XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 95 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 8 - Hung thủ thiên tài

↓↓

- Chính vì hắn có một thứ bệnh gì đó, vì vậy mà giọng nói của hắn cũng có chỗ khác với người thường, chỉ cần để ý nghe vài lần, nhất định có thể phân biệt ra được.

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tuy Đặng Định Hầu không mở miệng ra, biểu tình trên gương mặt đã làm chứng cho lời nói của cô.


Y thật không ngờ một cô tiểu thơ từ nhỏ tới lớn quen thói được nuông chiều như vậy, mà lại là người tế nhị đến thế.


Vương đại tiểu thơ chăm chú nhìn y nói:


- Tôi nghĩ nếu ông gặp hắn, ông cũng nhất định phân biệt ra được.


Đặng Định Hầu chỉ còn nước gật đầu.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Mười ba tháng năm cách tháng bảy còn tới bốn mươi bảy ngày, khoảng thời gian đó quá đủ cho hắn trở về lại Quan ngoại, chờ ông lại đón hắn.


Đặng Định Hầu nói:


- Nhưng năm nay ...


Vương đại tiểu thơ nói:


- Tôi cũng biết hơn hai tháng trước hắn có ra khỏi quan, khoảng thời gian đó cũng đủ cho hắn lén lút trở về lại.


Đặng Định Hầu thở ra một hơi dài nói:


- Cô nói vậy cũng không phải là không có lý, nhưng cô quên mất một điểm. Bách Lý Trường Thanh và cha cô giao tình rất đậm, y có lý do gì đi giết cha cô?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Không chừng bởi vì cha tôi kiên quyết không chịu gia nhập vào liên minh bọn ông, không những vậy còn không nể mặt hắn, vì vậy hắn mới hận trong lòng. Cũng không chừng hắn là người trong Thanh Long hội, phân đà chủ của Ngũ Nguyệt Thập Tam, muốn uy hiếp cha tôi chuyện gì đó, cha tôi không chịu, hắn bèn hạ độc thủ.


Đặng Định Hầu nói:


- Không lẽ cô đã chắc chắn y là hung thủ sao?


Vương đại tiểu thơ nắm chặt hai nắm tay lại nói:


- Tôi nghĩ không ra còn ai khác nữa.


Đặng Định Hầu nói:


- Nhưng lý do của cô thật tình không đủ, không những vậy cô chẳng có chứng cớ gì cả.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Bởi vậy tôi phải tìm cho ra chứng cớ.


Cô lại nói bổ sung vào:


- Muốn tìm ra chứng cớ, phải tìm cho được Bách Lý Trường Thanh, bởi vì hắn vốn là chứng cớ sống sờ sờ.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Cô biết y đang ở đâu không?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Nhất định là đang ở cái chỗ gò núi xanh xanh đó.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Cô có biết cái gò núi xanh xanh đó ở đâu không?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Tôi không biết.


Cô buồn rầu thở ra:


- Huống gì, dù tôi có tìm ra được chỗ đó, dù tôi có tìm ra được Bách Lý Trường Thanh, tôi cũng chẳng phải đối thủ của hắn, vì vậy ...


Đặng Định Hầu hỏi:


- Vì vậy, cô nhất định phải tìm người giúp sức.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Không những vậy, còn phải là người rất đắc lực.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Cô đã chọn tôi?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Không phải.


Cô trả lời rất thẳng thắn, cô quả thật là một người rất bộc trực.


Đặng Định Hầu cười cười, y cười có chỗ hơi gượng gạo.


Đây là một chuyện thật phiền phức, tránh đi được là tốt nhất, nhưng không biết tại sao, trong lòng y lại có vẻ thất vọng.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Bách Lý Trường Thanh vũ công không những cực cao, mà còn là một lão hồ ly tinh.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Vì vậy cô phải tìm một tay trợ thủ không những có vũ công cao hơn y, mà còn giảo hoạt hơn nữa.


Vương đại tiểu thơ gật gật đầu, ánh mắt đã bắt đầu hướng về Đinh Hỷ.


