XtGem Forum catalog
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 11 - Vi bộ hộc văn sinh (2)

↓↓

Sau bữa cơm trưa, Đoàn Dự lại luyện Lăng Ba Vi Bộ, đi một bước lại hít vào, đi qua bước thứ hai thì thở ra, đi hết sáu mươi tư quẻ, chân tay không thấy bị tê mỏi, biết rằng nếu mình hô hấp đều hòa thì không có gì hại. Qua lần thứ hai chàng đi hai bước mớt hít một hơi, hai bước nữa mới thở ra. Pho Lăng Ba Vi Bộ này dùng động công để tu tập nội công, chân bước đủ sáu mươi tư quẻ thành một chu thiên thì nội tức cũng đi đúng một vòng. Thành thử mỗi khi chàng tập luyện hết một vòng thì nội công lại tiến bộ thêm một chút.

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thế nhưng Đoàn Dự không biết mình đang tu luyện nội công, chỉ mong bước đi càng lúc càng thành thuộc, càng đi càng nhanh nghĩ thầm: "Lúc đó Úc lão huynh đánh ta một cái ngay mặt, ta từ vị trí quẻ Tỉnh sang vị trí quẻ Tụng, bước đó quả không sai nên đã tránh được cái tát, kế đó ta đi xéo qua vị trí quẻ Cổ, một quyền đánh vào ngực cũng có thể tránh được. Thế nhưng ta vừa mới nghĩ đến chưa kịp bước đi thì quyền của đối phương đã đánh trúng rồi. Việc vừa mới nghĩ đến là do công phu còn chưa thuần thục mà ra. Nếu muốn dùng bộ pháp này để thoát thân không để đối phương túm được thì phải hết sức thuần thục, xuất bộ rồi không cần suy nghĩ gì hết. Không cần suy nghĩ và vừa mới nghĩ đến hai bên khác nhau một trời một vực, sống chết là ở đó".


Nghĩ như thế chàng bèn chuyên tâm hết sức luyện tập bộ pháp, ngày ngày từ sáng đến tối, trừ lúc ăn lúc ngủ, đại tiện tiểu tiện ra, không lúc nào ngừng chân. Cũng có khi chàng nghĩ: "Ta nỗ lực luyện bộ pháp này chẳng qua chỉ nhằm đào tẩu thoát thân đi cứu Mộc cô nương chứ nào phải tuân theo lời dặn của thần tiên tỉ tỉ luyện Bắc Minh thần công đâu?". Chàng nghĩ thế đâm ra áy náy lại luyện Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch nhưng chẳng qua làm cho có chuyện hầu được yên tâm còn những kinh mạch khác vẫn gác qua một bên chưa ngó ngàng gì đến.


Chàng luyện như thế được mấy ngày, Lăng Ba Vi Bộ tương đối đã thuần thục không còn phải đếm hơi thở dẫu có đi thật nhanh khí tức cũng không có chỗ nào bế tắc. Bước chân càng nhịp nhàng, chàng vừa đi vừa nghĩ đến những câu có liên quan đến Lăng Ba Vi Bộ trong bài Lạc Thần Phú:


Phất phơ mây phủ trăng mờ,


Vi vu gió thổi, vật vờ tuyết bay.


Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,


Phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.


Hay


Lồng lộng ngao du khắp đó đây,


Nhẹ nhàng thanh thoát gió chen mây.


Hốt yên túng thể, dĩ ngao dĩ hi,


Hay


Đóng mở không mong trời sáng tối,


Âm dương đắp đổi một vào ra.


Thần quang ly hợp, tác âm tác dương


Hay


Hiên ngang như hạc đứng chờ,


Sẵn sàng nhắp cánh bay vù lên cao.


Tủng khinh khu dĩ hạc lập,


Nhược tương phi nhi vị tường.


Hay


Bay lên như thể cánh hồng,


Êm đềm lãng đãng như cùng thần tiên.


Thể tấn phi phù, tiêu hốt nhược thần


Hay


Đi tới lui về không đoán được,


Tiến lên ngừng lại khó mà suy.


Lúc động chẳng hề theo phép tắc,


Thực thì an trông tưởng như nguy.


