Đêm.
Đèn đã được đốt lên.
Trong phòng đầy những mùi thịt nướng và rượu.
Trần rất cao, cây cờ Khai Hoa Ngũ Khuyển đang treo tuốt trên trần nhà, theo gió tung bay.
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ở trong nhà rồi, gió từ đâu ra bây giờ?
Gió từ miệng Tiểu Mã thổi ra.
Y ngẩng mặt lên, ngồi phệt ra ghế, uống một ngụm rượu, thổi ra một hơi, lá cờ không ngớt bay phần phật cả nửa tiếng đồng hồ rồi, rượu cũng đã uống mất đi một vò.
Đinh Hỷ đang ngồi bên cạnh nhìn, cũng nhìn mất nửa tiếng đồng hồ, nhịn không nổi cười nói:
- Chân khí của chú cũng nhiều lắm đó.
Không những y có chân khí nhiều, còn có mạnh nữa, có điều trước mặt Đinh Hỷ, y chẳng phát ra được chút gì khí giận.
Cán cờ nằm trên bàn.
Đinh Hỷ vỗ nhẹ lên cán cờ bóng loáng, bỗng nhiên lại hỏi:
- Chú biết trong cán cờ này giấu gì không?
Tiểu Mã lắc lắc đầu.
Đinh Hỷ nói:
- Chú cũng không biết tại sao ta bảo chú giành cây cờ này?
Tiểu Mã lại lắc lắc đầu.
Y không rãnh nói chuyện, miệng của y còn đang bận thổi phù phù.
Đinh Hỷ lại nói:
- Chú bớt thổi đi có được không, dùng đầu não suy nghĩ một tý.
Tiểu Mã nói:
- Được.
Y lập tức đóng miệng lại, ngồi thẳng dậy, chùi chùi mủi hỏi:
- Có điều đại ca muốn tôi nghĩ gì bây giờ?
Đinh Hỷ nói:
- Từng chuyện một, chú cứ nghĩ thử xem, nghĩ ra rồi thì làm.
Tiểu Mã nói:
- Tôi chẳng phải nghĩ gì làm gì cho mệt, đại ca muốn tôi làm gì, tôi làm vậy!
Đinh Hỷ nhìn nhìn y, bỗng không cười nữa.
Lúc y bị cảm động, y nhất định cười không nổi.
Tiểu Mã nhìn cán cờ để trên bàn không chớp mắt, bỗng nhiên nói:
- Tôi nghĩ không ra.
Đinh Hỷ nói:
- Chú nghĩ không ra?
Tiểu Mã nói:
- Cán cờ này không lớn cũng không dài, thật tình tôi nghĩ không ra được trong đó chứa được bao nhiêu thứ.
Đinh Hỷ rốt cuộc bật cười lên một tiếng, xoay cái nắp nằm dưới đáy cán cờ, chỉ nghe "đinh đinh đong đong" vang lên, như những dây đàn được gãy lên liên tiếp, từng hạt từng hạt rơi xuống mặt bàn.
Cặp mắt của Tiểu Mã đang nhìn trừng trừng sững sốt.
Y không phải là người thấy tiền là mê, có điều ngay cả y cũng nhìn muốn lồi mắt ra.
Bởi vì thật tình y chưa bao giờ thấy qua, trên đời này lại có những thứ huy hoàng mỹ lệ như vậy.
Y bị kinh ngạc cảm động, không phải là giá trị của những viên minh châu, mà là cái huy hoàng cái mỹ lệ không thể so sánh được.
Đinh Hỷ cầm một hạt minh châu lên, ánh mắt cũng lộ vẻ cảm động, y lẩm bẩm nói:
- Muốn tìm một viên trân châu như thế này cũng không có gì khó khăn lắm, có điều, bảy mươi hai viên giống vậy ...
Y thở ra, rồi mới nói tiếp:
- Xem ra, cái tên Đàm Đạo, tuy lòng dạ độc ác, nhưng cũng còn có tý bản sự.
