Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long - Hồi 5 - Đêm trăng đi câu con rồng xanh 2 (Hết)

↓↓

Cố đạo nhân không nói gì, chỉ mặt mày sầu khổ mua mấy trái trứng, chầm chậm nhai. Mưa rơi càng nặng hạt.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoa Hoa Phong nói:


- Mọi người tốt nhất là mua thêm vào trái trứng nữa, ăn dọc đường.


Nghiêm Cửu hỏi:


- Hiện tại chúng ta sắp khởi hành chưa ?


Hoa Hoa Phong nói:


- Hiện tại thời khắc cũng không còn sớm nữa, đường xá cũng không gần lắm.


Kiều lão tam cũng nhịn không nổi, hạ giọng xuống hỏi:


- Nơi đó rốt cuộc là chỗ nào ?


Hoa Hoa Phong thò tay ra chỉ bờ đối diện có ngọn núi xa xa, nói:


- Chính là mé đó.


Kiều lão tam nói:


- Được, tôi đi tìm cái thuyền lớn, chúng ta ngồi thuyền qua đó.


Hoa Hoa Phong nói:


- Không được.


Kiều lão tam thộn mặt ra hỏi:


- Tại sao không được ?


Hoa Hoa Phong vênh mặt nói:


- Nhà thuyền nơi đây, ai ai cũng có thể là tai mắt của Thanh Long hội, chúng ta không mạo hiểm như vậy được.


Kiều lão tam còn muốn nói thêm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng băng của cô, bèn chẳng nói gì nữa.


Đoàn Ngọc bỗng bước lại gần cô, thì thầm hỏi:


- Em biết hiện tại em giống người đang làm gì không ?


Hoa Hoa Phong hỏi:


- Vẫn còn giống nữ tặc không ?


Đoàn Ngọc cười nói:


- Hiện tại dĩ nhiên em không giống nữ tặc nữa, chỉ bất quá giống một nữ bạo chúa.


Mọi người chẳng được thi triển khinh công, cũng chẳng được lộ hình tích, bèn phải đi chân thấp chân cao trên bùn đất, đi một đoạn đường, trời đã tối, đi đến chân núi bên bờ đối diện bên kia, đêm đã xuống khuya lắm.


Cái tòa núi đó chẳng phải Thê Hà, cũng chẳng phải Tây Lãnh, đường lên núi hiểm trở, dù là ngày xuân tốt trời, cũng ít có du khách lai vãng.


Trong một đêm mưa như thế này, người không có chứng tật gì, lại càng không đi lên núi làm gì.


Nghiêm Cửu, Cố đạo nhân, Kiều lão tam, Đoàn Ngọc, Vương Phi, mấy người này thần kinh rất bình thường, ngay một cái tật nhỏ cũng không có.


Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ còn nước theo Hoa Hoa Phong lên núi.


Bởi vì ai ai cũng biết, muốn điều tra cho ra cái bí mật này, nhất định phải bắt cho được Hoa Dạ Lai.


Chỉ cần phá được vụ án này, bắt bọn họ chịu khổ thế nào, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện được.


Chỉ bất quá, cái con quỷ Hoa Dạ Lai chết đâm này, thật tình là con yêu tinh hại người, chỗ nào không chịu núp, lại đi núp ở cái chỗ chết người này.


Mưa còn chưa chịu ngưng, không những vậy, xem ra còn chưa muốn ngưng chút nào.


Mưa xuân ở Giang Nam, vốn rất giống nổi sầu của kẻ ly khách, có cắt cũng cắt không đứt.


Cái áo mưa và mũ đi mưa mới mua, hình như không có hữu hiệu cho lắm.


Quần áo mọi người đều đã ướt sủng, chân tay lấm đầy bùn đất.


Lên núi rồi, bùn càng nhiều, đường xá càng khó đi, gió thổi trên người, làm cho người ta lạnh tê tái, mấy trái trứng ăn lúc nãy, hiện tại không biết đã đi đâu mất.


Mọi người ai ai cũng cảm thấy vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng chỉ có nước mím môi chịu đựng.


Bởi vì đây là do mọi người cam tâm tình nguyện thôi.


Rồi cũng bò lên tới lưng núi, Hoa Hoa Phong mới chịu ngừng lại, nghỉ mệt lấy lại hơi thở.


Cô cũng là người, dĩ nhiên cô cũng biết mệt.


Vương Phi nhịn không nổi mở miệng hỏi:


- Đã đến nơi chưa ?


Y nói đã hạ giọng xuống thấp lắm rồi, Hoa Hoa Phong còn vênh mặt lên, trừng mắt cho y một cái.


Cái vị đường chủ thanh danh hiển hách này, đã sợ không dám mở miệng ra nói gì thêm.


Chính ngay lúc đó, trên con đường núi bỗng có tiếng chân người vọng lại.


Hoa Hoa Phong lập tức đưa tay ra hiệu, cô đã nép vào bên mé đường ven rừng, cả người nằm phục xuống đất.


Mọi người lập tức toàn bộ đều theo cô nhảy theo, nằm phục xuống.


Bùn trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, mọi người đều hình như hoàn toàn không cảm thấy gì, bởi vì tiếng chân càng lúc càng lại gần, rốt cuộc đến ngay trước mặt bọn họ. Từ trong bụi cỏ nhìn ra, chỉ thấy một lão tiều phu mặc áo mưa, chân nam đá chân xiêu từ trên núi đi xuống, một tay cầm một cây dù rách, còn tay kia cầm một bầu rượu.


Xem ra lão ta đã uống quá nhiều rồi, ngay cả đi đường cũng không vững, miệng đang lẩm bẩm một mình những lời say sưa, hình như còn tính xuống núi kiếm thêm rượu.


