẳng đi đến đâu.


Y tung mình nhảy tới, Mộc Uyển Thanh giơ tay vận kình đẩy vào lưng Đoàn Dự kêu lên:


-Chạy vào trong quan đi.


Nàng vừa nói vừa giơ tay trái lên, một mũi tên bắn ngược về sau. Vân Trung Hạc rụt đầu tránh được, thấy Mộc Uyển Thanh đã nhảy ra khỏi yên, cương trảo trong tay trái liền tung ra, chộp vào đầu vai nàng. Mộc Uyển Thanh vội co người luồn xuống dưới bụng ngựa, soẹt soẹt soẹt bắn luôn ba mũi tên. Vân Trung Hạc né đông tránh tây rồi nhảy vụt về sau tránh được.


Ngay khi đó một đạo cô từ bên trong đạo quan đi ra, Đoàn Dự thấy thế liền reo lên, bà ta cũng tiến lên ôm lấy chàng cười nói:


-Lại nghịch ngợm trò gì nữa đây, sao mà gọi réo om sòm thế?


Mộc Uyển Thanh thấy đạo cô đó tuổi tác xem chừng lớn hơn Đoàn Dự một chút nhưng dung mạo xinh đẹp, lại thân mật với Đoàn Dự như thế, còn Đoàn Dự thì vòng tay ôm chặt lấy lưng đạo cô kia, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, liền nổi cơn tam bành lục tặc, không còn kể gì đến cường địch ở sau lưng nhảy vọt qua, giơ chưởng đánh luôn vào mặt đạo cô, quát lớn:


-Sao bà lại ôm anh chàng ta? Mau bỏ ra nào.


Đoàn Dự vội kêu:


-Uyển muội, chớ có vô lễ.


Mộc Uyển Thanh thấy chàng bênh đạo cô lại càng tức hơn, chân chưa chấm đất chưởng lại gia tăng thêm ba thành kình lực. Đạo cô kia hất cây phất trần một cái, đuôi phất trần liền cuộn một vòng trên không, cuốn lấy cổ tay nàng. Mộc Uyển Thanh thấy lực đạo trên phất trần không phải nhẹ, tiếp theo lại bị kéo một cái khiến nàng không tự chủ nổi dạt sang mấy bước mới đứng lại được, vừa tức tối vừa nóng ruột liền mắng:


-Bà là kẻ xuất gia sao không biết xấu.


Vân Trung Hạc lúc thấy đạo cô kia bước ra, dung mạo xinh đẹp, trong bụng mừng thầm: "Hôm nay quả là số đỏ, một mũi tên bắn hai con chim , ta bắt luôn cả hai ả". Đến khi đạo cô ra tay đánh phất trần nhẹ nhàng hóa giải chưởng thế mãnh liệt của Mộc Uyển Thanh, biết đạo cô này võ công ghê gớm liền tung mình nhảy lên yên ngựa, ngồi xem biến chuyển thế nào, bụng nghĩ thầm: "Cả hai cô nàng đều xinh, tiện người nào bắt người ấy cũng được rồi".


Đạo cô giận đữ nói:


-Tiểu cô nương, cô nói năng láo lếu gì đó? Cô ... cô là ai mới được chứ?


Mộc Uyển Thanh đáp:


-Tôi là vợ của Đoàn lang, bà có thả y ra không?


Đạo cô kia liền ngẩn người, bỗng nhiên mặt mày tươi rói, véo tai Đoàn Dự cười hỏi:


-Có thực không?


Đoàn Dự cũng cười:


-Thực một phần mà giả cũng một phần.


Đạo cô lại véo trên mặt chàng một cái rõ mạnh, cười tiếp:


-Chẳng học được cha một tí võ công nào, nhưng cái trò phong lưu quấy quả thì không sót một li, ta phải đánh gãy đùi ngươi mới xong.


Bà nghiêng đầu ngắm Mộc Uyển Thanh rồi nói:


-Ồ, cô nương này đẹp thật nhưng quá ư là mộc mạc, phải quản giáo thật gắt gao mới được.


Mộc Uyển Thanh lại nổi cơn xung thiên nói:


-Tôi mộc mạc hay không kệ xác tôi, việc gì đến bà? Bà không chịu bỏ chàng ra. Tôi sẽ bắn tên đó.


Đạo cô cười:


-Cô bắn tên thử xem nào.


Đoàn Dự kêu to:


-Uyển muội, không thể được. Nàng có biết ai đây không?


Nói rồi giơ tay ra bá cổ đạo cô, Mộc Uyển Thanh thấy thế như điên như cuồng, tay vung lên, tách tách hai tiếng, hai mũi độc tiễn bắn thẳng vào người đàn bà. Đạo cô kia vốn dĩ mặt tươi như hoa, vừa thấy mũi tên nhỏ sắc mặt lập tức biến đổi hẳn, phẩy một cái đã cuộn được hai mũi tên vào trong phất trần, gằn giọng hỏi:


-Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của ngươi?


Mộc Uyển Thanh đáp:


-Cái gì mà Tu La Đao Tần Hồng Miên? Chưa nghe nói đến. Có thả Đoàn lang của ta ra không nào?


Nàng rõ ràng thấy Đoàn Dự lúc này ôm bà ta chứ đâu phải đạo cô giữ chàng lại nhưng vẫn cho rằng bà ta không ra gì. Đoàn Dự thấy đạo cô giận đến tái mặt, vội khuyên:


-Mẹ ơi, mẹ đừng giận.


Năm chữ "mẹ ơi, mẹ đừng giận" lọt vào tai Mộc Uyển Thanh khiến nàng không khỏi giật mình, tưởng chừng không tin ở mình nữa, ấp úng:


-Cái gì, bà này ... bà này là mẹ chàng đấy ư?


Đoàn Dự cười nói:


-Mới rồi ta đã gọi "mẹ ơi" nàng không nghe hay sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Naruto chap 21: Lên Bờ

Naruto chap 21: Lên Bờ

Đọc truyện tranh Naruto chap 21: Lên Bờ     Tiếp nối chap 20, Mặc dù tạm  thời đã

04-10-2016
Những nỗi đau là gió

Những nỗi đau là gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hay gã

25-06-2016