- Tôi hỏi anh, tại sao anh lại theo chúng tôi tới chùa Phong Lâm, rồi lại theo chúng tôi lên núi ? Không lẽ anh muốn đi tìm Hoa Dạ Lai ? Rốt cuộc anh là ai ? Có liên hệ gì đến chuyện này ?
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Người này đang đỏ mặt, bỗng lại biến ra trắng bệch, hình như muốn nói gì, nhưng lại cứ nói không ra lời.
Nước mưa bên ngoài song cửa, bỗng lõm bõm có tiếng chèo thuyền vọng lên.
Đoàn Ngọc và Hoa Hoa Phong không tự chủ được, muốn lại căn phòng nhỏ nhìn xem, nhưng gã thiếu niên bí mật gương mặt trắng bệch đã tung người lên không, bắn ra ngoài như một mũi tên.
Cũng chính ngay lúc đó, một người đã từ mặt hồ bắn vào song cửa.
Một người trung niên gầy guộc cao ráo gương mặt thanh tú ốm o, thân hình nghiêm nghị, rõ ràng là Nghiêm Cửu.
Y phục trên người ông ta cũng còn chưa kịp khô, còn đầy cả người bùn đất, gương mặt thì vênh lên như một cỗ quan tài.
Hoa Hoa Phong nhìn ông ta kinh ngạc, cô gượng cười một tiếng nói:
- Ông còn chưa về nhà sao ?
Nghiêm Cửu lạnh lùng nói:
- Ta còn chưa về nhà.
Đoàn Ngọc cười nói:
- May mà nơi này còn có rượu, uống hai ly cho đỡ lạnh được không ?
Nghiêm Cửu lạnh lùng nói:
- Ta không lại đây uống rượu.
Nhìn nét mặt ông ta, bất cứ ai cũng thấy rõ ông ta nhất định không phải lại uống rượu.
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt cười hỏi:
- Không lại đây uống rượu, thì lại đây làm gì ?
Nghiêm Cửu nói:
- Lại đây giết người !
Hoa Hoa Phong cười không nổi:
- Lại giết người, giết ai ?
Nghiêm Cửu nói:
- Lão phu cả đời ân oán phân minh, Thiết Thủy là bạn rất thân của ta, Tiểu Vân là con trai độc nhất của ta, bất cứ ai giết bọn họ, ta đều không để y sống quá đêm nay.
Đoàn Ngọc cũng cười không nổi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông lại giết y sao ? Rõ ràng là ông biết hung thủ không phải là y mà ?
Nghiêm Cửu cười nhạt nói:
- Cây đao giết người là cây Bích Ngọc Thất Tinh Đao của nhà họ Đoàn, hung thủ giết người, không phải là y còn là ai bây giờ ?
Hoa Hoa Phong ngẩn mặt ra.
Thật tình cô nghĩ không ra tại sao Nghiêm Cửu bỗng dưng lại đổi ý như vậy ?
Nghiêm Cửu nói:
- Quả thật ta không muốn gây cừu oán với Đoàn Phi Hùng, nhưng mối thù giết con, ta không thể không trả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì vậy ông làm ra vẻ nhân nghĩa trước mặt mọi người, người ta đi rồi, ông bèn lập tức lấy mạng của y.
Nghiêm Cửu nói:
- Đúng vậy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ông không sợ giết lầm người sao ?
Nghiêm Cửu nói:
- Giết lầm một người, còn hơn là tha lầm một kẻ thù. Lão phu tung hoành một đời trong giang hồ, giết người vô số, dù có giết lầm một người, cũng là chuyện thường.
Hoa Hoa Phong lạnh lùng nói:
- Ông không sợ người khác giết lầm ông ?
Nghiêm Cửu hững hờ nói:
- Lão phu đã quá ngũ tuần, hôm nay lại đây, đã đem chuyện sống chết bỏ ra ngoài không kể rồi.
Ánh mắt ông ta như lưỡi đao nhìn dính vào Đoàn Ngọc, bỗng gằn giọng nói:
- Lấy thanh Bích Ngọc Đao của ngươi ra, chỉ cần ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc cắt đầu lâu ta xuống làm đồ uống rượu cũng không sao.
Đoàn Ngọc thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Tôi uống rượu trước giờ chỉ muốn dùng ly thôi.
Nghiêm Cửu nói:
- Nhưng ta thì muốn dùng đầu của ngươi uống rượu, dùng máu của ngươi rót đầy vào làm rượu, tế anh hồn con ta.