Tiểu Mã hỏi:
- Đàm Đạo? Có phải cái tên quan chó đẻ Đàm Đạo lột da người ta không?
Đinh Hỷ nói:
- Ừ.
Tiểu Mã hỏi:
- Bao nhiêu trân châu đây là của hắn?
Đinh Hỷ nói:
- Là của y mua lại đặc biệt dành tặng cho kẻ đở đầu của y trong kinh thành làm lễ thọ đó.
Cặp mắt của Tiểu Mã lập tức lại trừng lên tròn xoe, y bỗng nhiên nhảy dậy, đấm vào bàn một cái, hằn học nói:
- Cái tên vương bát đản đó, tôi đã muốn làm thịt hắn từ lâu, con mẹ nó gã Đặng Định Hầu tự cho mình là anh hùng, lại đi làm chó săn cho cái tên rùa đen chó đẻ đó!
Đinh Hỷ hững hờ nói:
- Dưới mắt bọn bảo tiêu chỉ có hai hạng người, một hạng là khách hàng, một hạng là cường đạo, cường đạo luôn luôn đáng chết, khách hàng luôn luôn đúng.
Tiểu Mã tức giận nói:
- Dù khách hàng là rùa đen vương bát cũng đúng luôn sao?
Đinh Hỷ nói:
- Bất kể cường đạo là thứ cường đạo gì, dưới mắt bọn họ đều là kẻ đáng chết.
Gương mặt y còn đang cười, ánh mắt đã lộ vẻ bi ai và phẫn nộ không sao tả xiết.
Tuy không ai gọi y là "Phẫn Nộ Đích Tiểu Mã", nhưng y chắc chắn là một người trẻ tuổi đầy phẫn nộ, hận không thể san bằng hết được những chuyện bất bình trên thế gian này.
... Hỷ, người trẻ tuổi, lối suy nghĩ thật khả ái làm sao, sinh mệnh cũng khả ái làm sao!
Đinh Hỷ lại cầm hạt trân châu lên nói:
- Chú xem, những hạt trân châu này trị giá bao nhiêu?
Tiểu Mã nói:
- Tôi nhìn không ra.
Quả thật y nhìn không ra.
Có người sinh ra không có tý quan niệm gì về tiền bạc hay giá trị đồ vật, y là một trong những người đó.
Đinh Hỷ nói:
- Một trăm vạn lưọng.
Tiểu Mã hỏi:
- Trăm vạn lượng bạc?
Đinh Hỷ gật gật đầu, nói:
- Chẳng qua, đây là tang vật, bọn họ muốn bán nhanh, nhiều nhất chỉ bán được sáu phần.
Tiểu Mã hỏi:
- Còn mình có phải muốn bán nhanh không?
Đinh Hỷ nói:
- Không những muốn bán lẹ, còn muốn lấy tiền mặt nữa.
Tiểu Mã hỏi:
- Tại sao?
Đinh Hỷ nói:
- Bảy anh em nhà họ Sa ở Loạn Thạch Cương đều bị chết dưới lá cờ Ngũ Khuyển, để lại cả nhà cô nhi quả phụ, còn có các huynh đệ Ở Thanh Phong Sơn và Tây Hà Thập Bát trại, dù bọn họ đáng tội không nói gì, vợ con nào có tội. Những người đàn bà những đứa con nít đó đều có quyền để sống, muốn sống, phải có cơm ăn, muốn có cơm ăn, phải có tiền.
Cái đạo lý đó, Tiểu Mã hiểu lắm.
Những cô nhi quả phụ đó, trên giang hồ thật tình rất nhiều.
Nhưng trừ Đinh Hỷ ra, có ai nghĩ dùm tới bọn họ?
Tiểu Mã chớp mắt hỏi:
- Một trăm vạn lượng, sáu phần có phải là sáu chục vạn lượng không?
Đinh Hỷ thở ra, nói:
Chương trước | Chương sau