Trầm mặc hồi lâu, Diệu Phong bỗng nhiên quỳ một chân xuống: "Xin Giáo vương khoan dung!"
bạn đang xem “Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Ngươi nói đi, ta sẽ khoan dung." Giáo vương nắm chặt kim trượng, nhìn chằm chặp vào gã thanh niên áo trắng đang quỳ trước mặt.
"Tiết Tử Dạ... nàng ta... nàng ta là kẻ sống sót ở thôn Ma Già năm xưa!" Ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng Diệu Phong mới buông một câu như vậy, sắc mặt dần dần trở nên nhợt nhạt: "Thuộc hạ sợ Đồng tiết lộ chân tướng việc chúng ta diệt tộc diệt thôn năm xưa cho nàng ta, nên mới mạo muội động thủ. Mong Giáo vương thứ tội!"
"Thôn trại Ma Già? Cố hương của Đồng à?" Giáo vương trầm ngâm, từ từ nhớ lại vụ huyết án ấy, rồi bật cười lạnh lẽo: "Quả nhiên... lại là một con cá lọt lưới. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc..."
Lão chống cây kim trượng xuống đất, sát khí từ từ hiện lên trong ánh mắt: "Nói như vậy thì hiện giờ thị vẫn chưa biết chân tướng?"
"Vâng." Diệu Phong cúi đầu.
"Thế thì trước khi thị chết hãy cho thị biết." Khóe miệng Giáo vương nhếch lên nở một nụ cười tàn khốc: "Trước đó, thị vẫn còn giá trị lợi dụng."
Ngữ điệu của lão nhẹ nhàng mà lạnh lùng, phảng phất như một thanh đao đang chầm chậm rút ra, phản xạ những tia sáng lạnh lẽo.
Biết rõ tính tình Giáo vương thế nào, Diệu Phong khẽ giật mình, vộ khấu đầu nói: "Giáo vương... xin người tha cho nàng ấy một mạng!"
Trên ngọc tọa, bàn tay đang xoay chuyển cây kim trượng bỗng dừng lại: "Phong," ánh mắt Giáo vương ngưng tụ lại, nhìn chăm chăm vào tên đệ tử đang quỳ dưới bậc cấp, cơ hồ không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi nói gì hả?"
"Thuộc hạ to gan, xin Giáo vương tha cho nàng một con đường sống!" Y thấp người, vầng trán chạm xuống bậc cấp bằng ngọc cứng rắn.
Kim trượng vươn ra như điện chớp, điểm vào cằm dưới ngăn cản Diệu Phong tiếp tục khấu đầu. Giáo vương ngồi trên ngọc tọa nheo nheo mắt nhìn y thật kỹ, không biết là hỉ hay nộ: "Phong, ngươi làm gì vậy? Ngươi lại cầu xin cho một kẻ bất lợi với ta sao? Từ lúc ngươi bước vào đây ta đã nhận ra rồi – nụ cười trên mặt ngươi, bị kẻ nào đoạt đi mất vậy?"
Diệu Phong im lặng, chỉ khe khẽ cúi đầu. Cỗ chân khí ấm áp trong nội thể mà y có thể thao túng dễ dàng đã dần dần ngưng trệ, đến trước ngực thì dường như bị thứ gì đó chặn lại, không có cách nào đi lên được nữa – thuật Dục Xuân Phong đã mất, giờ y chỉ còn lại ba bốn phần công lực, một thân tuyệt học cũng bị phế đi quá nửa.
Giáo vương nhìn thẳng vào gương mặt xanh xao của Diệu Phong, nghiến răng kèn kẹt: "Có phải nữ nhân ấy đã phá thuật Dục Xuân Phong của ngươi không?"
"Trên đường tới đây, nàng... nàng đã nhiều lần cứu thuộc hạ." Nghe ra được nộ ý trong ngữ điệu của Giáo vương, Diệu Phong cuối cùng cũng không nén được mà mở miệng biện hộ cho Tiết Tử Dạ, cơ hồ như không biết phải diễn đạt thế nào, lại có chút bất an, hai tay y nắm chặt lại: "Từ trước đến giờ, ngoài Giáo vương ra, xưa nay chưa có ai, chưa có một ai... thuộc hạ chỉ là không muốn nhìn thấy nàng phải chết."
"Ta hiểu rồi." Không để Diệu Phong nói tiếp, Giáo vương hạ kim trượng xuống, trong chớp mắt đã khôi phục lại được bình tĩnh: "Phong, 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên ngươi để ý đến tính mạng của người khác đấy."
Diệu Phong không nói gì, hình như cũng không biết phải trả lời thế nào, gương mặt trắng bệch không thấy nụ cười.
