Polaroid
Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 2 - Quyền đầu đối quyền đầu

↓↓

- Ông muốn bán bao nhiêu?

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đinh Hỷ nói:


- Một trăm vạn lượng.


Trương Kim Đỉnh hỏi lại:


- Một trăm vạn lượng?


Tiểu Mã nhảy dựng lên, chụp ngay lấy cổ áo của y, tức giận nói:


- Ngươi đang nói chuyện, hay đang đánh rắm vậy?


Trương Kim Đỉnh vẫn còn đang cười tít mắt, nói:


- Tôi chỉ bất quá đang làm chuyện mua bán, người bán đưa giá ra, người mua trả giá lại, làm ăn vốn là vậy mà.


Tiểu Mã nói:


- Ta không phải là kẻ làm ăn.


Đinh Hỷ nói:


- Ta là kẻ làm ăn.


Tiểu Mã ngớ mặt ra, bàn tay buông thỏng xuống.


Đinh Hỷ mỉm cười nói:


- Trương lão bản thích đưa giá qua trả giá lại, ta phụng bồi được mà.


Trương Kim Đỉnh nói:


- Tối đa ta chỉ bỏ ra được hai vạn.


Đinh Hỷ nói:


- Chín mươi chín vạn.


Trương Kim Đỉnh nói:


- Ba vạn.


Đinh Hỷ nói:


- Chín mươi tám vạn.


Trương Kim Đỉnh nói:


- Bốn vạn.


Đinh Hỷ nói:


- Được, ta bán.


Tiểu Mã lại đần mặt ra, ngay cả Trương Kim Đỉnh cũng ngớ ngẫn, y nằm mộng cũng nghĩ không ra có người xem vàng như đồ sắt vụn, đây quả thật là trên trời bỗng nhiên rớt xuống một bao thịt.


Đinh Hỷ mỉm cười nói:


- Ta là hạng người tri túc, tri túc thì luôn luôn sung sướng.


Trân châu nằm trên mặt bàn được bao quanh bởi những chiếc đũa.


Y di động một chiếc đũa, trân châu bèn lăn long lóc ra kẻ hở, lăn xuống, lọt vào trong cán cờ màu đen.


Trương Kim Đỉnh nhìn y, bỗng nhiên hỏi:


- Ông có biết ta đang nói đến bốn vạn gì không?


Đinh Hỷ hỏi:


- Không lẽ không phải là bốn vạn lượng?


Trương Kim Đỉnh nói:


- Bốn vạn đồng.


Đinh Hỷ nói:


- Bốn vạn đồng ta cũng bán cho ông.


Tiểu Mã kinh ngạc nhìn y, hình như y chưa hề gặp qua người này bao giờ.


Nhưng Đinh Hỷ chẳng thèm nhìn y, lại nói:


- Đừng nói là có bốn vạn đồng, dù Trương lão bản không đưa đồng nào, ta cũng bán luôn.


Tiểu Mã nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói:


- Đại ca của ta chịu bán, ta không chịu.


Đinh Hỷ nói:


- Đại ca chú chịu, chú cũng chịu luôn.


Tiểu Mã hỏi:


- Tại sao?


Y trước giờ rất nghe lời Đinh Hỷ, Đinh Hỷ làm, đây là lần đầu tiên y mở miệng hỏi:


- Tại sao?


Bởi vì hiện giờ y cảm thấy kỳ lạ quá, kỳ lạ muốn chết người.


Đinh Hỷ nói:


- Chú nhất định phải hỏi cho ra?


Tiểu Mã nói:


- Ừ.


Đinh Hỷ thở ra nói:


- Bởi vì ta sợ đánh nhau.


Tiểu Mã lại tròn xoe mắt, lấy ngón tay đụng vào cái bụng của Trương Kim Đỉnh, hỏi:


- Anh sợ đánh lộn với tên này?


Đinh Hỷ nhìn Trương Kim Đỉnh từ trên xuống dưới hai lượt nói:


- Cỡ hạng người như Trương lão bản, dù có bảy tám chục tên, muốn đánh lộn, ta cũng còn thoải mái xin thù tiếp.


Tiểu Mã hỏi:


- Vậy thì anh sợ đánh nhau với ai?


Đinh Hỷ hỏi lại:


- Chú nhìn không ra thật sao?


Tiểu Mã nói:


- Tôi nhìn không ra.


Người đứng cúi đầu sau lưng Trương Kim Đỉnh, ăn mặc như một tên bảo tiêu trên hý dài nãy giờ, bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói:


- Tôi nhìn ra.


Tiểu Mã trừng mắt hỏi:


- Ngươi? Ngươi nhìn ra con mẹ gì?


Gã bảo tiêu nói:


- Ít ra ta cũng nhìn ra được một chuyện.


Tiểu Mã nói:


- Ngươi nói đi.


Gã bảo tiêu nói:


- "Thảo Nhân Hỷ Hoan Đích Đinh Hỷ" quả thật không hổ là đệ nhất trí đa tinh trong hắc đạo, còn "Phẫn Nộ Đích Tiểu Mã" thật là con mẹ nó, một cái bao cỏ vô dụng.


Tiểu Mã nhảy dựng lên nói:


- Ngươi là thứ gì?


Gã bảo tiêu nói:


- Người còn nhìn chưa ra?


Tiểu Mã nói:


- Ta chỉ thấy, ngươi chẳng phải thứ gì, cũng chẳng phải người, tối đa chỉ bất quá là con mẹ nó, một con chó trắng.


Gã bảo tiêu cười lớn.


Y vừa cười lớn vừa thoát bộ áo hoa hoè trên người ra, gỡ cái mũ lệch xuống, lấy tấm áo vừa cởi ra chùi vào mặt mấy cái.


Rồi thì cái gã bảo tiêu hạng ba trên hý đài bỗng biến thành vị tiêu khách đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ.


Nói một cách nghiêm chỉnh, người có đủ tư cách được xưng là đại tiêu khách đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ, nhất định không có quá mười ngưòi, Thần Quyền Tiểu Gia Cát Đặng Định Hầu dĩ nhiên là một trong những người đó.


Người này diện mạo ung dung, ánh mắt loang loáng, ngay cả trong đám vương công đại thần cũng khó mà thấy được mấy người.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Unchained Melody

Unchained Melody

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Phải,

25-06-2016
Cáo và dê

Cáo và dê

Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không

24-06-2016
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu

24-06-2016
Những con hạc vàng

Những con hạc vàng

Ngày xưa, ở rất xa đây, cách Xứ Lắm Ruộng hàng nghìn ngày đường, có đàn chim hạc

24-06-2016
Bà tôi

Bà tôi

"Cháu ơi cháu ngủ với bà Mẹ cháu mót cà đến tận non trưa Cháu ơi cháu đã ngủ

23-06-2016