Đặng Định Hầu hỏi:
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hôm đó còn có điều gì khác thường?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Phụ thân của tôi đối với thân thể của mình trước giờ rất bảo trọng, bình thời rất ít uống rượu, có điều, mỗi năm đến ngày đó, người đều ngồi một mình uống rượu cho đến sáng.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Cô có bao giờ hỏi ông ta tại sao như vậy không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Có.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ông ta nói sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Lần đầu tiên tôi hỏi người, người rất phẫn nộ, còn giảng cho tôi một hồi, nói tôi không được xen vào chuyện người lớn, có điều sau này, người cũng có giải thích cho tôi biết.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Giải thích làm sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Người nói, ở Mân Nam một dãy, có phong tục ngày mười ba tháng năm, cúng lễ Thiên Đế Thiên Hậu, hôm đó, nhà nhà ai ai cũng đều tế trời đất, mở tiệc mời bạn bè, cầu xin năm mới cát lợi.
Đặng Định Hầu nói:
- Nhưng ông ta có phải người Mân Nam đâu.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Mẹ tôi là người Mân Nam, phụ thân tôi lúc còn trẻ, hình như ở Mân Nam một thời gian dài.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Trước giờ ta chưa hề nghe nói đến chuyện đó.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chuyện đó ít khi người nhắc đến trước mặt người ngoài.
Đặng Định Hầu nói:
- Nhưng ...
Vương đại tiểu thơ bỗng ngắt lời y, nói:
- Kỳ quái nhất là, mỗi năm đến ngày mười ba tháng năm, tính tình của người biến thành nóng nảy, đáng lý ra mỗi ngày người đều có luyện thương một lần, ngày hôm đó ngay cả thương cũng chẳng luyện, từ sáng sớm đã lại ngồi một mình trong thư phòng.
Đặng Định Hầu nói:
- Cô có biết ông ta ở trong thư phòng làm gì không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi có lại nhìn trộm mấy lần, người chỉ bất quá ngồi ngẫn ra ở đó, có lúc tôi còn thấy, người còn đang vẽ một bức họa.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Vẽ gì?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vẽ xong, người tính đốt nó đi, có điều nhìn đi nhìn lại mấy lần, lại không nỡ, bèn cuốn lại, dấu phía sau thư giá, trong một hộp gỗ ở chỗ rất bí mật.
Đặng Định Hầu nói:
- Dĩ nhiên cô có xem qua rồi.
Vương đại tiểu thơ gật gật đầu nói:
- Tuy tôi có xem qua, nhưng chẳng thấy có điểm gì đặc biệt, người vẽ bức họa đó xem ra cũng chỉ là một bức sơn thủy phổ thông, mây trắng núi xanh, phong cảnh rất đẹp.
Đinh Hỷ bỗng hỏi:
- Bức họa ấy còn ở đây không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không.
Đinh Hỷ thất vọng chau mày.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Lúc cha tôi qua đời, tôi mở hộp ra, trong đó thứ gì cũng có, chỉ có bức hoa. ấy là biến mất.
Đinh Hỷ hỏi:
- Cô có biết ai lấy nó đi không?
Vương đại tiểu thơ lắc lắc đầu, nói:
- Có điều tôi đã nhớ rõ từng chi tiết trong bức họa đó, lúc tôi còn nhỏ cũng đã từng có học vẽ.
Đinh Hỷ lại sáng mắt lên, nói:
- Hiện tại cô có thể vẽ lại cho giống bức họa cho chúng tôi xem thử được không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không chừng tôi có thể thử xem ra sao.
Cô mau mắn đi tìm giấy bút, ngồi xuống lẹ làng vẽ ra ...
Trời xanh mây trắng, dưới mây trắng có một gò núi màu xanh, ẩn sau đó có một toà lầu màu đỏ.
Vương đại tiểu thơ đặt bút xuống, nhìn qua nhìn lại, xem ra rất vừa lòng:
- Vậy chắc cũng được, tôi vẽ tuy không hoàn toàn giống, nhưng cũng không khác bao nhiêu.
Đinh Hỷ chỉ nhìn qua một lần, đã quay đầu đi, y hững hờ nói:
- Bức họa này quả thật không có điểm gì đặc biệt, núi non sông nước như vậy, thiên hạ biết bao nhiêu mà kể.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng trên bức họa đó còn có tám chữ rất đặc biệt.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Chữ gì?
Vương đại tiểu thơ cầm bút lên:
- Ngũ nguyệt thập tam, viễn tỵ thanh long.
Thanh Long!
Nhìn thấy hai chữ đó, gương mặt của Đặng Định Hầu bỗng biến đổi thật dễ sợ.
Vương đại tiểu thơ quay đầu lại, nhìn y chăm chú, từ từ hỏi:
- Gia phụ còn sinh thời, thường nói rằng, người có kiến thức quảng bác nhất, chính là Thần Quyền Tiểu Gia Cát.
Đặng Định Hầu cười cười, cười rất là gắng gượng.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi biết lão nhân gia trước giờ chưa hề nói dối, vì vậy ...
Đặng Định Hầu thở ra hỏi:
- Rốt cuộc cô muốn hỏi ta điều gì?
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông có biết Thanh Long hội không?
Cô bỗng hỏi thẳng ra câu đó, Đặng Định Hầu hình như cũng giật nảy mình lên.
Thanh Long Hội!
Dĩ nhiên y biết Thanh Long Hội.
Nhưng mỗi lần y nghe nói tới cái tổ chức đó, hình như sau lưng y đang có con rắn xanh đang bò trên đó.
Vương đại tiểu thơ nhìn y chăm chú, chầm chậm nói:
- Tôi nghĩ nhất định là ông biết. Nghe nói ba trăm năm nay, tổ chức đáng sợ nhất trong giang hồ chính là Thanh Long Hội.
Đặng Định Hầu không phủ nhận, y cũng không thể phủ nhận.
Bởi vì đó là sự thật.
Không ai biết được Thanh Long Hội tổ chức ra thế nào, cũng không ai biết được thủ lãnh tổ chức ấy là ai.
Nhưng ai ai cũng biết, Thanh Long Hội tổ chức rất nghiêm mật, thế lực rất rộng lớn, thủ đoạn rất ác độc, không một môn phái nào có thể bì kịp.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nghe nói phân đà bí mật của Thanh Long Hội bố trí khắp nơi trong thiên hạ, tới cả ba trăm sáu mươi lăm chỗ.
Chương trước | Chương sau