Chỉ vì lão ta đã uống tới cỡ đó rồi, do đó trời có như vậy, còn muốn xuống núi kiếm thêm rượu uống.


Một người đã uống say tới sáu bảy phân rồi, muốn cho y ngừng lại, thật còn khó hơn mèo đói không ăn vụng cá nhiều.


Không lẽ lão quỷ rượu này là thuộc hạ của Thanh Long hội, tai mắt của Hoa Dạ Lai ?


Mọi người đều ngưng hô hấp, ngay cả động đậy cũng không dám động đậy tí nào.


Bọn họ đều là tay lão luyện giang hồ, đã thảo kinh xà là chuyện bọn họ dĩ nhiên sẽ không làm.


Rồi cũng chờ xong được lão già quỷ sứ xuống hết con núi, từ từ tiếng bước chân cũng đã hết nghe thấy nữa.


Vương Phi mới nhịn không nổi mở miệng nói:


- Không lẽ lão ta ...


- Suỵt ...


Y vừa nói có bốn tiếng, đã bị Hoa Hoa Phong chặn ngang !


Nhất định không được mở miệng ! Nhất định không được mở miệng ! Nếu làm kinh động đến Hoa Dạ Lai, trách nhiệm ấy ai lại gánh cho ?


Mọi người chỉ còn nước bấm bụng trầm tĩnh xuống, bò trên bùn đất chờ đợi, mỗi người đều cảm thấy mình giống như con chó hoang không nhà không cửa.


Cũng không biết đã chờ được bao lâu, Hoa Hoa Phong rồi cũng đứng dậy, đưa tay vẫy vẫy ra dấu, muốn bọn họ tiếp tục lên núi.


Bấy giờ, chân của bọn họ không những lấm đầy là bùn, cả người cũng đều là bùn, Đoàn Ngọc cả một đời chưa từng lúc nào xem ra bê bối quá như vậy.


Nhưng mọi người đều vẫn không một tí oán than lộ ra nét mặt, ngay cả Nghiêm Cửu là con người thích sạch sẽ như vậy, cũng không hề có một lời than thở.


Mỗi người ai cũng đều hy vọng bắt được con nữ tặc Hoa Dạ Lai, để báo thù cho Nghiêm Tiểu Vân và giải oan cho Đoàn Ngọc, cho mọi người đều hả giận một phen.


Mỗi người ai cũng tín nhiệm Hoa Hoa Phong, cái vị Thất Trảo Phụng Hoàng đại danh thế kia, làm chuyện quả thật từng bước từng bước gian nan, thận trọng già dặn, làm người ta lấy làm bội phục vô cùng.


Trên núi càng tối, càng lạnh.


Hoa Hoa Phong bỗng dừng lại, núp vào trong bụi cây.


Ngoài bìa rừng có một vách đá cheo leo, dưới đó còn có hai gian nhà gỗ, bên trong còn để đèn.


Không lẽ đây là nơi trú ẩn của Hoa Dạ Lai ?


Mọi người nằm phục xuống đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hy vọng có thể xông ngay vào trong nhà lập tức, chụp lấy Hoa Dạ Lai bắt giữ.


Nhưng Hoa Hoa Phong lại rất trầm tĩnh, xem ra cô đã có chủ ý định sẵn, không chắc mười phần, cô nhất định không chịu vọng động dễ dàng.


Căn nhà gỗ không có lấy một chút động tĩnh.


Bọn họ lại đợi thêm một hồi thật lâu, làm như đã đợi được một trăm năm rồi, Hoa Hoa Phong rốt cuộc mới thì thầm nói:


- Tôi vào đó một mình, các người ở ngoài này bao vây căn nhà gỗ, đợi tôi hô lên, các người sẽ xông vào sau.


Tại sao cô muốn một mình xông vào chỗ nguy hiểm ? Tại sao không xông một lượt vào nhà quách ?


Mọi người đều không hiểu.


Nhưng cô đã nói vậy rồi, nhất định là có đạo lý, mọi người đều chỉ có nước nghe.


Hoa Hoa Phong đã nhấc người lên, như một làn khói nhẹ, tung về phía trước.


Cái vị Thất Trảo Phụng Hoàng này, khinh công không kém cỏi tí nào. Chỉ thấy cô ở ngoài căn nhà gỗ lại đứng đó nghe động tĩnh một hồi, mới đá tung cánh cửa, nhảy vào bên trong.


Bấy giờ mọi người đều toàn bộ di triển thân hình bao quanh căn nhà gỗ kín mít.


Mỗi người ai ai thân pháp cũng nhanh nhẹn, mỗi người ai ai cũng là cao thủ đệ nhất đẵng trong vũ lâm.


Xem ra Hoa Dạ Lai lần này cho dù là con hồ ly, cũng khó mà thoát cho nổi !


Bỗng nghe trong nhà bình lên một tiếng, Hoa Hoa Phong đang la lớn:


- Hoa Dạ Lai, xem ngươi còn chạy đi đâu được ?


Cố đạo nhân, Vương Phi, Kiều lão tam, đều không nhịn nổi, đã nhất tề xông tới, vào vào trong nhà.


Sau đó ba người toàn bộ đều thộn mặt cả ra.

Chương trước

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Hồi chuông thứ bảy

Hồi chuông thứ bảy

Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con

24-06-2016
Đường tàu

Đường tàu

Tôi đã nhìn thấy rất nhiều đường ray, nơi có những con tàu chạy qua. Hằng ngày,

24-06-2016
Trong veo mùa hạ

Trong veo mùa hạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Lung linh mắt nắng

Lung linh mắt nắng

Tính em là vậy, khi đã yêu mến ai thì quan tâm hết mình. Con người sống để yêu nhau.

24-06-2016

Polly po-cket