- Hiện tại dĩ nhiên là ông cũng đã rõ, bài thơ cô ta viết xuống, nét chữ tại sao lại giống phong thơ của tôi in hệt ?
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cát Đình Hương nói:
- Bởi vì đấy cũng là của Cát Tân ngụy tạo ra.
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói:
- Tôi kêu Cát Thành đem tờ giấy có bài thơ đưa lại cho ông, tôi biết y nhất định sẽ giao cho người đứng trước cửa là Cát Tân trước.
Cát Đình Hương nói:
- Vì vậy ngươi bèn kêu y viết trước một tờ, để sẵn trong người.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Y còn chưa bước vào, đã tráo tờ giấy của Quách Ngọc Nương viết rồi.
Cái kế này không những cay độc, mà còn rất chu mật.
Cát Đình Hương nói:
- Cô ta không có thù hận gì với ngươi, tại sao ngươi lại nhất định muốn cô ta phải chết ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không những tôi muốn cô ta chết, tôi còn muốn cô ta chết về tay ông.
Cát Đình Hương hỏi:
- Tại sao ?
Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh bỗng đầy vẻ thù hận, y nói từng tiếng một:
- Bởi vì Thịnh Như Lan cũng chết về tay ông.
Cát Đình Hương hỏi:
- Thịnh Như Lan ? Con gái của Thịnh Thiên Bá ?
Cát Đình Hương lại nói:
- Không phải là ngươi vì cô ta, mới bị trục xuất ra khỏi Song Hoàn Môn sao ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi đã nói rồi, đó chỉ bất quá là một cái cớ, một thủ đoạn để đối phó với ông.
Thật ra ...
Cát Đình Hương nói:
- Thật ra, cô ta là tình nhân của ngươi ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không những là tình nhân của tôi, mà cũng là vợ của tôi, nếu không phải vì ông, chúng tôi vốn có thể sống một cuộc đời sung sướng với nhau, chúng tôi còn đã tính đâu vào đó, sinh ba đứa con trai, hai đứa con gái.
Gương mặt của y đã bị nhăn nhó lại vì đau đớn, ngay cả cặp mắt cũng đỏ ngầu lên:
- Nhưng ông đã giết nàng, vì vậy tôi cũng muốn ông tự tay giết người đàn bà ông yêu thương nhất đời !
Thù hận !
Đấy chính là thù hận !
Đây vốn là thứ tình cảm, trừ khi phải phục thù xong, không thể nào có cách gì làm tiêu giải đi được, có lúc nó còn mãnh liệt hơn cả tình yêu.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Hiện tại ông đã chính mắt nhìn người bạn trung thực nhất của mình chết dưới lưỡi đao, rồi lại chính tay giết người đàn bà ông thương yêu nhất đời, ông sống đó mà còn có gì ý tứ nữa ?
Cát Đình Hương hỏi:
- Ngươi muốn ta chết ?
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:
- Tôi cũng không nhất định ông phải chết, bởi vì tôi biết dù ông còn sống đó, cũng như là một người đã chết.
Cát Đình Hương nắm chặt hai nắm tay, lão nhìn y chăm chăm, rồi bỗng hỏi:
- Còn ngươi ? Hiện tại ngươi sống đó mà có nhiều ý tứ lắm sao ?
Câu nói đó cũng như một ngọn roi, đánh mạnh lên người Tiêu Thiếu Anh !
... Báo thù có phải làm cho người ta quên được đi bao nhiêu thống khổ và thù hận ?
... Bao nhiêu thứ đã bị hủy diệt hết rồi, có phải vì báo thù mà lại sống trở lại ?
Tiêu Thiếu Anh không trả lời được.
Trên thế gian đã có loài người, thì sẽ có yêu thương.
Có yêu thương, thì sẽ có thù hận.
Vấn đề đó đã có ngay từ buổi ban đầu, không những vậy còn lưu truyền mãi, cho đến lúc nào loài người bị hủy diệt hết mới thôi.
Thịnh Thiên Bá mười sáu tuổi ra xuất đạo, tung hoành giang hồ bốn chục năm, trải qua mấy trăm trận, một mình khai sáng ra Song Hoàn Môn, cũng coi như là oai phong một đời, hiện tại còn lưu lại, chỉ bất quá là cặp vòng thế thôi.
Không chừng lão ta còn không chỉ để lại có bao nhiêu đó.
... Còn có gì nữa ?
Thù hận !
Cát Đình Hương bỗng nhớ lại lời Quách Ngọc Nương nói với lão, hiện tại Quách Ngọc Nương đã chết, thù hận thì vẫn còn đó.
Hiện tại lão mới biết thù hận là chuyện đáng sợ đến đâu.
Cát Đình Hương thở dài nói:
- Ngươi vốn có thể sống một cuộc đời sung sướng, bởi vì ta có thể để cho ngươi sống sung sướng hơn đại đa số những người khác, thậm chí, ta còn tính giao Thương Hương Đường lại cho ngươi, nhưng ngươi thà chém đứt bàn tay của mình, thà làm kẻ tàn phế suốt đời.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bây giờ có phải ông đã hiểu rõ tại sao tôi làm vậy ?
Cát Đình Hương gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu rõ rồi, ngươi làm vậy vì thù hận.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Đúng vậy, thù hận !
Cát Đình Hương nói:
- Vì vậy dù ta có hiểu rõ đấy, nhưng người đánh bại ta không phải là ngươi, lại càng không phải là Song Hoàn Môn.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi hiểu.
Cát Đình Hương nói:
- Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn không nên quên điều đó.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên.
Cát Đình Hương cười cười, lão nói:
- Chỉ tiếc là ngươi còn quên mất một chuyện.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Sao ?
Cát Đình Hương nói:
- Ngươi quên mất ... một người.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Sao ?
Cát Đình Hương nói:
- Cái người chân chính bán đứng Song Hoàn Môn đó.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ông lầm rồi, tôi càng không quên được hắn.
Cát Đình Hương hỏi:
- Ngươi biết y là ai rồi sao ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Lý Thiên Sơn.
Cát Đình Hương lại lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng:
- Sao ngươi biết chắc chắn là y ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
Chương trước