Giáo vương trầm ngâm, chỉ lặng lẽ quan sát những biểu hiện xưa nay chưa từng xuất hiện trên gương mặt tên đệ tử tâm phúc, không khỏi thầm kinh hãi: chỉ chưa đầy một tháng không gặp mà đứa trẻ này đã khác hẳn rồi... nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Tron gmắt nó, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này... cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi!
"Nếu ta vẫn kiên quyết muốn giết thị, thì ngươi..." Giáo vương đưa kim trượng điểm nhẹ vào cằm Diệu Phong, lạnh lùng hỏi "sẽ thế nào?"
Bàn tay Diệu Phong nắm chặt lại, trong mắt lộ rõ sự hoang mang rối loạn, chỉ thấy y từ từ khép mi mắt lại, cuối cùng chỉ thành thật trả lời: "Thuộc hạ... cũng không biết mình sẽ thế nào nữa."
Một câu trả lời hoang mang như vậy, đối với Giáo vương thật không khác gì một sự uy hiếp. Ánh mắt lão thoắt biến đổi, kim trượng mang theo nộ ý đập mạnh xuống.
Còn Diệu Phong vẫn chỉ im lặng cúi đầu, cũng không tránh né, để cho kim trượng đập xuống lưng mình. Y rên lên một tiếng khe khẽ, nhưng cũng không hề di động một phân.
"Dám nói như vậy với ta hả?" Kim trượng liến tiếp buông xuống, cuồng nộ, cơ hồ muốn đập y chết ngay tại chỗ: "Ta coi ngươi như con của mình, vậy mà ngươi lại dám uy hiếp ta! Các ngươi đúng là lũ lang cẩu!"
Nhưng Diệu Phong chỉ mãi cúi đầu, im lặng chịu đựng.
"Thôi được." Cuối cùng Giáo vương cũng ném kim trượng đi, mệt mỏi dựa lưng về phía sau, để thân thể chìm hẳn vào ngọc tọa, chán ngán thở than: "Phong, đây là yêu cầu đầu tiên của ngươi với ta trong 20 năm nay, ta đáp ứng ngươi – nữ nhân ấy, thật không tầm thường."
"Đa tạ Giáo vương." Trong mắt Diệu Phong hiện lên vẻ hân hoan, cúi đầu bái tạ. Nhưng vừa mở miệng, y đã không đè nén được huyết khí đang nhộn nhạo nơi lồng ngực, một ngụm máu phun ra dưới ngọc tọa.
Giáo vương cũng thở hổn hển, bàn tay ôm chặt lấy ngực – từ khi tu luyện Thiết Mã Băng Hà tẩu hỏa nhập ma, toàn thân kinh mạch lão đều lệch lạc, đau đớn vô cùng, sức khỏe mỗi ngày đều kém đi.
Trong tình thế hiện tại, bất luận thế nào cũng không thể bỏ quân cờ biết nghe lời nhất này được.
Trong lao ngục tối tăm lạnh lẽo, chỉ có tiếng nước rơi tí tách nhỏ nhẹ.
Lao ngục đơn độc này được tạo thành từ một lồng sắt khổng lồ, nằm ở nơi sâu nhất trong Tuyết Vực, ánh sáng cũng không rọi tới.
Sợi xích vàng dài thượt buông xuống, khóa chặt lấy tứ chi phạm nhân, khiến hắn không thể cử động. Trong Tuyết Vực thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên la thảm thiết của những kẽ thụ hình, thê thiết như tiếng tru của loài ma quỷ làm người ta phải nổi da gà. Thế nhưng, kẻ bị nhốt trong lồng vẫn không hề động đậy.
"Bịch!" Một vật mềm mềm bị ném vào trong lồng, không ngờ lại là một bọc nhầy nhầy lẫn cả da rắn lẫn da người, mùi tanh xộc vào mũi, nhưng kẻ bị khóa chặt kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
"Sao vậy, đây là da lột từ người tên đồng đảng của ngươi đó – không muốn xem thử sao? Đồng?" Lam y nữ tử đứng ngoài lồng sắt, bật cười lạnh lẽo, nheo mắt nhìn kẻ đang bị xích bên trong châm chọc: "Đúng rồi, ta quên mất, giờ ngươi có muốn xem cũng không xem được nữa rồi."
Đối phương vẫn không có động tĩnh, năm sợi xích vàng buông xuống xuyên qua thân thể hắn, khóa chặt cả người.
