- Ừ, hôm nay gió quá.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thu Phong Ngô nói:
- Hôm nào cũng có gió.
- Ừ, hôm nào cũng có gió.
- Có gió tốt lắm.
Cao Lập rốt cuộc nhịn không nổi, lớn tiếng nói:
- Rốt cuộc anh muốn nói gì ? Tại sao anh không nói ra ?
Thu Phong Ngô bấy giờ mới quay đầu lại nhìn y.
Nhìn y một hồi thật lâu, mới thở dài một tiếng nói:
- Anh là người bạn tốt, trước giờ tôi biết tôi tín nhiệm được anh.
Cao Lập thở dài nói:
- Anh không nên tín nhiệm tôi.
Thu Phong Ngô tựa hồ như không nghe y nói gì, chầm chậm nói tiếp:
- Anh hứa với tôi đi xem đứa con trai của tôi.
Cao Lập trầm ngâm một hồi thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng nói:
- Tôi có hứa với anh.
Thu Phong Ngô nói:
- Hiện tại đứa nhỏ còn chưa ngủ.
Cao Lập hỏi:
- Anh muốn tôi lại gặp nó bây giờ ?
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi đem anh đi.
Cỏ cũng đã úa vàng.
Mùa xuân nơi đây ắt hẳn là cỏ mọc xanh như mạ, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trời cuối thu sầu chết người.
Xa xa có ánh đèn lấp lánh, sáng rực như ánh mắt của người tình.
Nhưng Cao Lập không thấy gì.
Trước mặt chỉ là một màn đêm đen tối, trong lòng y cũng chỉ là một bức màn tối nghịt.
Thu Phong Ngô chầm chậm đi phía trước, bước chân của y thật đều mà nặng nề.
Cao Lập đi theo phía sau.
Y nhớ lần trước mình cũng đi theo phía sau Thu Phong Ngô như thế này, đi rất lâu, đi rất xa.
Đấy là lúc họ vừa cứu xong Bách Lý Trường Thanh.
Lúc đó tuy y biết sẽ có người tùy thời tùy lúc lại tìm y báo thù, biết rõ tùy thời, tùy lúc sẽ có họa sát thân tới mình, nhưng trong lòng y vẫn rất khoan khoái.
Bởi vì y đã cứu được một người, y đã giúp đỡ một người. Bởi vì y vừa có một người bạn.
Nhưng hiện tại thì sao ?
Lỗi lầm vô tâm, có lúc còn đáng sợ hơn cả lỗi lầm cố ý.
Đấy lại là vì sao ?
Ông trời tại sao phải bắt y phạm phải lỗi lầm vô tâm mà lại trí mệnh, không thể tha thứ, không thể đền bù lại thế này ?
Tại sao y không cẩn thận hơn một chút, tại sao lại quá sơ ý như vậy ?
Y ngẩng phắt đầu lên, y đang ở trong vùng có đèn đuốc huy hoàng.
Đèn đuốc huy hoàng.
Một bà già tóc bạc phau phau đang ngồi bệ vệ trên một chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn, gương mặt đượm một nụ cười ôn hòa và từ ái.
- Đây là gia mẫu.
Một người thiếu phụ Ôn nhu, đoan trang mà hiền thục, trong tuổi hoa niên tựa xuân hoa, mỹ lệ tựa xuân hoa.
Không chừng vì trong lòng bà ta đang tràn đầy hạnh phúc, vì vậy mà đối với ai cũng thân thiết, nhất là với người bạn thân của con mình.
- Đây là vợ của tôi.
Một đứa bé thật dễ thương, đôi mắt hồng hồng, cặp mắt to tròn xoe, người nó khỏe mạnh, láu lĩnh.
Đối với nó, đời người còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc đời nó ắt hẳn sẽ là hạnh phúc và sung sướng.
Bởi vì nó có một gia đình tốt, cha mẹ tốt, trời sinh nó ra vốn là người phải được hưởng hạnh phúc.
- Đây là con trai của tôi.
Cao Lập nhìn đó, nghe đó, gương mặt y lộ một nụ cười lễ phép.
