Old school Easter eggs.
Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 143 đánh giá )

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt - Chương 11 - Trùng phùng

↓↓

"Ai ra tay vậy?" Nhìn vết thương bên dưới vạt áo, nàng lẩm bẩm: "Là ai ra tay vậy? Thật tàn nhẫn!"

bạn đang xem “Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trên lưng Diệu Phong đầy những vết thương chằng chịt màu đỏ sẫm, mỗi vết đều rộng cả lóng tay, dài tới gần một thước. Chỗ bị thương không sưng tấy, nhưng nàng vừa chạm vào đã biết là cực kỳ lợi hại: tuy bề ngoài không sây sát gì, nhưng lại đã tổn thương tới nội tạng bên trong.


Nàng nhẹ nhàng di động ngón tay, Diệu Phong không lên tiếng, nhưng cơ thịt ở lưng và vai lại không ngừng giật giật.


"Đây là vết thương do kim trượng gây nên!" Nàng bỗng nhận ra: "Là lão Giáo vương khốn khiếp đó đánh ngươi à?" Diệu Phong chỉ khẽ giật mình, không nói tiếng nào.


"Lão dựa vào cái gì mà đánh ngươi!" Tiết Tử Dạ lấy làm phẫn nộ, vừa đi tìm thuốc vừa làu bàu mắng: "Ngươi nghe lời như vậy, cung phụng lão ngang với thần thánh như vậy, lão dựa vào cái gì mà đánh ngươi? Đúng là một con chó điên..."


Lời còn chưa dứt, một ngón tay đã điểm lên cổ họng nàng: "Dù là khách quý, cũng không thể vô lễ với Giáo vương." Diệu Phong quay người lại, chậm rãi lên tiếng, ngón tay dừng lại nơi yết hầu Tiết Tử Dạ.


"Ngươi..." Nàng ngạc nhiên tròn mắt nhìn y, cơ hồ không thể tưởng tượng nổi: "Vẫn còn nói giúp lão ư?" Ngưng lại một chút, trong mắt nữ đại phu chợt hiện lên vẻ tuyệt vọng: "Ta muốn cứu ngươi mà... sao ngươi cứ như vậy mãi thế ?"


Ngón tay y dừng lại ở đó, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ làn da nàng cùng sự rung động nhè nhẹ của thanh đới, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lưu luyến, không nỡ buông tay xuống.


Cứ như vậy trong giây lát, rồi y mỉm cười, dịch ngón tay ra: "Giáo vương trừng phạt tại hạ tự nhiên là có nguyên nhân của người, còn tại hạ cũng cam tâm chịu phạt." Cũng không đợi nàng thoa xong thuốc, Diệu Phong đã đứng lên: "Tiết cốc chủ, tại hạ đã nói rồi, đừng tốn công cho một kẻ như ta làm gì."


Tiết Tử Dạ ngẩn người nhìn y đứng dậy, khoác áo ngoài vào rồi lẳng lặng di ra ngoài.


"Nhã Di!" Nàng loạng choạng đuổi theo ra cửa, hét gọi tên y: "Nhã Di!" Nhưng Diệu Phong sứ của Đại Quang Minh cung không hề quay đầu lại. Dường như, đó không phải là tên y vậy.


Hoa tuyết như những tinh linh nhỏ bé tíu tít hạ xuống bờ vai y, tinh nghịch mà hoạt bát nhẹ nhàng, hôn lên vầng trán y những nụ hôn lạnh lẽo. Diệu Phong cúi đầu bước đi, cố áp chế huyết khí đang không ngừng nhộn nhạo trong cơ thể, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười chua chát – đúng vậy, cũng phải kết thúc rồi. Đợi ngày mai đưa nàng đến gặp Giáo vương, chữa khỏi bệnh cho người, rồi sớm tiễn nàng xuống núi rời khỏi nơi đây, tránh để dây dưa thêm chuyện thì hơn.


