Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 10 - Nút thắt, mở không ra

↓↓

- Đây là thanh kiếm của anh?

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đinh Hỷ nói:


- Ừ.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Gã mặc áo đen lúc nãy hình như nhận ra được thanh đoản kiếm của anh.


Đinh Hỷ nói:


- Sao?


Ánh mắt của Vương đại tiểu thơ loang loáng, cô nhìn chăm chăm vào y nói:


- Có phải hắn cũng biết mặt anh?


Đinh Hỷ hững hờ nói:


- Tôi chẳng biết y có biết tôi không, nhưng tôi không nhận ra y.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Anh có thấy hắn rõ ràng ra sao đâu mà nói không nhận ra được hắn?


Đinh Hỷ nghinh mặt lên lạnh lùng nói:


- Sao cô biết tôi không nhìn rõ ràng?


Vương đại tiểu thơ đảo quanh tròng mắt, cô bỗng cười lên một tiếng, nói:


- Không chừng anh quả thật nhìn hắn rõ ràng hơn chúng tôi, lúc nãy hắn đào tẩu qua chỗ anh mà.


Đinh Hỷ lắc đầu nói:


- Hừ.


Vương đại tiểu thơ bỗng sa sầm nét mặt hỏi:


- Lúc nãy hắn đã bỏ chạy qua chỗ anh, tại sao anh không chận hắn lại?


Đinh Hỷ lạnh lùng nói:


- Bởi vì cây Bá Vương thương của các người đã giúp hắn mở đường rồi.


Vương đại tiểu thơ thốt không ra lời.


Đinh Hỷ bước lại, rút cây Bá Vương thương ra, bỗng cười nhạt nói:


- Y quả thật phải nên cám ơn các người, đáng lý ra y chẳng có thì giờ làm chuyện giết người bịt miệng, các người đã kịp thời tống cây thương lại cho y.


Đặng Định Hầu ho khẻ lên hai tiếng, cười khổ hỏi:


- Y giết ai vậy?


Đinh Hỷ nói:


- Tô Tiểu Ba.


Đặng Định Hầu thở ra, nói:


- Ngươi quả thật không nhìn lầm, Tô Tiểu Ba đã quán thông với người này.


Đinh Hỷ lại chầm chậm bước tới, nhổ cây kiếm trên cổ xe ra.


Đặng Định Hầu nói:


- Đây quả thật là một thanh kiếm báu.


Y còn muốn nhìn nhìn thêm, thì chẳng còn thấy nó đâu.


Đinh Hỷ trở ngược tay, thanh kiếm bỗng chui tọt mất tiêu vào ống tay áo của y.


Đặng Định Hầu nói:


- Lúc nãy ngươi phóng thanh kiếm lại, tuy không muốn làm hại ai, nhưng dọa cho người ta sợ quá chạy mất.


Đinh Hỷ hỏi:


- Sao ông biết cú phóng đó không làm hại gì ai?


Đặng Định Hầu cười cười nói:


- Thanh kiếm cắm vào thành xe, chỉ lút sâu có hai tấc.


Đấy là sự thật, dấu vết trên cổ xe còn sờ sờ ra đó.


Đặng Định Hầu nói:


- Sức cổ tay của ngươi cộng thêm thanh kiếm bén nhọn này, nếu muốn hại người, cú phóng đó, dù là đâm vào đá, ít ra cũng phải đâm vào sâu năm sáu tấc.


Đinh Hỷ lạnh lùng nói:


- Ông chẳng cần phải tâng bốc tài sức của tôi lên như vậy.


Đặng Định Hầu cười cười nói:


- Bất kể ra sao, người áo đen đã bị dọa cho bỏ chạy.


Đinh Hỷ nói:


- Sao?


Đặng Định Hầu nói:


- Dĩ nhiên không phải y sợ thanh kiếm này, y sợ là sợ ngươi đấy thôi.


Đinh Hỷ hững hờ nói:


- Không chừng y coi bản lãnh của tôi hơi quá cao.


Đặng Định Hầu nói:


- Ít nhất y biết đó là kiếm của ngươi, ít nhất y cũng biết ngươi là một người thế nào, vì vậy y mới bỏ đi.


Đinh Hỷ nhìn y hai ba lần:


- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì?


Đặng Định Hầu lại thở ra nói:


- Có những chuyện ta muốn nói ra, chỉ bất quá bây giờ...


Đinh Hỷ hỏi:


- Bây giờ thì sao?


Đặng Định Hầu nói:


- Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.


Đinh Hỷ nói:


- Tại sao ông không hỏi đi?


Đặng Định Hầu nhìn chăm chăm vào mắt của y:


- Ngươi đang dấu gì trong bụng, tại sao không chịu nói ra?


Đinh Hỷ nói:


- Ông đã biết vậy, tôi còn phải nói làm gì.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Ta làm sao biết được?


Đinh Hỷ cười nhạt hỏi:


- Nếu ông đã không biết, ông dựa vào đâu mà nói tôi có chuyện gì dấu trong lòng?


Đặng Định Hầu ngẫn người ra, cười khổ nói:


- Thật ra, trong lòng ta cũng có dấu một chuyện, không muốn nói ra.


Đinh Hỷ nói:


- Sao?


Đặng Định Hầu nói:


- Ta biết có một người tuy thành danh ngoài Quan ngoại, nhưng y lớn lên ở Mân Nam.


Đinh Hỷ đứng nghe.


Đặng Định Hầu nói:


- Mân Nam là một nơi rất hẻo lánh, người thiếu niên muốn nổi tiếng ở nơi đó, không phải là chuyện dễ, vì vậy bọn họ đi ra khỏi nơi đó lập công danh, có người vào Trung nguyên, có người ra Quan ngoại.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Bọn họ?


Đặng Định Hầu nói:


- Dĩ nhiên là lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài lập nghiệp, không phải chỉ có một người mà thôi.


Gương mặt của Vương đại tiểu thơ trắng bệch ra, cô nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Vợ béo

Vợ béo

Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu

24-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Bữa cơm trắng

Bữa cơm trắng

(khotruyenhay.gq) Đã hai mươi mùa nắng trôi qua. Đã hai mươi mùa mưa đổ xuống ngôi nhà

28-06-2016
Thuốc chữa đau buồn

Thuốc chữa đau buồn

Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà

29-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t