- Đây là một người bạn thân tên là Cao Lập, bình sinh chỉ có y là người bạn thân nhất thôi.
Trái tim của Cao Lập lại giống như bị kim đâm chích, rướm cả máu ra.
Y cơ hồ nhịn không nổi, muốn cất chân chạy như bay ra khỏi nơi đó, thật tình y không có mặt mũi gì nhìn họ.
Nếu họ biết y đã đánh mất Khổng Tước Linh, có phải là còn thân thiết như vậy được không ?
Thu lão phu nhân đang mỉm cười nói:
- Thu Phong Ngô thường hay nhắc đến cháu, lần này cháu phải ở lại đây thêm nhiều bữa nữa.
Cổ họng của Cao Lập hình như bị tắt nghẹn, y dùng hết sức lực mới có thể gượng cười lên một tiếng, gật gật đầu.
Vợ của Thu Phong Ngô đang đùa với đứa con của bà ta:
- Con lại dặn Cao bá bá lần sau mua đường cho con ăn.
Đứa bé chỉ vừa đầy năm, dĩ nhiên còn chưa biết gọi Cao bá bá, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì.
Nhưng nó biết cười.
Nó thấy Cao Lập, lập túc cười khúc khích lên.
Mọi người cũng đều cười.
Thu lão phu nhân cười càng hiền từ, bà nói:
- Thằng bé thích Cao thúc thúc, Cao thúc thúc nhất định sẽ đem lại cho nó nhiều phúc khí.
Trái tim của Cao Lập như vỡ tan ra.
Chỉ có mình y mới biết, y đem lại cho gia đình này không phải là phúc khí, mà là tai họa.
May mà Thu Phong Ngô không mời giữ y lại.
- Tôi đem y ra ngoài xem chung quanh một chútt, lần đầu tiên y lại đây, có nhiều chỗ còn chưa thấy qua.
Quả thật có rất nhiều nơi Cao Lập chưa thấy qua, thật ra y chưa từng tới một nơi nào tráng lệ, trang nghiêm như nơi này.
Trong bóng đêm, nơi này xem ra gần giống lâu đầi trong thần thoại.
Thu Phong Ngô nói:
- Nơi đây tất cả chín tầng biệt viện, trong đó đa số đều đã được kiến tạo hai trăm bảy chục năm trước, qua ba đời, mới đại khái làm cho nơi này có vẻ có chút quy mô.
Thật ra nơi này đâu chỉ có quy mô mà thôi, xem ra còn gần giống như kỳ tích.
Thu Phong Ngô nói:
- Đây quả thật là kỳ tích, qua hai lần loạn lạc hỏa hoạn, nơi này vẫn còn yên lành, không bị sao cả.
Bức tường ở sân sau treo hai cây đèn ngũ sắc.
Ánh đèn huy hoàng, chiếu lên một bức họa khổng lồ trên tường.
Bức họa vẽ mấy chục gã đại hán tướng mạo hung tợn, cầm đủ các thứ khí giới khác nhau, nhưng ai nấy ánh mắt đang lộ đầy vẻ kinh sợ.
Bởi vì một cái ống tròn bằng vàng trong tay một thư sinh mặt mày trắng trẻo, đang phát xuất một thứ tia sáng như cầu vòng. Tia sáng còn mỹ lệ huy hoàng hơn cả cầu vòng.
Thu Phong Ngô nói:
- Bức họa này nghe nói là chuyện cách đây hơn một trăm năm.
Cao Lập đang lắng nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Lúc đó ba mươi sáu tay ma đầu trong hắc đạo vì muốn tiêu diệt nơi này, bèn liên minh với nhau, tấn công nơi đây, ba mươi sáu người, vũ công cao đến độ nghe nói đã vô địch trong thiên hạ.
Cao Lập nhịn không nổi, mở miệng hỏi:
- Rồi sau đó ra sao ?
Thu Phong Ngô hững hờ nói:
- Hơn ba chục người đó không ai còn sống trở về.
Y lại nói tiếp:
Chương trước