Y không muốn để nàng biết mọi chuyện đã qua, cũng không muốn để nàng biết mình vì bảo vệ cho nàng mà đã nghịch ý Giáo vương. Y chỉ cầu mong nàng có thể bình an rời khỏi đây, trở lại với cuộc sống bình lặng ở Dược Sư cốc – nàng còn có thể cứu được vô số mạng sống nữa, cũng giống như y sẽ tiễn đưa vô số mạng sống khác vậy.


Con người như nàng, vốn không thuộc về cùng một thế giới với y.


"Ta muốn cứu ngươi mà..." Lời nàng nói vẫn còn văng vẳng bên tai, bi thương pha lẫn tiếc nuối cam chịu, mà chứa đựng sự ấm áp mà đời này y chưa bao giờ có được.


Nàng đưa tay ra với y, mong có thể kéo y ra khỏi vũng máu. Nhưng y vĩnh viễn không thể nào chạm đến cánh tay thuần khiết đó được...


Sắc máu trong cái đêm 12 năm trước, đã hoàn toàn nhấn chìm y xuống.


Màn đêm bao trùm lên đỉnh núi tuyết, cây ngọc hoa quỳnh đều trở nên ảm đạm, dần dần chìm vào bóng tối.


Tiết Tử Dạ ngồi đơn độc một mình trong căn phòng ấm áp thơm nức mùi hương, cúi đầu nhìn bàn tay phải, ngơ ngẩn xuất thần.


Ngày mai, là phải đi thăm bệnh cho lão Giáo vương rồi... phải dùng đôi tay này dể cứu mạng cho lão ác ma đó. Sau đó, lão lại có thể xưng bá Tây Vực, bắt hết thiếu niên này đến thiếu niên khác về huấn luyện thành sát thủ máu lạnh, chặt đầu hết kẻ thù này đến kẻ thù khác.


Bản thân ta... thì ra cũng là một kẻ ích kỷ hèn nhát như thế sao?


Để bảo vệ người thân duy nhất, không ngờ lại ra tay cứu mạng cho một tên ác ma!


Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười chua chát, nhìn vào lòng bàn tay mình, nghe nói ở đó ẩn chứa vận mệnh của cả đời người – chỉ tay nàng kỳ quái vô cùng, đường vân ở năm ngón tay đều hình xoắn ốc, đường chỉ ở lòng bàn tay sâu mà hỗn loạn, ba đường chỉ hợp lại làm một, vạch ngang qua cả bàn tay.


Tiết Tử Dạ chìm đắm trong những vòng xoáy tượng trưng cho số mệnh ấy, nhìn đến ngây người, không phát giác ra ngoài cửa sổ có một người lặng lẽ xuất hiện tự bao giờ.


"Tiết cốc chủ." Nữ tử áo lam đợi chờ giây lát, cuối cùng cũng yểu điệu cất tiếng: "Muốn xem tướng tay không?"


"Diệu Thủy sứ?" Tiết Tử Dạ giật mình, nhận ra nữ tử đang đứng ôm kiếm ngoài cửa.


Tuy nàng mới chỉ gặp Diệu Thuỷ một lần trên cầu, nhưng ấn tượng đối với nữ nhân này lại vô cùng sâu sắc. Trên người thị toát lên một thứ khí chất tha thướt cực kỳ đặc biệt, mùi hương ngọt ngào, yêu mị dến nhập cốt – vừa nhìn nàng đã thầm hiểu rõ, có đến quá nửa là nữ nhân này đã tu luyện Mị thuật (thuật mê hoặc người khác)


"Ta xem tướng tay của Tiết cốc chủ, quả là thật khó hiểu." Diệu Thuỷ tự tiện đi vào, cười hì hì ngồi xuống, tóm lấy tay nàng quan sát kỹ lưỡng: "Cô xem, đây là 'đoạn chưởng' – người có tướng này tuy rằng thông minh tuyệt thế, nhưng tính cách lại quá quật cường, cả đời chìm nổi bôn ba, mà không thể tự chủ."