Đinh Hỷ đang uống rượu, hình như không nghe bọn họ đang nói gì.


Đặng Định Hầu liếc qua y một cái, mỉm cười nói:


- Không những vậy người đó còn phải biết giả bộ ngu xuẩn.


Vương đại tiểu thơ bỗng nhiên đứng dậy nâng ly hướng về Đinh Hỷ nói:


- Chuyện đã như vậy, tôi cũng biết anh sẽ không muốn giúp đỡ tôi, nhưng vì giang hồ đạo nghĩa, tôi hy vọng anh vui lòng đáp ứng.


Đinh Hỷ hỏi:


- Đáp ứng cô chuyện gì?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Giúp tôi đi tìm Bách Lý Trường Thanh, tra rõ chuyện này rốt cuộc đầu đuôi ra sao.


Đinh Hỷ nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, có điều nụ cười chẳng phải là loại làm cho người ta thân thiết vui thích.


Y cười còn hơn là cây trùy.


Vương đại tiểu thơ đang còn cầm ly rượu ở đó, môi cắn chặt lại thiếu điều muốn phá ra.


Đinh Hỷ nói:


- Cô không phải là người hồ đồ, tôi hy vọng cô hiểu rõ dùm cho một chuyện.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Anh nói đi.


Đinh Hỷ nói:


- Ngay cả lúc cô chính mắt mình trông thấy, còn chưa chắc đã chính xác, huống gì là dùng mủi ngửi thấy. Chỉ có một điểm đó, cô nói người ta là hung thủ, trừ cô ra, chỉ sợ chẳng còn người thứ hai nào chịu tin.


Bàn tay cầm ly rượu của Vương đại tiểu thơ đã muốn run rẩy, cô hỏi:


- Anh ... anh cũng không tin?


Đinh Hỷ nói:


- Tôi chỉ tin một mình tôi.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Nếu vậy tại sao anh không tự mình đi điều tra cho rõ chân tướng đi?


Đinh Hỷ lạnh lùng nói:


- Bởi vì tôi chỉ có một mạng người, tôi còn chưa muốn đem giao cái mạng của tôi cho người khác, lại càng không muốn giao cho cô.


Y bỗng đứng dậy, móc ra một đỉnh bạc, để trên bàn:


- Tôi uống hết bảy ly rượu, đây là tiền rượu, chúng ta không ai thiếu nợ ai.


Nói xong câu đó, y lập tức bỏ đi không quay đầu lại.


Gương mặt của Vương đại tiểu thơ đã xanh lè ra, cô chụp lấy thỏi bạc, hình như muốn ném ra, tốt nhất là ném ngay vào mủi của Đinh Hỷ.


Nhưng bàn tay cô bỗng từ từ đặt xuống, cô còn thu thỏi bạc vào trong người, trên mặt còn lộ vẻ mỉm cười.


Đặng Định Hầu ngược lại đần mặt ra, y nhịn không nổi hỏi:


- Cô không tức giận sao?


Vương đại tiểu thơ mỉm cười nói:


- Tại sao tôi phải tức giận?


Đặng Định Hầu nói:


- Tại sao cô không tức giận?


Vương đại tiểu thơ nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Vì ta quá yêu chủ nhân

Vì ta quá yêu chủ nhân

(khotruyenhay.gq) - Đây là câu chuyện về một cậu bé với ánh mắt lương thiện, cậu bé

01-07-2016
Tình bạn ngọt ngào

Tình bạn ngọt ngào

Hai mươi mốt năm về trước, chồng tôi mang Sam - một chú chó giống Đức tám tuần

30-06-2016
Non Dimenticar

Non Dimenticar

Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể

25-06-2016
Mại

Mại

- Không nên thế. Hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói. - Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? -

29-06-2016
Đơn giản mà

Đơn giản mà

Mọi việc đơn giản mà. Có phải không? *** 1 giờ đêm. Hai anh em ngồi fix lỗi tại

24-06-2016