Từ sau khi trúngThất Tinh Hả Đường ba hôm trước, tên sát thủ tuyệt đỉnh từng khiến thiên hạ nghe tên phải biến sắc này đều chìm trong im lặng, để mặc cho độc tố dần dần xâm thực thân thể, không nói lời nào.
Diệu Thủy không khỏi có chút bực bội: từ lúc Giáo vương giao Đồng cho thị xử lý, thị đã có tính toán rồi – thị muốn hỏi hắn xem sau trận phản biến đó, hạt Long huyết châu đã biến đi đâu mất rồi!
Diệu Hỏa đã chết, giờ chỉ còn thị và Đồng biết đến sự tồn tại của thứ này.
Đó là thứ kịch độc duy nhất có thể đẩy Giáo vương vào chỗ chết – nếu có thể lấy được về tay... nhưng bất luận là thị dùng nghiêm hình đánh đập thế nào, Đồng cũng quyết chẳng nói lấy một lời.
Khả năng chịu đựng đau đớn của những kẻ xuất thân trong Tu La trường quả thật là rất kinh người.
Nhưng đến mức độ này, thì dường như đã vượt quá cực hạn của nhân loại rồi.
Có lúc, thậm chí thị còn hoài nghi độc chất của Thất Tinh Hải Đường xâm thực quá nhanh, không đợi ký ức của Đồng bị rửa sạch đã làm thân thể hắn tê liệt mất rồi – nếu không, thân thể máu thịt của con người làm sao có thể chịu đựng nổi những cực hình tàn khốc đến nhường ấy?
"Vậy thì, còn cái này?" Bịch một tiếng nữa, lại thêm một thứ bị ném vào trong: "Nữ đại phu đó đã mạo phạm Giáo vương, bị chặt đầu rồi... ngươi còn nhớ thị là ai không?"
Đồng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tưởng chừng như đã mất đi ánh sáng kia bỗng sáng rực lên!
Hắn bất chấp tất cả, đưa tay sờ mó bằng được cái đầu lâu bị ném vào kia. Dây xích trong nháy mắt bị kéo căng cứng ra, thít chặt vào da hắn, cơ thể vốn đã thương tích đầy mình lại ứa máu tươi lần nữa.
Nhưng, ngón tay hắn chạm phải, lại là một cái đầu lâu nam nhân râu ria đầy mặt.
"Ha ha ha ha..." Diệu Thuỷ ngửa mặt cười lớn: "Đó là đầu của Diệu Hỏa – nhìn ngươi sợ hãi chưa kìa!"
Dường như bị trúng một đòn vào ngay chỗ yếu hại, Đồng không hồi đáp gì, chỉ ủ rũ ngồi phịch xuống, ánh mắt toát lên bất lực và sợ hãi.
Ký ức trong óc hắn dần dần mờ nhạt đi, thứ kịch độc ấy đang dần dần xâm thực vào thần trí hắn như một lời nguyền rủa độc ác, tẩy sạch tất cả những hồi ức của hắn – chẳng hạn những chuyện ở Tu La trường, chẳng hạn như ký ức bao năm hoành hành Tây Vực...
Nhưng hình bóng nữ tử đó thì phảng phất như đã in sâu vào cốt tủy hắn, đến chết cũng không thể nào quên được.
"Ngươi không muốn nhìn thấy thị phải chết, đúng không?" Hai mắt Diệu Thuỷ hiện lên vẻ đắc ý của người thắng cuộc, cất tiếng hỏi: "Ngươi cũng hiểu rõ nữ đại phu ấy lên núi dễ nhưng xuống núi thì khó phải không? Thị đã làm Giáo vương tức giận, sớm muộn gì cũng bị chặt đầu thôi! Kha kha, Đồng, đó đều là vì ngươi cả đó, ha ha!"
Hai vai Đồng bỗng nhiên run lên bần bật, máu tí tách rơi xuống từ những vết thương.
"Diệu Thuỷ," hắn đột nhiên ở miệng, giọng nói khàn đi vì những cực hình tàn khốc: "Hai chúng ta, hãy trao đổi điều kiện đi."
"Hử?" Diệu Thuỷ nhoẻn miệng cười, lại gần lồng sắt thấp giọng nói: "Sao hả, cuối cùng cũng chịu khai ra Long huyết châu ở đâu rồi à?"
"Nói đi, ngươi muốn gì nào?" Thị tỏ vẻ hứng thú hỏi: "Giải thoát cho nhanh? Hay là giữ mạng?"
"Ngươi để nữ đại phu đó bình an trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết Long huyết châu đang ở đâu." Đồng cụp hai hàng mi xuống, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm lạnh lùng: "Ngươi, cũng muốn dùng nó để độc sát Giáo vương – không phải vậy sao?"
