Y nhìn chăm chú vào Ngũ tiên sinh nói:
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hạng người như ngươi, trong giang hồ còn tìm ra được mấy người?
Ngũ tiên sinh nói:
- Chỉ có một mình ta?
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Ta chỉ nghĩ được có mình ngươi.
Ngũ tiên sinh thở ra, nói:
- Xem ra, ngươi quả thật đã biết ta là ai rồi, vì vậy...
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Vì vậy, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết.
Gương mặt của Ngũ tiên sinh không một nét biểu tình, nhưng ánh mắt y đang cười:
- Các ngươi suốt ngày bận rộn lao lục chuyện này chuyện kia trong chốn giang hồ, còn ta thì núp ở trong nhà chuyên tâm luyện võ, có lúc ta còn rảnh thời giờ đi bắt chước chữ viết người khác, thám thính đời tư kẻ khác.
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Ngươi cố ý tiết lộ bí mật của tiêu cuộc cho Đinh Hỷ biết, bởi vì ngươi đã biết y là con của ta?
Ngũ tiên sinh mỉm cười nói:
- Ta cũng biết năm xưa ngươi và lão Vương từng ở Mân Nam làm những chuyện không hay ho gì cho lắm.
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Bởi vì ngươi đã gia nhập Thanh Long hội.
Ngũ tiên sinh nói:
- Thanh Long hội tính lợi dụng ta, ta cũng đang tính lợi dụng họ. Mọi người lợi dụng lẫn nhau, chẳng ai phải chịu thiệt thòi.
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Ta chỉ kỳ quái một điều.
Ngũ tiên sinh nói:
- Ngươi cứ nói.
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Ngươi là người có thanh danh địa vị tài sản như vậy, tại sao còn đi làm những chuyện thế này?
Ngũ tiên sinh nói:
- Ta đã nói rồi, có hai thứ ta không bao giờ sợ có nhiều.
Bách Lý Trường Thanh nói:
- Tiền tài và đàn bà.
Ngũ tiên sinh nói:
- Đúng vậy.
Bỗng nghe bên ngoài đại sảnh có người cười nói:
- Bây giờ tiền tài của ngươi cũng nhiều thêm một tý, đàn bà cũng nhiều thêm một người.
Bách Lý Trường Thanh quay đầu lại, lập tức thấy Đặng Định Hầu và Vương đại tiểu thơ đang bị dây thừng trói gô lại, y cũng thấy luôn Đinh Hỷ. Có điều y hoàn toàn không nhận ra cái lão già mình đầy mỡ màng đó lại là Đinh Hỷ, không ai nhận ra.
Ngũ tiên sinh cười lớn nói:
- Ngươi nói sai rồi, hiện tại, đàn bà ta có thêm một người nữa, nhưng tiền tài thì lại có thêm bốn phần.
Đinh Hỷ hỏi:
- Bốn phần?
Ngũ tiên sinh nói:
- Đặng Định Hầu là một phần, Vương đại tiệu thơ là một phần, lại thêm Bách Lý Trường Thanh là một phần, còn có tiền lời của Liên doanh tiêu cuộc nữa, không phải là bốn phần sao?
Đinh Hỷ cười nói:
- Không chừng không những chỉ có bốn phần.
Ngũ tiên sinh nói:
- Sao?
Đinh Hỷ nói:
- Khương Tân bệnh hoạn, Tây môn Thắng vốn là thuộc hạ của ông, hiện tại bọn họ đều nằm trong tay của ông, khắp thiên hạ, còn ai dám tranh đua với ông nữa, tiền tài trong cả giang hồ này, không phải đều thuộc về ông cả sao?
Ngũ tiên sinh lại cười lớn lên, nói:
- Đừng quên rằng ta vốn có phúc tinh cao chiếu.
Y bước lại, vỗ vào vai lão Sơn Đông, nói:
- Dĩ nhiên ta cũng không thể quên những anh em ở đây.
Đinh Hỷ nói:
- Tôi biết ông không quên, chỉ bất quá, ông ăn thịt, còn bọn tôi thì gặm xương.
Vừa nói đến chữ "thịt", Đặng Định Hầu và Vương đại tiểu thơ vốn đang bị dây thừng bó lại bỗng chồm tới, Đinh Hỷ cũng xuất thủ, nói đến hai chữ "gặm xương", xương của Ngũ tiên sinh đã bị gãy đi mất mười ba khúc.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Quy Đông Cảnh vốn vĩnh viễn có phúc tinh cao chiếu đó, đã biến ra bị mai tinh chiếu mệnh, biến nhanh vô cùng, trời đất có mưa gió bất trắc, người có họa phúc sớm chiều, kiếp con người vốn vẫn thế, chẳng qua, biến đổi thật tình quá nhanh, người đang chiếm hết thượng phong, bỗng bị té lăn đùng bò dậy không nổi, biến đổi làm cho cả Bách Lý Trường Thanh và Đặng Định Hầu cũng không thích ứng nổi.
Hiện tại, bọn họ đã rút lui hết, đem theo Tiểu Mã và Tiểu Lâm, bắt ăn cướp phải bắt người cầm đầu, Quy Đông Cảnh đã bị bắt, người khác chẳng ai dám làm gì, dù có làm gì cũng chẳng đáng sợ.
Đặng Định Hầu nhịn không nổi nói:
- Ngươi cứ nói cái chuyện này khó khăn nguy hiểm đến chừng nào, vậy mà sao giải quyết lại quá lẹ làng như vậy?
Đinh Hỷ hững hờ nói:
- Bởi vì chuyện này quá khó khăn, nguy hiểm, vì vậy Quy Đông Cảnh mới không ngờ có người dám mạo hiểm.
Đặng Định Hầu nói:
- Bởi vì y không ngờ, chúng ta mới được đắc thắng.
Đinh Hỷ cười cười nói:
- Không những y không ngờ, ngay cả tôi cũng không ngờ.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã biết, chỉ cần người ta có dũng khí đi mạo hiểm, thiên hạ không có chuyện gì không giải quyết được. Ban Siêu, Trương Tái, bọn họ dám xông vào nơi nguy hiểm một mình, cũng chính vì bọn họ có dũng khí. Xưa nay các bậc anh hùng hào kiệt, làm nên chuyện lớn, cũng đều nhờ vào hai chữ "dũng khí" đó. Nhưng dũng khí không phải khơi khơi mà được, phải vì tình yêu, cha con thâm tình với nhau, bạn bè tình cảm với nhau, những thứ đó đều là ái tình, nếu không có ái tình, có ai biết được thế giới này sẽ thành ra thứ gì, có ai biết được câu chuyện này kết cuộc sẽ ra làm sao?
Kết Thúc (END)
Chương trước