XtGem Forum catalog
Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt - Chương mở đầu

↓↓

Gã chống kiếm xuống đất, lảo đảo bước tới, gập người lần mò trong tuyết, cuối cùng cũng tìm thấy Long huyết châu. Trước mắt gã là một vùng mơ mơ hồ hồ, không chỉ là hoa tuyết, mà còn rất nhiều tia sáng đang chuyển động không ngừng, tựa hồ có vô số dư ảnh không ngừng trào ra, mịt mù che hết mọi thứ trước mắt gã... Đây, đây là gì vậy? Là tác dụng còn sót lại của Đồng thuật sao?

bạn đang xem “Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gã nắm chặt hạt châu trong tay, còn định ra xác nhận lại cái chết của đối thủ, nhưng một trận gió thổi qua làm thân thể đã suy kiệt của gã như muốn ngã nhào.


"Oác!" Tuyết Diêu rút cái mỏ nhuốm đầy máu ra, kêu lên một tiếng lanh lảnh.


Rõ rồi... nó đang thúc giục ta lập tức rởi khỏi đây, nhanh chóng đến Dược Sư cốc.


Gió tuyết mỗi lúc một lớn, cơ hồ như muốn đẩy kẻ phải chống kiếm xuống đất để đứng vững như gã ngã xuống. Sau một hồi chém giết, những vết thương trên khắp cơ thể cùng lúc nhói lên làm gã cảm thấy trời xoay đất chuyển. Nếu còn không đi cho nhanh... nhất định gã sẽ chết trong khu rừng linh sam hoang vắng không dấu chân người này mất.


Gã không màng xem xét đối phương chết sống thế nào, chỉ cố gượng hết sức quay người loạng choạng lê bước về một hướng nào đó.


Đằng bào thì từ khi bước chân vào giang hồ năm mười lăm tuổi, gã cũng đã không có thói quen đuổi tận giết tuyệt đối thủ rồi.


Hoa tuyết rơi qua rừng linh sam, im lìm phủ lên mặt đất, chỉ nháy mắt thảm tuyết đã dày thêm cả thước. Tuyết trắng thuần khiết hoàn hảo phủ lấp vết máu, từng chút, từng chút một, đồng thời mai táng luôn cho mười ba thi thể đang nằm la liệt ngổn ngang trong rừng.


Những cây linh sam khổng lồ đứng sừng sững tựa như những tấm bia mộ màu xám, chỉ thẳng lên bầu trời tuyết lạnh buốt.


Trắng. Trắng, Trắng toát một màu.


Từ khi ra khỏi rừng linh sam, trước mắt gã chỉ còn lại một màu trắng đó.


Gã không rõ mình đã bước đi trong lớp tuyết ngập đến tận đầu gối đó được bao lâu, cũng không biết mình đã đi tới đâu, chỉ biết từng bước, từng bước lết theo một hướng nào đó. Trên đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim kêu oang oác, đó là Tuyết Diêu đang ở trên không dẫn đường cho chủ nhân.


Phổi gã như bốc cháy, mỗi lần hít thở đều đau đớn như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong, mọi thứ trước mắt lại càng mờ nhòa đi, từng bông hoa tuyết không ngừng xoay chuyển như đã biến thành vật sống, trải đôi cánh bay lượn trong không trung, làm hiện lên vô số ảo ảnh mơ hồ.


"A... hì hì, hích hích... Hoắc sư huynh, muội ở đây này!"


Giữa màn tuyết trắng đột nhiên hiện ra một gương mặt xinh đẹp vô ngần, rồi một giọng nói trong trẻo cười khúc khích bên tai: "Đồ ngốc, đến bắt muội đi! Bắt được thì muội sẽ gả cho huynh."


Thu Thủy? Là giọng nói của Thu Thủy... nàng không phải nàng đang ở Lâm An hay sao? Tại sao lại ở chốn này?


Lẽ nào... lẽ nào... bệnh của Mạt Nhi lại nặng thêm nữa rồi?