Động vô thường tắc, nhược nguy nhược an.


Tiến chỉ nan kỳ, nhược vãng nhược hoàn.


Chàng thấy dường như mười sáu chữ sau cùng này là yếu chỉ của bộ pháp, có điều trong lòng tuy đã lãnh ngộ nhưng chân đạt tới mức "Động vô thường tắc, nhược nguy nhược an. Tiến chỉ nan kỳ, nhược vãng nhược hoàn" thì còn phải mất rất nhiều thời gian khổ luyện, không biết tới bao giờ mới đạt đến mức độ đó. Còn như hiện tại, nếu như địch nhân giơ tay ra chộp liệu có tránh được hay không thì cũng chưa biết, giá như có thời giờ luyện thêm mươi bữa nửa tháng thì mới chắc ăn. Thế nhưng bấm ngón tay nay xa Mộc cô nương đã đủ bảy ngày, nghĩ đến nàng ở bên cạnh Nam Hải Ngạc Thần dài đằng đẵng nên chàng quyết tâm hôm nay phải trốn ra, nghĩ thầm gã bộc dịch đưa cơm không biết võ công, việc lẻn ngang người y mà đi chắc không lấy gì làm khó.


Chàng ngồi trên giường ôn lại bộ pháp kiên nhẫn ngồi chờ. Đến khi nghe tiếng khóa mở lách cách, rồi tiếng chân người đi, người đầy tớ bưng mâm cơm vào, Đoàn Dự liền chậm rãi đi tới, đột nhiên giơ tay hất một cái, bao nhiêu cơm canh rau dưa loảng xoảng hất ngay lên mặt gã. Gã bộc dịch kêu lên:


-Chao ôi!


Đoàn Dự lập tức nhanh chân lẹ tay lẻn ngay ra cửa. Ngờ đâu Úc Quang Tiêu đang đứng canh bên ngoài, nghe tiếng kêu của gã đầy tớ vội vàng chạy tới. Cửa hẹp, hai người liền đâm sầm vào nhau. Đoàn Dự từ bộ vị quẻ Dự bước sang quẻ Quan, đang định lẻn ngang hông y mà ra, ngờ đâu chân trái vấp ngay vào bậc cửa.


Việc xảy ra thật ngoài dự liệu của chàng, trong những chú thích của Lăng Ba Vi Bộ nào có ghi "khi vấp phải bậc cửa, chân cao chân thấp thì phải làm sao?" nên vừa lỡ trớn, bộ vị kế tiếp quẻ Tỉ lại dẵm ngay lên mu bàn chân Úc Quang Tiêu, cái việc "đạp lên chân người ta, đối phương kêu lên oai oái, hầm hầm nổi cáu thì phải làm sao?" cũng không ghi trong bí quyết quyển trục, chắc hẳn nữ thần kia trên sông Lạc Thủy chập chờn cất bước


Nhẹ nhàng như thể chim hồng,


Chập chờn uyển chuyển như rồng đang bay


kia làm gì có thể vấp phải ngạch cửa, hay dẫm lên chân người khác?


Đoàn Dự hoảng hốt quýnh quáng đã thấy cổ tay bị nắm chặt, Úc Quang Tiêu đã bắt được chàng lôi trở vào. Mấy ngày tính toán ngờ đâu khi việc đến nơi bao nhiêu dự liệu đều sai bét, Đoàn Dự trong bụng hỡi ôi, vội vàng tay trái hết sức vùng vẫy, tay phải giằng tay Úc Quang Tiêu ra. Thế nhưng năm ngón tay Úc Quang Tiêu nắm chặt cổ tay chàng làm sao mà mở ra cho được?


Đột nhiên Úc Quang Tiêu kêu Ối một tiếng thấy ngón tay tê đi, vòng tay lỏng ra vội vàng vận kình bóp lại cho chặt nhưng rồi lại mềm nhũn. Y cất tiếng chửi:


-Con mẹ nó!


