XtGem Forum catalog
Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt - Chương mở đầu

↓↓

"Nhưng mà cái gì?" Nàng hơi chút bực bội dừng chân, quay người lại thúc giục: "Dược Sư cốc chỉ cứu người cầm Hồi Thiên lệnh, đây là quy củ... lẽ nào người quên rồi sao?"

bạn đang xem “Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Lục Nhi không dám quên." Ánh mắt nha đầu du đi du lại trên mặt đất, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Nhưng mà... nhưng mà người này anh tuấn lắm đấy!"


Theo hầu cốc chủ đã bao nhiêu năm nay, không phải ả không biết tính khí tiểu thư mình như thế nào.


Ngoài cái thói tính toán chi li tỉ mỉ ra, cốc chủ này còn là người rất soi mói tướng mạo hình thức của người ta... chẳng hạn như, mỗi lần có nhiều bệnh nhân cùng đến một lúc, nàng chẳng hề do dự chữa cho những người anh tuấn đẹp trai trước tiên; rồi chẳng hạn như, mỗi lần chữa bệnh nàng đều thu phí rất cao, nhưng nếu bệnh nhân không trả nổi, nhưng tướng mạo lại khiến nàng thấy ưa nhìn dễ coi, thì vị cốc chủ hám tiền này cũng sẵn sàng bỏ qua cho y một lần.


Hoắc Triển Bạch là một ví dụ điển hình.


"Anh tuấn lắm àh?"


Tiết cốc chủ quả nhiên đã đứng lại, khẽ nhướng mày.


"Thật không đấy?"


"Ưm."


Lục Nhi dùng kiếm vỗ lên vai người kia.


"Còn hơn tên quỷ đòi nợ Hoắc Triển Bạch kia gấp mười lần!"


"Thật thế àh?" Tiết Tử Dạ cuối cùng cũng quay người lại, lấy làm hứng thú.


"Vậy thì hiếm có đấy."


Nàng bước lại gần kẻ đã mất hết tri giác kia, cúi người nâng cằm hắn lên. Trên gương mặt đầm đìa máu tươi đó còn dính một mảnh ngọc vụn... Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, đưa tay miết đi mảnh ngọc vỡ kia. Người này... dường có gì đó không tầm thường.


Nàng khẽ vung tay hất miếng ngọc kia đi, lau sạch những vết máu bẩn trên gương mặt đối phương, nhìn chăm chú.


Gương mặt ấy không ngờ lại trẻ như thế.


Đúng là rất anh tuấn, nhưng lại rất cô độc, cặp mắt nhắm nghiền, hai má trắng nhợt như được điêu khắc từ băng đá, đôi mắt đang nhắm chặt kia dường như ẩn chứ một thứ gì đó u ám khó tả bằng lời, khiến người ta chỉ thoạt nhìn đã chấn động, cơ hồ chạm phải một nỗi sợ nào đó ẩn sâu tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn.


"A..." Không hiểu tại sao, nàng buột miệng kêu lên một tiếng khe khẽ, cảm nhận thấy một áp lực đang lấn tới tấn công mình.


"Cốc chủ thấy sao, người này không đến nỗi nào đấy chứ?" Lục Nhi bẻm mép nói.


"Cứu hay không cứu đây?"


Sắc mặt Tiết Tử Dạ từ từ trở nên nặng nề, đưa tay ra, nhè nhẹ đặt lên cặp mắt đang nhắm nghiềm của đối phương.


Ở đây, chính là ở đây.


Thứ áp lực đó, chính là do đôi mắt đang nhắm nghiền này toát ra!


Rốt cuộc là sức mạnh gì, mà có thể khiến cả nàng cũng phải kinh tâm?


"Còn chưa chết." Cảm nhận được hai con ngươi vẫn chuyển động khe khẽ dưới làn da mắt, nàng lẩm bẩm thốt ra một câu, rồi như suy tư gì đó... người này bị thương còn nặng hơn


Hoắc Triển Bạch, không ngờ còn bò theo họ Hoắc đó ra được đến đây.


Đó là sức sống gì mà dai dẳng như vậy?


Nàng ngấm ngầm thấy sợ hãi, vô thức buông tay, lùi lại một bước.


Đúng khoảng khắc ấy, con người đang bất tỉnh kia đột nhiên mở bừng cặp mắt!


Cặp mắt lưu ly lóe lên một tia sáng yêu dị, trong cái nháy mắt đó đã chiếu sáng đồng tử của nàng. Dường như kẻ này đã ngưng tụ toàn bộ sức tàn của mình vào cặp mắt ấy, nhìn chòng chọc vào nàng, cặp môi trắng bệch run rẩy một cách yếu ớt, buông ra hai chữ: "Cứu... ta..."


