- Từ cái trận đó về sau, trong giang hồ không còn ai dám đến xâm phạm Khổng Tước Sơn Trang, ba chữ Khổng Tước Linh từ đó mới truyền bá khắp thiên hạ.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ánh đèn dần dần lạt đi.
Cái tầng biệt viện đó phảng phất đượm đầy vẻ âm u thê lương không sao nói được, ngay cả ánh đèn cũng có vẻ xanh lè thảm đạm.
Bọn họ đã xuyên qua một khu rừng thưa, một giàn trúc, qua một cái cầu cửu khúc, mới đến nơi đây.
Nơi đây giống như một thế giới khác, một vòm trời khác hẳn.
Nhà cửa cao lớn, âm u lạnh lẽo.
Trong nhà đốt hơn trăm cây trường minh đăng, ánh đèn le lói âm ám, leo lét như lửa ma.
Trước mỗi cái đèn có để một linh vị.
Cái đầu tiên Cao Lập chạm mắt vào là - Thái Hành Bá Chủ, Sơn Tây Nhạn Tôn Hạ.
- Tuấn Tú Sơn Phong đạo nhân.
Danh tiếng hai người này Cao Lập đã có nghe qua, trước đó không lâu, bọn họ còn là tay làm mưa làm gió trong giang hồ.
Thu Phong Ngô nhìn một hàng linh vị đó, gương mặt lộ vẻ nghiêm trang, y chầm chậm nói:
- Đây là những người đã chết vì Khổng Tước Linh.
Ba trăm năm nay người chết vì Khổng Tước Linh còn chưa đến ba trăm, hiển nhiên Khổng Tước Linh không phải động tí là đem ra sử dụng. Chết vì Khổng Tước Linh là không phải tông chủ một phái, cũng là tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Thu Phong Ngô nói:
- Tổ tiên vì sợ con cháu sát nghiệt nặng quá mới để linh vị của họ Ở đây, siêu độ linh hồn của họ, mong sao oan cừu không kéo từ đời này sang đời khác.
Y lại thở ra một hơi rồi nói tiếp:
- Chỉ tiếc là con cháu của họ vẫn còn muốn lại đây báo thù.
Cao Lập không nói gí cả.
Trong lòng y đang nghĩ đến một chuyện thật kỳ quái, thật đáng sợ. Hình như y thấy thấy tên mình để ở nơi đây.
oo Địa đạo lài mà quanh co.
Cao Lập đã lại đây một lần, lại lấy Khổng Tước Linh.
Hiện tại sao Thu Phong Ngô lại đem y đến nơi này làm gì ?
Y không hỏi.
Thu Phong Ngô đem y đến bất cứ nơi nào y đều không hỏi gì cả. Dù vận mệnh có kinh sợ đến đâu, y đều đã chuẩn bị đón nhận.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Địa đạo lại có mười hai người hiện ra như u linh.
Mười hai chìa khóa mở mười hai ổ khóa.
Rồi thì bọn họ lại vào trong thạch thất thần bí, âm u, đen tối đó, vẫn trong một chỗ như mộ phần.
Trong thạch thất có hai cái ghế đá cổ lão mà sơ sài, trên mặt ghế rong rêu bụi bặm đóng đầy.
Thu Phong Ngô nói:
- Ngồi.
Cao Lập bèn ngồi xuống.
Nhưng Thu Phong Ngô thì xoay mình lại, lấy từ trong vách đá ra một bình rượu còn nguyên phong.
Đánh vỡ nắp bình rượu ra, mùi rượu bay lên hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.
Thu Phong Ngô nói:
- Đây là bình rượu để đã được trăm năm nay.
Cao Lập nói:
- Rượu ngon.
Ly rượu cũng làm bằng đá, cũng cổ lão sơ sài.
Thu Phong Ngô ngồi xuống, rót hai ly đầy, nói:
- Rượu ngon không thể không uống.
Cao Lập lấy ly uống cạn.
Thu Phong Ngô nhìn y chăm chú nói:
- Chúng ta lâu lắm đã chưa uống rượu với nhau.
Cao Lập gật gật đầu nói:
- Quả thật đã lâu lắm.
Thu Phong Ngô thở nhẹ nói:
- Mấy năm nay có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cao Lập lắng nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng tình bạn bè của chúng ta chưa hề thay đổi.
Cao Lập lại rót đầy ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi không có anh em, anh chính là huynh đệ của tôi.
Cao Lập nắm chặt ly rượu.
Ly rượu mà không phải bằng đá đã bị bóp vỡ tan nát.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy có những lời không thể không nói ra cho anh biết.
Cao Lập nói:
- Tôi đang nghe đây.
Thu Phong Ngô nói:
- Anh đánh mất Khổng Tước Linh, trong lòng nhất định khó chịu vô cùng, không chừng còn khó chịu hơn cả tôi.
Cao Lập cúi đầu, rót rượu ra rồi uống cạn.
Rượu ngon thơm phức như vậy, bỗng biến ra đắng nghét.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi hiểu tâm tình của anh, nếu là tôi, không chừng còn không dám đến đây.
Gương mặt của Cao Lập lộ vẻ thống khổ, y chầm chậm nói:
- Tôi không thể không đến, bởi vì anh đã tín nhiệm tôi.
- Không phải ai cũng có thứ dũng khí đó, tôi có một người bạn như anh, thiệt tình tôi rất hãnh diện.
Cao Lập nói:
- Nhưng tôi ...
Thu Phong Ngô ngắt lới y:
- Anh cũng tín nhiệm tôi, chính như tôi tín nhiệm anh vậy.
Cao Lập gật gật đầu.
Biểu tình trên gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng biến thành thật kỳ dị, y nói từng chữ một:
- Vì vậy anh cứ một mạch tin rằng Khổng Tước Linh là thật.
Cả người của Cao Lập bỗng co rút lại, y thất thanh hỏi:
- Không lẽ Khổng Tước Linh đó không phải đồ thật sao ?
- Không phải.
Tinh lên một tiếng, ly rượu đã rớt xuống đất.
Cao Lập bỗng dưng biến thành một con cá đông cứng trong nước đá.
Không ai có thể hình dung ra được tâm tình của y bây giờ ra sao, cũng không ai hình dung ra được vẻ mặt của y.
Y nhìn Thu Phong Ngô làm như đang nhìn mặt trời đang rớt xuống mặt đất bỗng nhiên nứt ra.
Sau đó người của y mềm nhũn ra trên ghế đá, hoàn toàn rũ liệt ra không phải là mềm rũ ra vì tuyệt vọng mà là mềm rũ ra vì sung sướng qua, ngay cả nước mắt cũng nhịn không nổi, trào ra khóe mắt.
Dĩ nhiên đó không phải là nước mắt bi thương.
Cả đời y chưa bao giờ sung sướng như bây giờ, cũng như một người bị xử tội chết bỗng được ân xá.
Thu Phong Ngô nhìn y đăm đăm, ánh mắt ngược lại đầy vẻ thống khổ, một hồi thật lâu y mới chầm chậm nói:
- Tôi nói cho anh biết chuyện này bởi vì tôi không muốn anh phải đau khổ vì nó.
Cao Lập không ngớt gật đầu, trong lòng đầy cảm kích.
Chương trước