Cố gắng ra sức một lần nữa nhưng trong chốc lát bàn tay cánh tay đều tê dại. Y có biết đâu khi Đoàn Dự giơ tay ra bẻ tay y ra, khéo làm sao ngón tay cái chàng lại đụng ngay ngón tay cái y, huyệt Thiếu Thương đụng ngay huyện Thiếu Thương của y, y đang vận sức nắm cổ tay Đoàn Dự khiến cho nội lực ào ào chảy vào ngón tay cái của đối phương. Mỗi lần y vận kình, nội lực lại giảm sút đi một chút.


Đoàn Dự nào có biết nguyên do bên trong chỉ thấy tay đối phương khi thì chặt, khi thì lỏng nếu như mình cố gắng giãy dụa chắc có thể thoát thân được, trong lúc nguy cấp cố làm cách nào luồn được ngón tay vào giữa ngón tay cái của y và cổ tay mình để nạy cho ra.


Hôm trước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, nội lực từ cú đấm đó lọt vào biển khí nơi huyệt Đãn Trung. Nếu chỉ một quyền đó nội lực thật chẳng bao nhiêu nhưng Đoàn Dự dùng làm ngòi dẫn đi xuôi theo Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch đả thông hai mạch này. Bây giờ nội lực của Úc Quang Tiêu cứ theo cái thông đạo đó chầm chậm đổ vào biển khí của chàng, chính là yếu chỉ Bách Xuyên Hối Hải trong Bắc Minh thần công. Nếu như hai người cùng không ra sức, hai ngón tay cái chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, Đoàn Dự không biết Bắc Minh thần công thì không thể nào hút nội lực của y được. Thế nhưng lúc này hai bên cùng hết sức sử kình, không khác gì mấy hôm trước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, bao nhiêu nội lực trong người đẩy vào người đối phương qua huyệt Thiếu Thương tưởng như rượu trong bình rót xuống chén, cái chén kia có không nhận cũng không được.


Lúc đầu nội lực Úc Quang Tiêu hơn xa Đoàn Dự nếu như y biết rõ nguyên do buông tay lùi lại thì cùng lắm chỉ đển cho Đoàn Dự chạy thoát mà thôi. Thế nhưng họ Úc nhận lệnh canh gác lẽ nào lại để cho gã mặt trắng này đào tẩu được? Y thấy cánh tay tê dại lại càng thúc đẩy kình lực, một tay nắm không xong nên tay trái vươn ra chộp luôn cánh tay chàng. Làm như thế nội lực lại càng tuôn ra nhanh hơn chẳng mấy chốc đến một nửa nội lực toàn thân đã trút vào người Đoàn Dự.


Càng dây dưa thêm, một bên tăng một bên giảm, kình lực y không bằng Đoàn Dự nữa rồi, nội lực càng chảy càng nhanh sau cùng chẳng khác gì đê ngăn nước sông bị vỡ, ào ào như thác. Đoàn Dự tuyệt nhiên không biết gì, tay vẫn nắm chặt tay đối phương trong bụng hoang mang đâu có nghĩ ra chuyện "mình đang nạy tay y ra" đã trở thành "tay mình khư khư nắm lấy tay địch".


Úc Quang Tiêu thấy toàn thân rã rời, kinh hãi quá kêu lên:


-Ngô sư đệ, Ngô Quang Thắng! Mau ra đây, mau ra đây!


Ngô Quang Thắng lúc ấy đang ở trong nhà xí nghe thấy sư ca hoảng hốt rối rít, hai tay chỉ kịp ôm quần chạy ra. Úc Quang Tiêu kêu lên:


-Tiểu tử này định trốn, ta ... ta giữ y không nổi.


Ngô Quang Thắng buông quần định xông lên tiếp tay đè Đoàn Dự xuống, Úc Quang Tiêu kêu lên:


-Ngươi mau kéo ta ra trước đã!


Trong giọng y dường như có chen tiếng khóc. Ngô Quang Thắng vội đáp:


-Vâng!


Y giơ tay nắm hai vai sư huynh, toan nhấc y lên khỏi thân hình Đoàn Dự, đồng thời hỏi:


-Sư ca bị thương ư?