Gã sải chân bước một bước dài, nôn nóng đưa tay ra phía trước, định tóm lấy hồng y nữ tử trong tuyết kia, nhưng cơn đau buốt nơi đầu gối và mạn sườn khiến mắt gã tối sầm lại. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt tươi cười kia đã biến mất sau màn tuyết rối bời.


Bước đi vội vàng, thân thể khô kiệt của gã không còn trụ được nữa, chạy thêm được ba bước thì ủ rũ gục xuống phía trước.


Trong long bàn tay gã vẫn nắm chặt hạy Long huyết châu vừa liều mạng đoạt lấy kia.


"Quác... quác.." Tuyết Diêu lượn tròn trên bầu trời đầy gió tuyết, xa xa phía trước đã hiện lên một góc sơn cốc, con linh điểu kêu thêm mấy tiếng, rồi cúi xuống nhìn chủ nhân đang ngã gục dưới đất, lo lắng muôn phần, cuối cùng đành xếp cánh đậu trên lưng gã.


"Phập!" Cái mỏ nhọn của con chim lại mổ vào bờ vai đã nát bấy của Hoắc Triển Bạch, hòng dùng cái đau làm gã thức tỉnh.


Nhưng lần này con người ấy chỉ khẽ run rẩy một chặp, rồi không gượng dậy được nữa.


Mấy ngày liền chỉ có bôn ba và chém giết đã làm thể lực gã tiêu hao đến tận cùng.


"Quác quác!" Cái mỏ của Tuyết Diêu ướr đẫm những máu là máu, móng vuốt không ngừng cào lên vai chủ nhân, cào thành vô số vệt máu. Đến khi nhận ra chủ nhân mình không thể đáp trả mình nữa, nó thoáng do dự một chút, rồi cuối cùng sải cánh bay đi, lao vút vào sơn cốc cây cối um tùm phía trước như một ánh sao băng.


Tuyết lạnh từ từ phủ lên gương mặt gã, trước mắt trắng toát một màu, trong thế giới trắng toát ấy lờ mờ như có người đang cười đùa khúc khích hay hát ca gì đó.


"Hoắc Triển Bạch, ta thật mong mình chưa bao giờ quen biết ngươi."


Đột nhiên, trong tuyết hiện ra một gương mặt nữ tử, nàng mặc áo gai trắng, ngồi trước lò lửa hằn học nhìn gã... màu trắng đó, là màu tang phục, màu đen phía sau, là màu vải phướn chốn linh đường. Ánh mắt băng lạnh đến lạ lung, ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng và thù địch hằn sâu, nhìn chòng chọc vào gã.


Thu Thủy... Thu Thủy, lúc đó ta bắt được muội, cứ ngỡ rằng có thể níu giữ muội cả đời cả kiếp, nhưng tại sao... tại sao muội lại gả vào Từ gia chứ? Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc muội có tha thứ cho ta không?


Gã muốn hỏi nàng, đưa bàn tay ra lau khóe mắt vương lệ cho nàng, vậy mà trước khi đầu ngón tay gã chạm vào gương mặt ấy, nàng đột nhiên rụt người lại lùi ra xa. Nàng lùi thật nhanh, phảng phất như một con bướm trắng, trong nháy mắt đã tan vào băng tuyết mênh mông.


Gã nằm trên cánh đồng hoang, bị tuyết vùi lên cơ thể, cảm giác cả quá khứ lẫn tương lai của mình đều dần dần trở nên trống rỗng.


Gã bắt đầu lẩm nhẩm một cái tên xa lạ... đó là niềm hy vọng duy nhất của gã trong lúc này.


Vậy mà sao nữ nhân đáng chết vừa tham tiền lại vừa háo sắc kia vẫn chưa đến? Giữa lúc nguy cấp này mà còn cho gã leo cây sao, đúng là biết đùa thật... gã cứ lẩm bẩm, rồi lịm dần đi trong tuyết.


Trước khi mất đi tri giác, gã không kịp nhận ra ở đằng xa đã lờ mờ có tiếng động truyền tới.


...Đó là tiếng động của vật gì đó đang chậm chạm bò đi trên nền tuyết.


"Đinh đinh... đinh đinh..."