Trong sát na đó, thần trí nàng bắt đầu dao động, phảng phất như có sức mạnh ngoại lai nào đó đang từ từ xâm nhập vào đầu óc.


Yêu Đồng Nhiếp Hồn? Trong khoảng khắc ấy, nàng đã hiểu ra tất cả.


Không kịp nữa rồi, nàng đột nhiên thò bàn tay khỏi ống tay áo, chắn giữa hai người.


"A!"


Người trên tuyết kêu lên một tiếng đứt đoạn, thân thể bỗng mền nhũn, không còn phát ra âm thanh gì nữa.


Nàng đứng trong gió lạnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, lạnh buốt đến tận bên trong.


Trong tay nàng là một tấm lăng hoa kính hết sức tinh xảo, là thứ các nữ nhân hay dùng khi điểm trang nhan sắc.


Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc cặp mắt tà dị đó mở ra, nàng đã kịp thời đưa tay chặn lại, dùng mặt gương đẩy Đồng Thuật do đối phương ngưng thần phát ra phản lại chính hắn.


Đó là phương pháp duy nhất để khắc chế thứ tà thuật quái dị này.


Vậy mà sau khi thoát hiểm, nàng lại thấy hốt hoảng ngẩn ngơ lạ thường, dường như đã nhìn thấy gì đó khi cặp mắt ấy mở ra. Đôi mắt ấy... đôi mắt ấy... sao mà quen thuộc thế, giống như mười mấy năm trước...


"Cốc chủ, người không sao chứ?"


Tất cả xảy ra quá nhanh, thời gian bất quá chưa đầy một cái búng tay, sau khi mọi chuyện kết thúc Lục Nhi mới kịp phản ứng.


"Nguy hiểm quá... khụ khụ." Nàng rút bàn tay lạnh buốt vào trong ống tay áo, lẩm nhẩm nói:


"Suýt chút nữa là toi rồi."


Cuối cùng Lục Nhi cũng lấy lại được bình tĩnh, tức giận quát lên: "Dám dụng kế với tiểu thư cơ à? Đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa!"


"Được rồi." Tiết Tử Dạ đưa tay ngăn không cho ả chém xuống một kiếm, khe khẽ lắc đầu.


"Mang y theo đi!"


"A?" Lục Nhi kinh ngạc há hốc miệng.


Loại người này mà cũng cứu ư? Tuy rằng anh tuấn dễ nhìn, nhưng dù sao thì vẫn là một con


rắn độc đáng sợ, chỉ cần hồi phục là lập tức quay ra cắn người ngay lập tức cơ mà?


"Đi thôi!"


Nàng ho mỗi lúc một dữ dội hơn, cảm giác như không khí lạnh giá làm lá phổi nàng đóng băng lại.


"Nhanh lên nào!"


"Ừm..." Lục Nhi không dám trái ý nàng, nhấc chân kẻ mất đi tri giác kia lôi xềnh xệch trên mặt tuyết, lặng lẽ đi theo sau.


Nàng bước đi trên cánh đồng tuyết mênh mông, gió thổi vù vù bên tai.


Khí lạnh ùa tới từng đợt không ngừng, cơ hồ muốn làm máu huyết trong cơ thể nàng đông cứng lại, hệt như cái đêm mười hai năm về trước.


Thế nhưng, cảm giác ấm áp thuở ấy, bao giờ mới có thể tái hiện trở lại?


"Tuyết Hoài." Nàng ngước mắt lên nhìn những bông hoa tuyết bay bay, ho sặc sụa, rồi đột nhiên lẩm bẩm.


Tuyết Hoài... là ảo giác chăng? Vừa rồi, trong đôi mắt của kẻ kia, ta đã nhìn thấy... chàng.


Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Em tự hào em không xinh

Em tự hào em không xinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không?") Gửi anh

25-06-2016
Cụ già ven đường

Cụ già ven đường

Trên một con đường mòn người ta đang làm đường dở, xe cộ đi lại đông nghịt,

23-06-2016
Thầy bói xem voi

Thầy bói xem voi

Nhân buổi ế hàng, năm ông thầy bói nói chuyện với nhau. Thầy nào cũng phàn nàn

24-06-2016
Người trẻ chông chênh

Người trẻ chông chênh

Người trẻ lạc lõng, người trẻ băn khoăn,, người trẻ phân vân và rồi người trẻ

24-06-2016
Ăn giỗ

Ăn giỗ

Một hôm, họ nhà Khỉ có giỗ nên mời Heo và Bò tới nhà ăn cỗ. Xong xuôi, chiều

24-06-2016
Vu Lan và hồi ức mẹ

Vu Lan và hồi ức mẹ

Mỗi lần họp lớp, tôi lại cười trừ mỗi khi tụi bạn học cấp III khoe về việc mua

28-06-2016
Mình chia tay đi!

Mình chia tay đi!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Lý do

25-06-2016