Tiết Tử Dạ ngưới mắt nhìn thị, băn khoăn không biết nữ nhân này đang định nói gì. Ánh mắt chạm phải thanh kiếm trong lòng Diệu Thuỷ, nàng bỗng giật mình chấn động: đây rõ rành là thanh kiếm trước đây của Đồng, Lịch Huyết!


"Tiết cốc chủ, đường sinh mạng của cô cũng không đến nỗi tệ, tuy là bị đứt giữa chừng, nhưng bên cạnh có những đường chỉ nhỏ khác nối lại, có thể thấy cô đã từng chết đi sống lại." Nữ nhân đến từ Ba Tư này dường như bỗng nhiên biến thành một nữ vu sư, mỉm cười nói tiếp: "Đường trí tuệ rất tốt, nhạt bén mà kiên cường, chuyện gì cũng có chủ kiến. Nhưng cho dù thông minh tuyệt đỉnh, cũng khó mà trở thành vợ hiền mẹ tốt được đó."


Diệu Thuỷ chăm chú nhìn vào bàn tay nàng, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp: "Đáng tiếc, đường tình duyên lại không tốt. Lằng nhằng rắc rối thế này, chắc chắn là phải nhiều lần đối mặt với những lựa chọn khó khăn – Tiết cốc chủ, cô là người có phúc, trong đời gặp được nhiều nam nhân tốt. Chỉ có điều..." Thị ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiết Tử Dạ nhoẻn miệng cười, khẽ nói: "Chỉ có điều, có quá nhiều đường vắt ngang, hiểm nguy liên tiếp, thế nên những điều theo đuổi quá nửa đều thành hư không cả."


Tiết Tử Dạ hơi nhíu mày, bất ngời rụt tay lại.


"Diệu Thuỷ sứ, hà tất phải nói nhiều với người không quen như vậy." Nàng nhổm đứng dậy, ngấm ngầm bực bội: "Thời gian không sớm nữa, ta muốn nghỉ ngơi."


Nghe rõ nàng có ý đuổi khách, nhưng Diệu Thuỷ vẫn không có ý động thân, chỉ cúi đầu xuống, rồi bỗng bật cười: "Tiết cốc chủ muốn nghỉ sớm, có phải để bồi dưỡng tinh thần, sáng mai xem bệnh cho Giáo vương không?"


"Đúng vậy." Tiết Tử Dạ lạnh lùng đáp.


Giờ thì nữ nhân này chắc phải cáo từ rồi chứ nhỉ?


"Tiết cốc chủ y thuật tuyệt thế, tự nhiên là tay đến bệnh trừ - chỉ có điều..." Nhưng Diệu Thuỷ lại ngẩng mặt lên nhìn nàng, nở một nụ cười khó hiểu, chầm chậm buông từng lời nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: "Cứu Giáo vương, chỉ e là sẽ có lỗi với cả bộ tộc Ma Già năm xưa phải chết thảm nhỉ?"


"Gì hả?" Tiết Tử Dạ đứng bật dậy, làm đổ cả chén trà trên bàn, thất thanh kêu lên: "Cô nói gì hả?"


Nữ nhân này, làm sao biết được huyết án từ 12 năm trước chứ!


"Suỵt!" Diệu Thuỷ giơ một ngón tay lên, nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Ta lén lút đến đây đó."


"Cô nói gì hả?" Sắc mặt Tiết Tử Dạ nhợt đi trong nháy mắt, cố hết sức hạ thấp giọng nói xuống, thanh âm run run: "Vừa rồi cô nói gì? Huyết án bộ tộc Ma Già... Ma Già, là do Giáo vương làm sao?"


Diệu Thuỷ khe khẽ gật đầu: "Những chuyện thế này xưa nay Đại Quang Minh cung cũng gây ra không phải là ít."


"Tại sao?" Hai mắt Tiết Tử Dạ như rực lửa, gằn giọng hỏi: "Tại sao?"