"Ha," thân hình Diệu Thuỷ khẽ rung lên, phảng phất như có chút kinh ngạc, rồi thị bỗng nhiên bật cười, tàn nhẫn kéo giật sợi xích thắt chặt cổ Đồng: "Rơi vào cảnh ngộ này rồi mà còn làm bộ thông minh với ta hả? Đoán ra được kế hoạch của ta, chỉ khiến ngươi chết càng sớm hơn mà thôi!"
Nhưng chỉ nháy mắt sau đó, thị lại cười khúc khích nói: "Được rồi, ta hứa với ngươi... ta cần mạng của nữ nhân đó làm gì? Ta chỉ cần cái đầu của Giáo vương thôi. Đương nhiên – cả ngươi, cũng không thể giữ lại, ngươi đừng mơ ta sẽ tha mạng cho ngươi."
Vẻ mặt của Đồng hết sức thờ ơ – từ khi biết mình đã trúng phải Thất Tinh Hải Đường, hắn chưa từng nghĩ mình có thể sống tiếp.
"Long huyết châu đã bị ta bóp thành bột phấn, thoa trên Lịch Huyết kiếm..." Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói ra bí mật cuối cùng: "Muốn giết Giáo vương, trước tiên cần lấy được thanh kiếm đó đã."
Hơi thở Diệu Thuỷ như ngưng lại, lẩm nhẩm nói: "Chẳng trách tìm khắp nơi cũng không thấy. Thì ra là vậy!"
Thị bật cười khanh khách, vỗ vỗ lên vai hắn: "Yên tâm, ta sẽ giữ lời hứa – dù sao thì lấy mạng nữ nhân đó cũng chẳng có ý nghĩa gì." Ngưng một chút, nét mặt thị lại hiện lên vẻ ghen tị không thể che giấu: "Chỉ là không ngờ cả hai kẻ vô tình như ngươi và Diệu Phong đều không hẹn mà cùng liều chết bảo vệ cho thị, thật khiến người ta phải kinh ngạc! Ả Tiết cốc chủ đó, lẽ nào có ma lực gì à?"
"Diệu Phong?" Đồng thoáng ngạc nhiên. Kẻ không tình cảm lúc nào cũng đeo mặt nạ mỉm cười ấy, tại sao cũng bảo vệ cho Tiết Tử Dạ?
"Nói ra thì ta còn phải cảm ơn Tiết cốc chủ của ngươi nữa cơ," Diệu Thuỷ cười khúc khích: "Nhờ phúc của thị mà tâm pháp Dục Xuân Phong bị phá rồi, tên Diệu Phong vướng tay vướng chân nhất giờ đã không còn đáng sợ gì nữa. Diệu Không là kẻ không lo chuyện người khác, Minh Lực thì chết rồi, Diệu Hỏa cũng mất mạng, ngươi thì bị phế - những chuyện còn lại, thật là đơn giản hơn rất nhiều."
Đồng kinh hãi ngẩng đầu – Dục Xuân Phong tân pháp bị phá rồi?
Làm đồng liêu nhiều năm, hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại của Dục Xuân Phong. Diệu Phong có thể tu luyện thứ tâm pháp này cũng là vì y có tâm thái cực kỳ đơn giản thuần khiết, ngoại trừ sự an nguy của Giáo vương ra thì không còn nghĩ ngợi chuyện gì khác, nhất củ nhất động không lộ ra một chút sơ hở.
Vậy mà giờ đây không ngờ đã có người phá được trạng thái không minh vô tưởng vô niệm này của y!
Tỷ ấy... làm sao mà đánh bại được tên Diệu Phong lòng tĩnh như mặt nước phẳng lặng vậy?
Trên tuyệt đỉnh Côn Luân, Thiên Quốc Lạc Viên trăm hoa đua nở, lầu vàng gác tía lộng lẫy vạn phần.
Lạc Viên này là nơi xa hoa tráng lệ nhất trong Đại Quang Minh cung, những người từng đến nơi đây đều lưu luyến quên cả đường về. Cho dù là sát thủ tuyệt đỉnh trong Tu La trường, cũng chỉ sau khi lập đại công mới được vào đây hưởng thụ cảm giác tiêu hồn tán phách.