Trong bụng thầm nghĩ võ công cao siêu như sư huynh mình lẽ nào không giữ nổi một gã thư sinh yếu đuối. Y vừa mở miệng lập tức thấy hai cánh tay rã rời tưởng như không có chút hơi sức nào vội vàng vận sức lên lại thấy cánh tay mềm nhũn tê dại. Thì ra lúc này Đoàn Dự đã hút hết sạch nội lực của Úc Quang Tiêu, tiếp tục hút đến Ngô Quang Thắng, thân thể Úc Quang Tiêu biến thành một ống dẫn nội lực.


Đoàn Dự thấy đối phương có thêm người trợ giúp, bàn tay Úc Quang Tiêu nắm cổ tay mình bỗng mạnh hẳn lên, trong lòng càng hoảng hết sức bẻ ngón tay y ra. Ngô Quang Thắng thấy chân tay uể oải bông bênh luôn mồm kêu lên:


-Lạ thật! Lạ thật!


Thế nhưng y vẫn không chịu buông tay ra. Gã đưa cơm thấy ba người chùm nhum lại thành một đống, hai gã Úc Ngô mặt mày kinh hoàng dường như chịu đựng không nổi vội vàng chạy ra ngoài hớt hải kêu lên:


-Có ai ra ngay đây, tên mặt trắng họ Đoàn đang tính chạy trốn.


Các đệ tử của Vô Lượng Kiếm nghe y hô hoán, lập tức có hai người chạy đến, kế đó lại thêm ba người khác nữa, nhao nhao hỏi dồn:


-Cái gì thế? Tiểu tử đó đâu?


Khi đó Đoàn Dự đang bị Úc Ngô hay gã đè lên nên những người vừa chạy đến không thấy chàng. Úc Quang Tiêu lúc này thở không ra hơi, không còn nói năng gì được còn Ngô Quang Thắng thì nội lực mười phần đã mất hết tám, thở hổn hển nói:


-Úc sư ca đã ... đã bắt được y rồi, mau ... mau đến tiếp tay.


Lập tức có hai tên đệ tử xông tới, mỗi đứa cầm một bên tay Ngô Quang Thắng, vừa nắm được cánh tay liền thấy tê đi, nội lực hai người truyền qua Ngô Quang Thắng sang Úc Quang Tiêu, rồi lại từ Úc Quang Tiêu truyền sang người Đoàn Dự. Lúc này huyệt Đãn Trung của Đoàn Dự đã tích trữ nội lực của hai gã Úc Ngô nay lại thêm một phần của hai người vừa tới nên hơn hẳn hai gã hợp lực. Hai người đó vừa thấy tay chân bải hoải nên lập tức đẩy mạnh kình lực, nhưng vừa vận sức thì nội lực lại tuôn ra ào ào truyền vào người Đoàn Dự. Trong thân thể Đoàn Dự tích trữ nội lực càng nhiều sức hút càng nhanh, lúc trước chỉ tuôn vào ri rỉ nay cuồn cuộn thành một giòng.


Ba người còn lại thấy kỳ lạ, một gã cười hỏi:


-Các ngươi chơi trò gì thế? Trồng tháp người hay sao?


Y giơ tay nắm lấy vừa đụng vào hai tay liền dính chặt kêu lên:


-Tà môn! Tà môn!


Hai gã còn lại lập tức xông lên. Ba người cùng sử dụng lực đạo toan gỡ những người kia ra nhưng cổ tay cánh tay hoàn toàn không có chút hơi sức nào cả. Bảy tên đệ tử của Vô Lượng Kiếm đè lên nhau chặn cứng cái cửa hẹp không ai ra vào gì được, lèn cho Đoàn Dự không còn thở nổi. Chàng thấy không cách gì chạy thoát nên đành chịu thua rồi tính sau, kêu lên:


-Thả tôi ra, tôi không chạy đâu!


Thế nhưng nội lực đối phương vẫn tiếp tục tràn vào khiến cho huyệt Đãn Trung như bị nghẹn cứng khó chịu không thể nào chịu nổi, lồng ngực như muốn nổ tung.


Chàng buông tay Úc Quang Tiêu ra nhưng khổ nỗi ngón tay cái của y lại đè lên tay chàng không thể nào động đậy chỉ tiếp tục kêu:


-Đè chết tôi rồi! Đè chết tôi rồi!