Tuyết vẫn rơi mau như vậy, song trong gió đã thấp thoáng vang lên tiếng chuông bạc trong trẻo vui tai. Tiếng chuông vang lên từ sơn cốc đằng xa kia, chỉ sau mấy lần ngắt đoạn thì đã


tới vùng tuyết trắng này.


Một cỗ kiệu dừng lại, bốn chiếc chuông bạc cột bốn góc rung lên những tiếng leng keng.


"Ủa? Có ai đâu?"


Một thiếu nữ áo lục tầm mười sáu mười bảy ăn mặc theo lối người hầu bước ra trước, thân hình thướt tha yểu điệu, gương mặt xinh xắn ưa nhìn.


"Lục Nhi, Tuyết Diêu không chỉ sai đường đâu." Trong kiệu cất lên một giọng nói uể oải,


"Tìm kỹ đi!"


"Vâng!" Bốn tỳ nữ lẳng lặng vén màn kiệu lên, rồi lùi lại. Trong kiệu, một giai nhân áo tím đang ngồi ôm lò ấp tay vàng ủ ấm, đầu cắm trâm tử ngọc, nét mặt mệt mỏi lờ đờ: "Cái gã đó, năm nay chắc chắn lại gục giữa đường rồi... lần nào cũng bắt chúng ta ra ngoài đón thật là phiền phức quá đi. Hừ, lần sau phải thu của hắn gấp đôi tiền chữa bệnh mới được."


"Chỉ sợ Thất công tử không trả nổi, lúc ấy chẳng phải là lấy thân trả nợ hay sao?" Lục Nhi che miệng cười, nhưng cũng không dám chậm trễ, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong tuyết.


"Quác...!" Một bóng trắng bay tới, rít lên mấy tiếng rồi đậu xuống đất, móng vuốt cào mạnh, móc ngay ra được một vạt áo. Nó lại ra sức kéo mạnh tiếp, đụn tuyết lả tả đổ xuống, để lộ một thân hình đang nằm đờ bên dưới.


"Oa, ở đây!"


Lục Nhi thốt lên rồi khom xuống đỡ người kia dậy, vừa nhìn rõ đối phương đã giật bắn mình: đi theo cốc chủ chẩn bệnh bao nhiêu năm nay, Lục Nhi chưa từng thấy người nào có nhiều vết thương, vết nào cũng sâu như kẻ này.


"..." Người này không ngờ vẫn khẽ mở được mắt, thấy có người đến, hai bờ môi yếu ớt run rẩy như muốn nói gì.


"Đừng động vào y!" Chỉ nghe bên tai có tiếng gió thổi, vị cốc chủ điệu bộ uể oải lờ đờ kia đã lướt tới cạnh đó, một tay đẩy nữ tỳ ra, ánh mắt nghiêm lạnh, nhanh như cắt cúi người xuống đặt ngón tay lên cổ đối phương.


Những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ phân bố khắp toàn than, máu đã đông kết lại, để lộ ra làn da bị cái lạnh làm cho tím tái.


Người này... còn sống sao?


"Còn may, mạch còn chưa ngừng hẳn." Giữ nguyên tư thế ấy một hồi lâu, cốc chủ mới buông ngón tay xuống.


Con người toàn thân phủ đầy tuyết và máu kia từ từ ngước mắt, phảng phất như đã nhìn rõ cái bong trước mắt là ai, nở một nụ cười, hai môi mấp máy nói: "A... cô... cuối cùng cũng đến rồi à?"


Gã gượng hết chút sức lực cuối cùng, đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay nàng, rồi mới yên lòng ngất đi.


"Lại cũng biết làm biếng cơ đấy." Nàng khẽ chau mày, lẩm bẩm oán trách một câu, rồi nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của người bị thương ra, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc... một hạt châu đỏ sẫm rơi vào lòng bàn tay nàng, toát lên một thứ khí chất lạnh đến thấu xương, chỉ trong tích tắc đã làm cái lạnh xung quanh lu mờ đi hết.


Đây, đây là... Vạn niên long huyết xích hàn châu?!


