Polly po-cket
Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long

Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long - Hồi 7 - Mật mưa

↓↓

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bộ y phục này tôi tính chỉ mặc một ngày.


Cát Đình Hương hỏi:


- Tại sao ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Chẳng tại sao cả.


Cát Đình Hương hỏi:


- Hôm nay ngươi còn chưa say sưa sao ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Chưa.


Cát Đình Hương hỏi:


- Ngươi có say thật qua lần nào chưa ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Rất ít khi.


Y cười cười, rồi nói tiếp:


- Ít ra là có người ngồi chung, tôi không hề say.


Cát Đình Hương thở ra một hơi, nói:


- Cát Nhị Hổ vốn là một tay rất năng cán, nhưng so với ngươi, y giống hệt một con heo.


Lão cầm ly rượu lên, không uống, lại đặt xuống.


Tiêu Thiếu Anh bỗng nói:


- Tay ông hình như lúc nào cũng có ly rượu.


Cát Đình Hương nói:


- Đấy chẳng có gì là kỳ quái.


Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:


- Có lúc ly rượu quả là một thứ vũ khí rất tốt.


Cát Đình Hương hỏi:


- Vũ khí ? Vũ khí gì ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Vũ khí mà người ta không để ý.


Cát Đình Hương nói:


- Sao ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Đa số người, thấy người khác cầm ly rượu trong tay, đều sẽ biến ra sơ ý.


Cát Đình Hương nói:


- Sao ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Bởi vì mọi người đều nghĩ là, người trong tay lúc nào cũng cầm ly rượu, nhất định sẽ dễ đối phó hơn.


Cát Đình Hương cười lớn:


- Ngươi quả thật là kẻ thông minh.


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Đúng là tôi không ngu lắm.


Cát Đình Hương bỗng ngưng bặt tiếng cười, lão lạnh lùng nói:


- Chỉ tiếc là trí nhớ của ngươi không tốt lắm.


Y bỗng tung người lên, tay đánh ra.


Hai cân đèn trong phòng lập tức tắt ngúm, trong phòng lập tức biến thành một màn đen tối.


Chính ngay lúc đó cửa sổ "bình" lên một tiếng, phảng phất có hai bóng người nhảy vào, không nhìn rõ ràng được là ai.


Ngoài cửa sổ tuy có ánh sao, nhưng đèn vừa chợp tắt, tuyệt đối không ai có thể lập tức thích ứng cho nổi.


Trong bóng tối, chỉ nghe có tiếng kinh hô, có tiếng thét lên giận dữ, có người ngã ầm xuống, đụng nghiêng cả bàn ghế, tiếp theo đó, tiếng đá lửa vang lên, ánh đèn lóe sáng.


Đèn lại được đốt lên.


Quách Ngọc Nương còn đang ngồi ôn nhã thanh tĩnh ở đó, gương mặt còn đang cười tươi tắn ngọt ngào.


Cát Đình Hương cũng còn ngồi nghiêm chỉnh không động đậy, trong tay còn đang cầm ly rượu.


Tiêu Thiếu Anh xem ra cũng phảng phất như chưa từng cử động, nhưng trên bộ y phục trắng như tuyết, đã thấy lấm tấm máu tươi, như một cánh hoa mai đang rơi rải trên mặt tuyết trắng phau.


Trong phòng có hai người đang nằm gục đó, nhưng không phải là Cát Đình Hương.


Người đang nằm gục đó là Dương Lân và Vương Nhuệ.


o O o Không có gió, không có tiếng động.


Đã quá giờ Tí, đêm càng khuya, trong phòng yên lặng như trong nghĩa địa.


Bỗng nhiên, "tình" lên một tiếng, ly rượu trong tay của Cát Đình Hương rớt xuống từng mảnh từng mảnh trên bàn.


Ly rượu đã vỡ tan, vỡ ra thành mười bảy mười tám mảnh nhỏ.


Vương Nhuệ nằm phục trên mặt đất, rên lên một tiếng nho nhỏ, Dương Lân thì ngay cả hô hấp cũng đều ngưng bặt.


Tiêu Thiếu Anh cúi đầu, nhìn vết máu trên y phục, bỗng cười lên một tiếng nói:


- Bây giờ ông có biết tại sao bộ y phục này tôi chỉ tính mặc một ngày thôi ?


Cát Đình Hương gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ cười cợt:


- Từ nay về sau, bất kể y phục quý giá đến đâu, ngươi đều có thể chỉ mặc một ngày thôi.


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Câu này tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.


Cát Đình Hương nói:


- Ta biết trí nhớ của ngươi rất tốt.


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Tôi cũng không làm chuyện gì hồ đồ.


Cát Đình Hương mỉm cười nói:


- Quả thật ngươi không say gì cả.


Tiêu Thiếu Anh bỗng thở ra nói:


- Nhưng hiện tại tôi đang chuẩn bị say đây.


Cát Đình Hương nói:


- Chỉ cần ngươi muốn say, lúc nào ngươi cũng có thể say.


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Tôi ...


Y vừa nói được một tiếng, Dương Lân đang nằm bất động như con cá chết bỗng nhảy dậy, chồm tới người y.


Cái chồm tới đó, vẫn còn rất kiêu hãn hung mãnh như một con báo.


Chính y cũng biết, đây là cú tối hậu của y.


Mà cú tối hậu thông thường là đáng sợ nhất.


Nhưng Tiêu Thiếu Anh chỉ xoay tay lại chém một cái vào cổ bên trái của y, người của y lập tức ngã xuống.


Y ngã xuống rồi, mới gầm lên phẫn nộ:


- Ngươi quả thật là một tên tiểu nhân bán bạn cầu vinh, ta quả không nhìn lầm ngươi.


- Ngươi nhìn lầm rồi.


Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:


- Trước giờ ta chưa từng bán bạn bè bao giờ.


Dương Lân lại càng phẫn nộ:


- Ngươi còn dám ngụy biện ?


Tiêu Thiếu Anh nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cơn say cuối cùng

Cơn say cuối cùng

Đó là lần đầu tiên anh nói dối Hân. *** Tin nhắn đến từ một số máy lạ: - Anh

29-06-2016
Tao thích có tờ rym

Tao thích có tờ rym

"Sao mày đứng tè thế? " Con bé tròn xoe mắt lên hỏi. "Tao có tờ rym thì tao phải đứng

27-06-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016