Úc Quang Tiêu và Ngô Quang Thắng lúc này dĩ nhiên chỉ còn thoi thóp, năm người vừa chạy đến cũng đang tá hỏa tam tinh, càng kinh hãi lại càng gắng sức nhưng cố bao nhiêu nội lực lại tuôn ra nhiều bấy nhiêu.


Tám người dồn thành một khối trong đó sáu người kêu gào rộn cả lên, chẳng còn ai biết ai kêu những gì. Một lúc sau chỉ còn bốn người la hét, rồi xuống còn ba. Sau cùng chỉ còn mình Đoàn Dự kêu:


-Đè chết tôi mất, mau thả tôi ra, tôi không chạy đâu.


Chàng kêu một câu thì lại bớt tức ngực một chút, nên mồm không ngớt gào thét, âm thanh tuy bị nén nhưng sức không kiệt, càng lúc kêu càng to. Đột nhiên nghe đâu có người quát:


-Con mụ kia ăn trộm con ta chạy mất rồi, tất cả mau đuổi theo. Bốn người các ngươi chặn cửa chính, ba người các ngươi nhảy lên mái nhà canh chừng, còn bốn người các ngươi chặn cửa đông, năm người này chặn cửa tây. Không được ... không được để con mụ đó ôm con ta chạy mất.


Tuy y quát tháo ra lệnh nhưng trong âm thanh đầy nỗi kinh hoàng. Đoàn Dự văng vẳng nghe thấy tiếng của Tả Tử Mục, trong đầu liền nghĩ ngay: "Sao lại có mụ đàn bà nào vào ăn trộm con y? À, chắc là Mộc cô nương đến cứu ta đây, ăn trộm con y để đổi lấy ông chồng theo kiểu dắt bò đổi lấy ngựa, cách đó quả không dở chút nào". Chàng bèn ngừng lại không kêu la nữa.


Đoàn Dự vừa mới định thần thấy năm ngón tay Úc Quang Tiêu nắm mình đã lỏng ra, dùng sức quẫy mấy cái bảy người đè lên chàng lịch bịch rơi xuống. Đoàn Dự mừng quá: "Con của sư phụ bọn chúng bị Mộc cô nương ăn trộm mất rồi ai nấy bối rối hoảng hốt không còn nghĩ tới chuyện bắt ta nữa". Chàng bèn chui trong đống người ra, trong bụng hơi ngạc nhiên: "Sao những người này nằm êm ru dưới đất thế này? Đúng rồi, chắc họ sợ sư phụ quở phạt nên giả vờ làm như bị thương".


Thế nhưng chàng đâu có thì giờ để nghĩ xem suy luận của mình hợp tình hợp lý không, lập tức co giò bỏ chạy, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng bao nhiêu nội lực của bảy tên đệ tử Vô Lượng Kiếm đã trút hết vào người mình.


Đoàn Dự ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau nhà, thật chẳng còn nhớ được đang ở phương vị Ký Tế hay Vị Tế: Khinh vân tế nguyệt, Lưu phong hồi tuyết gì gì đó chẳng qua chỉ là Tào Tử Kiến vẽ vời ra, chứ chàng thì lúc này hớt hải như chó mất chủ, bụng thấp thỏm như cá lọt lưới, trước mắt thấy đám đệ tử Vô Lượng Kiếm lăm lăm trường kiếm, chạy đông chạy tây kêu la:


-Đừng để con mụ đó chạy thoát!


-Mau đoạt lại tiểu sư đệ!


-Ngươi đuổi bên kia, ta qua bên này!


Chàng nghĩ thầm: "Cái kế "Tẩu Mã Hoán Tướng" của Mộc cô nương đã thành kế "Điệu Hổ Ly Sơn", lại càng tuyệt diệu. Thôi thì ta cứ kế thứ ba mươi sáu mà làm".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bệnh viện u ám

Bệnh viện u ám

(Giải Nhất - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) Hay có ai đó đang trốn dưới giường của

28-06-2016
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016
Định mệnh

Định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?) Một

25-06-2016
Li dị chán lắm

Li dị chán lắm

Audio - Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật

01-07-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016