"Bởi vì Đồng." Diệu Thuỷ bật cười, ánh mắt trở nên độc ác: "Hắn là một thiên tài, có thể kế thừa Đồng thuật đã thất truyền từ lâu - Giáo vương có được hắn rồi, lại muốn đề phòng dòng máu Yêu Đồng truyền ra ngoài, nên đã đứt khoát hủy diệt cả thôn làng đó luôn."


Tiết Tử Dạ chỉ thấy lửa hận cháy bừng lên thiêu đốt cả lồng ngực, nhất thời không thể nào nói được câu nào, chỉ thở hổn hển.


"Năm đó, cả Diệu Phong sứ cũng tham dư vào trận đồ sát đó." Diệu Thuỷ cười lạnh, nhìn gương mặt Tiết Tử Dạ đang tái đi: "Trong một đêm, giết sạch cả thôn trên dưới 137 người – chính miệng Giáo vương nói với ta như vậy đấy. Ha ha."


Nàng sững người ra đó, chỉ thấy như trái tim mình rơi ra khỏi lồng ngực, lọt vào hang động băng giá sâu không thấy đáy - Diệu Phong? Diệu Phong cũng có phần trong trận đồ sát đó ư?


Nàng đột nhiên nhớ lại những lời y nói ban sáng – "Cô sẽ hối hận" Y nói: "Đừng tốn công cho một kẻ như ta làm gì."


Trong khoảng khắc, nàng hiểu ra tại sao ánh mắt củay lại như thế.


"Súc sinh!" Hai tay Tiết Tử Dạ run run, nghiến răng rít lên từng chữ một: "Súc sinh!"


"Vậy thì," Diệu Thuỷ nghiêng nghiêng mặt liếc nàng khóe môi vểnh lên: "Tiết cốc chủ, cô còn muốn cứu một tên súc sinh không?"


Tiết Tử Dạ thở gấp gáp, sắc mặt trắng nhợt, nhưng thủy chung vẫn không nói tiếng nào.


Nhìn bề ngoài Diệu Thuỷ vẫn đang mỉm cười, nhưng trong lòng đã thầm giật mình: nữ nhân này, vẫn còn do dự gì nữa?


"Không cứu lão, vậy Minh Giới phải làm sao đây?" Tiết Tử Dạ ngước mắt lên nhìn thị, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau: "Lão sẽ giết Minh Giới mất!"


"Ha... thì ra là vì cái tên đó!" Diệu Thuỷ lập tức hiểu ra nguyên nhân ở đâu, không nén nổi cười phá lên: "Ngu xuẩn! Giáo vương là hạng người gì chứ? Cô tưởng là vì cô cứu lão mà lão bỏ qua cho Đồng chắc?"


"Muốn đi thăm hắn không? Muốn, thì đi theo ta." Diệu Thuỷ nhoẻn miệng cười đứng dậy, cầm thanh Lịch Huyết kiếm trên bàn: "Cô gặp hắn rồi sẽ hiểu ngay thôi." Tiết Tử Dạ nhìn thị đi ra ngoài, trong lòng thoáng ngần ngư do dự.


Mỗi con người trong tòa Đại Quang Minh cung này, dường như đều cao thâm khó dò, từ Đồng đến Diệu Phong ai cũng như vậy – cả Diệu Thuỷ trong Ngũ Minh Tử này cũng lôi kéo mình, rốt cuộc là có ý đồ gì đây?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Con quạ thông minh

Con quạ thông minh

Một con quạ đang khát nước. Nó bay rất lâu để tìm nước nhưng chẳng thấy một

24-06-2016
Bệnh sĩ

Bệnh sĩ

(khotruyenhay.gq) Bà cụ bảo người con trai lấy những đồ ăn còn dư, mà hầu như còn

27-06-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016
Quán

Quán

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016
Ly cà phê nhạt

Ly cà phê nhạt

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía

30-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

23-06-2016