Thì ra là vì thứ này! Đúng là một tên điên... hắn đi đoạt Vạn niên long huyết xích hàn châu về thật sao?!


Nàng ngẩn người ra một lúc, rồi mới cất hạt châu gã vừa dùng mạng đổi về đi, cất tay gọi bốn nữ tỳ còn lại: "Nhanh lên, giúp ta đưa hắn vào trong kiệu... nhất định phải giữ cho chắc, nếu không tạng phủ của hắn sẽ vỡ tung ra mất."


"Vâng!" Rõ là đã quen với những chuyện này, bốn nữ tỳ gật đầu một cái, chân khẽ nhún lên, rồi cúi người nhẹ nhàng nhấc tứ chi và vai Hoắc Triển Bạch lên, sau đó từ từ nâng bổng cả thân hình đã cứng đờ đó lên cao.


"Khụ khụ... khiêng về cốc, Đông Chi quán." Nàng lấy khăn tay ra che miệng ho khẽ, nhẹ giọng dặn dò.


"Vâng." Bốn nữ tỳ liền cẩn trọng đặt người bị thương vào trong chiếc kiệu ấm áp, rồi cúi người lẹ làng nhấc kiệu lên, đầu mũi chân khẽ điểm, liền như bốn con chim yến khiêng cỗ kiệu lao vút trở về sơn cốc.


Gió tuyết cuối cùng đã ngớt dần, cả vùng đồng hoang trắng toát một màu, không gian ngập tràn trong cái rét khiến người ta phải nghẹt thở.


"Khụ khụ... hụ hụ." Nàng nắm chặt hạt châu, nhìn đi nhìn lại, gập người ho dữ dội, ánh mắt dần trở nên bi thương. Cái tên này, thật đúng là chẳng cần mạng nữa rồi.


Nhưng mà, liều mạng... liệu phỏng có ích gì chứ?


"Cốc chủ, sao người lại nhường kiệu cho hắn làm gì? Lẽ nào mình phải đi bộ về sao?" Nàng hãy còn đang ngẩn người, thì Lục Nhi đứng bên cạnh đã bất bình lên tiếng, miệng lẩm bẩm oán trách rồi tung chân hất tung một đám tuyết lên, "Cái tên này thật là đáng ghét quá đi, trong tay chỉ có một miếng Hồi Thiên lệnh mà đã liên tiếp tám năm rồi mà vẫn chưa trả hết nợ cũ... cốc chủ, sao người không tống cổ cái tên ôn thần này đi cho rồi?"


"Khụ khụ, được rồi, được rồi, ta không sao, ít nhất thì cũng không bị người ta đâm mười mấy cái lỗ trên người như hắn." Nàng để lò ấp tay tử kim trong ống tay, rúc mình trong chiếc áo khoác lông ly miêu ấm áp, vừa cười vừa ho, nói: "Hiếm khi được ra khỏi cốc một chuyến, ngắm cảnh tuyết rơi cũng không tệ lắm."


"Nhưng mà..." Lục Nhi lo lắng nhìn nàng, "sức khỏe cốc chủ không..."


"Không sao." Nàng lắc đầu, ngắt lời càu nhàu của ái tỳ thân thiết. "Cứ đi bộ thong thả mà về thôi!"


Sau đó, nàng liền xoay người, bước đi trong tuyết ngập lút đến tận đầu gối.


Hoa tuyết rơi xuống từng vạt trên mặt đất, trời đất mênh mang trong màu trắng toát. Ở nơi xa xa, một rặng rừng hiện lên mờ mờ như dệt bằng sương khói. Nàng hít thở bầu không khí lạnh buốt, không ngừng ho lên sù sụ, đôi mắt đảo tròn nhìn xung quanh. Bao nhiêu năm rồi?


Từ khi lưu lạc đến Dược Sư cốc, đã bao nhiêu năm rồi nàng cũng không đặt chân ra khỏi cốc khẩu?


Tức cười thật... người được gọi là Thần Y, lại ốm yếu đến mức không thể tự do hít thở khí trời.