Giọng nói của ông ta nghẹn ngào, cặp mắt như hai cây đinh dính chặt vào cổ họng của Đoàn Ngọc, bàn tay xương xẩu, đã đưa lên như vuốt chim ưng, phảng phất như hận không được bóp xuyên thủng vào cổ họng Đoàn Ngọc.
Bất cứ ai cũng đều thấy được, ông ta đã đem hết mấy chục năm công lực trong người, toàn bộ tụ vào hai bàn tay đó, chỉ cần một cú đánh ra, ắt phải là cú sát thủ trí mệnh.
Chính ngay lúc đó, bỗng nghe có người lớn tiếng nói:
- Đừng xuất thủ, đừng có giết lầm người !
Một người vừa la vừa xông thẳng vào nhà, chính là gã thiếu niên thần bí gương mặt trắng bệch kia.
Gã thiếu niên này rốt cuộc là ai ? Sao y biết được Nghiêm Tiểu Vân không bị chết bởi tay Đoàn Ngọc ? Sao y biết Nghiêm Cửu đã từng giết người ?
Dĩ nhiên là y biết.
Trên đời này không chừng chỉ có y là người duy nhất chứng minh được Nghiêm Tiểu Vân không hề bị chết dưới tay Đoàn Ngọc.
Bởi vì y chính là Nghiêm Tiểu Vân !
Nghiêm Tiểu Vân chưa chết !
Thấy con mình đã chết rõ ràng kia, bây giờ lại sống rành rành trước mặt mình, Nghiêm Cửu không hề lộ vẻ gì kinh kỳ sung sướng ra mặt.
Nghiêm Tiểu Vân đã quỳ xuống cúi đầu trước mặt ông ta.
- Hài nhi bất hiếu, để lão nhân gia phải lo lắng bận tâm.
Nghiêm Cửu còn đang sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Ta chẳng hề bận tâm gì đến mi, ta biết mi chưa chết.
Hoa Hoa Phong thì nhịn không nổi đã la toáng lên:
- Y là Nghiêm Tiểu Vân ? Y là con trai của ông ? Ông biết y chưa chết bao giờ ?
Nghiêm Cửu gật gật đầu nói:
- Dù Thanh Long hội cải trang thi thể của nó qua mắt được ta, ta vẫn biết nó chưa chết, dù nó không than thở bên ngoài chùa Phong Lâm chỗ linh đường Thiết Thủy, ta cũng biết.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Làm sao ông biết được ?
Nghiêm Cửu hững hờ nói:
- Rốt cuộc nó là con của ta !
Câu nói này không thể xem là lời giải thích gì rõ ràng lắm, nhưng lại đủ để giải thích tất cả mọi thứ ... cha con với nhau, đại khái cũng có thứ tình cảm kỳ diệu nào đó, liên hệ kỳ diệu nào đó. Cái thứ cảm giác đó không ai giải thích được, nhưng cũng không ai phủ nhận được.
Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa hiểu:
- Thanh Long hội đã quyết tâm muốn lấy mạng của y, tại sao lại đi dùng thi thể người khác giả làm y, còn y thì đem bỏ trong rương kia thả xuống đáy hồ ?
Đoàn Ngọc bỗng cười cười nói:
- Bởi vì bọn họ không muốn Nghiêm Cửu gia thấy cái lưỡi câu trên vai của y.
Hình như y cũng đã thấy cái bí mật này từ lâu:
- Bọn họ không muốn để Nghiêm Cửu gia thấy trên người y còn có vết thương gì khác ngoài vết đao chém, bọn họ nhất định phải làm cho Nghiêm Cửu gia tin rằng, y trực tiếp bị anh chém chết.
Nghiêm Cửu nói:
- Gương mặt người chết đại khái không tránh khỏi méo mó nhăn nhó, bọn họ đã tính đúng, ta sẽ không thấy được sự giả mạo.
Hoa Hoa Phong lại càng không hiểu:
- Ông đã biết y chưa chết, tại sao còn đi giết Đoàn Ngọc, báo thù cho y ?
Nghiêm Cửu nói:
- Bởi vì ta cũng biết, nhất định tự nó sẽ cảm thấy không mặt mũi gì gặp ta, nếu không đem con nữ tặc Hoa Dạ Lai bắt lấy, trả thù một phen cho hả giận, nó sẽ không muốn ra mặt gặp ta đâu.
Cho đến bây giờ, gương mặt mệt mỏi lãnh đạm của ông ta, mới lộ ra vẻ thương hại, ông ta chầm chậm nói tiếp:
- Rốt cuộc nó cũng là con ta, tính khí nó ra sao, dĩ nhiên là ta biết rõ lắm.
Hoa Hoa Phong đại khái cũng hiểu được điểm này:
Chương trước