Đó là một thế giới được tạo thành từ lưu ly bảo thạch, nằm ngoài sức tưởng tượng của tuyệt đại đa số người trên thế gian này: cây hoàng kim bất bảo, suối phỉ thúy bích ngọc, khắp nơi đều là những dòng rượu thơm ngọt, dòng sữa ngon lành, mật ong thơm ngát, trong rừng có những bông hoa bảo thạch vĩnh viễn chẳng bao giờ tàn. Trên cành cây, cạnh bờ suối, vô số loài linh cầm trân quý hát ca, nhưng con dị thú chưa bao giờ xuất hiện chốn tục thế đi lại từng đàn. Trong rừng, bên suối, trong đình đài lầu cát, những thiếu nữ xinh đẹp và các đồng tử tuấn tú đi qua đi lại, mỉm cười với mỗi vị khách dến thăm, dịu dàng thỏa mãn tất cả những yêu cầu của họ.
"Tiết cốc chủ, ở đây có quen không?" Trong lầu quỳnh gác ngọc, một nam tử áo trắng lặng lẽ xuất hiện, cất tiếng hỏi vị khách quý đang ngẩn ngơ xuất thần.
Trong phòng lò lửa cháy bừng bừng, không khí ấm áp, khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được trời băng đất tuyết ngoài kia.
Tiết Tử Dạ đang lơ mơ buồn nủ, nghe giọng nói ấy liền mở bừng mắt ra.
"Là ngươi?" Nàng thấy y, ánh mắt lóe lên rồi vụt tắt.
Diệu Phong im lặng khom người, trong khoảnh khắc ấy đã nhìn ra vô số cảm xúc trong mắt nàng, bao gồm cả phẫn nộ và khinh miệt.
Xem ra, đối với người hành y như nàng, hung thủ vĩnh viễn không bao giờ được hoan nghênh.
"Tiết cốc chủ nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai, thuộc hạ sẽ đến đón cốc chủ tới mật thất thăm bệnh cho Giáo vương." Y khẽ cúi người nói.
"Minh Giới đâu?" Tiết Tử Dạ cất tiếng hỏi, nhổm người đứng dậy: "Ta muốn gặp nó."
"Trước khi bệnh của Giáo vương khỏi hẳn, cốc chủ không thể gặp Đồng." Diệu Phong thản nhiên trả lời, xoay người chuẩn bị đi ra, nhưng bước ra đến cửa thì đột nhiên loạng choạng suýt ngã, cũng may y kịp thời chộp được khung cửa nên mới không sao.
Tiết Tử Dạ thoáng ngây người, lúc cúi đầu xuống nàng đã thấy một vệt máu tươi đỏ sẫm rớt xuống bậc cửa.
"Diệu Phong!" Nàng buột miệng thốt lên, lao tới như một mũi tên, xoay vai y lại: "Để ta xem nào!"
Nhưng y không quay đầu, chỉ mỉm cười đáp: "Không sao, Tiết cốc chủ không cần lo lắng."
"Nói bậy!" Bắt mạch cho y, Tiết Tử Dạ không khỏi vừa kinh hãi vừa tức giận: "Vết thương cũ còn chưa khỏi, lại đã có vết thương mới rồi? Mau vào đây cho ta xem thử!"
Diệu Phong đứng yên bất động, cũng không gạt tay nàng ra. Hai người cứ giằng co như vậy, một người bên trong, một người bên ngoài, cơ hồ mỗi bên đều kiên quyết không nghe theo đối phương.
Tuyết rơi xuống từng vạt từng vạt, phủ đầy bờ vai y. Còn bàn tay trên vai thì ấm áp mà cố chấp, xưa nay chưa từng chịu bỏ qua bất cứ sinh mệnh nào.
Y đứng ngoài cửa, ngẩng đầu ngắm nhìn tuyết trắng phất phơ rơi xuống tuyệt đỉnh Côn Luân, cảm giác lạnh lẽo trong lòng và ấm áp nơi bờ vai giao tranh kịch liệt: nếu như... nếu như biết được hung thủ gây ra huyết án năm xưa là ai, liệu nàng có buông cánh tay đó xuống không?
"Khụ khụ, khụ khụ!" Vậy mà mới giằng co một lúc, sau lưng y đã vang lên tiếng ho dữ dội của Tiết Tử Dạ. Hàn khí ở tuyệt đỉnh Côn Luân xâm nhập, chỉ đứng ngoài cửa một lát, thân thể nàng đã không chịu đựng nổi.
"Mau vào trong phòng!" Y kinh hãi buột miệng, quay người chụp lấy cánh tay đang run lên trên vai mình.
"Được thôi." Nàng nở một nụ cười ranh mãnh, nắm tay y kéo vào trong, cơ hồ đã thực hiện được âm mưu: "Có điều, ngươi cũng phải vào đây."
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, không khí ấm áp, nhưgn sắc mặt Tiết Tử Dạ lại trầm xuống.
Chương trước | Chương sau