"Cốc chủ!" Lục Nhi ở phía sau lo lắng kêu lên, cởi tấm áo dày trên người xuống chạy theo nàng, "Người khoác nó vào!"


Đột nhiên ả thấy tiểu thư của mình dừng bước, đưa tay lên ra hiệu im lặng, cặp mắt sáng bừng lên.


"Nghe xem, đó là tiếng động gì?" Nàng nghiêng đầu lắng nghe một âm thanh nào đó lẫn trong gió tuyết, lẩm bẩm khe khẽ, rồi bỗng xoay người, chỉ xuống đất: "Ở đây này!"


"Soạt!" Lời nàng vừa dứt, Lục Nhi đã hóa thành một đạo cầu vồng trắng, mũi kiếm chỉ thẳng xuống tuyết.


"Ai?" Ả hét lên.


Một đụn tuyết vỡ tung ra, bên dưới quả nhiên có người! Hắn khẽ động đậy, không ngờ lại dùng tay không tiếp lấy một kiếm của ả.


Tuy nhiên, người kia có lẽ đã sức cùng lực kiệt, hắn gắng gượng tránh được một chiêu của Lục Nhi thì không còn lực khí gì nữa, lại gục xuống mặt tuyết lần nữa, nằm bất động. Lục Nhi bấy giờ mới lấy lại bình tĩnh, lùi lại một bước, mũi kiếm chỉ vào hậu tâm đối phương, rồi mới nhận ra đối phương đã không còn cử động được nữa.


"Ở trong rừng ra phải không..." Mỹ nhân áo tím lẩm bẩm nhìn về phía xa, ánh mắt dừng lại ở rừng cây Linh sam.


Ở đó, có một vệt bò rất sâu kéo thành một đường ngoằn ngoèo ra tận đây, lờ mờ còn thấy dấu máu. Rõ ràng là kẻ này đã theo Hoắc Triển Bạch bò từ tận trong rừng linh sam ra đây, rồi kiệt sức ngất đi.


"Cốc chủ, hắn sắp chết đến nơi rồi!" Lục Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên lưng kẻ bị thương.


"Ừm..." Tiết Tử Dạ hững hờ đáp một tiếng. "Thử lục soát xem trên người hắn có Hồi Thiên lệnh không?"


"Không có!" Lục Nhi nhanh nhẹn lục soát một lượt rồi cụt hứng đáp.


Xem ra kẻ này không phải người đến để cầu y, mà là tham gia vào trận huyết chiến tranh đoạt Long huyết châu? Những chuyện chém giết thù hận trên giang hồ này không ngờ lại náo động đến cả vùng hoang sơ phụ cận Dược Sư cốc này, thật đúng là phá hoại sự yên tĩnh của người ta.


"Vậy thì đi thôi."


Nàng xoay người đi không chút do dự, tay ôm lò ấp tay. "Ta không làm chuyện thiệt thòi đâu."


Võ lâm này xưa nay đều không được thái bình, chính tà đối lập, môn phái nhiều như sao trên trời, chỉ vì một chuyện nhỏ như hạt vừng cũng có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán... Đám người giang hồ này một năm không biết đã chết bao nhiêu người, nếu người nào cũng cứu thì bàng bận đâu cho xiết? Hơn nữa cứu rồi, chắc gì hắn đã trả nổi tiền chữa bệnh cao ngất ngưỡng ở Dược Sư cốc.


"Nhưng mà..." không ngờ Lục Nhi lại không nghe theo lệnh nàng, vẫn do dự đứng ngẩn ra đó.

Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Đơn xin cầu hôn

Đơn xin cầu hôn

(khotruyenhay.gq) Và, anh, xin anh, anh hãy nghe cho rõ nhé.... Em sẽ chỉ dũng cảm được 1

30-06-2016
Hồ xanh phẳng lặng

Hồ xanh phẳng lặng

Sinh nhật 18 tuổi, trong sự ngạc nhiên của tôi, thằng bé chủ động xin tôi được làm

27-06-2016
Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Tên truyện: Vợ Lên Bảng Cho ThầyTác giả: suzyzaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

23-07-2016 12 chương