Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 6
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long - Hồi 5 - Cố nhân tình thâm

↓↓

Một người cơ hồ hoàn toàn lạ mặt.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hình như là một người trẻ tuổi nhưng lại để một bộ ria mép được tỉa xén rất chỉnh tề, rất sáng sủa. Mái tóc của y cũng được chải chuốt rất gọn ghẽ, một bên có gắn viên dạ minh châu lớn bằng đầu ngón tay.


Y phục của y rất tùy tiện nhưng chất liệu rất quý. Chiếc áo dài bằng lụa màu tím, đeo thắt lưng bằng thạch ngọc.


Bất cứ ai cũng nhìn ra y nhất định là một người rất có địa vị, rất có uy quyền.


Hạng người này và Cao Lập vốn sống ở hai thế giới khác nhau, chỉ có cặp mắt sắc bén của y đang nhìn Cao Lập là ...


Cao Lập sực nhớ tới cặp mắt đó. Y cơ hồ nhịn không nổi muốn buột miệng kêu lên.


Thu Phong Ngô.


Thật tình y không thể tin được người thân sĩ khí khái lớn lao trước mặt mình lại là gã thiếu niên lạc phách đã từng vào sinh ra tử với y ngày nào.


Nhưng y không thể không tin.


Bởi vì người này đã bước lại, nắm chặt lấy tay y. Ánh mắt sáng rực hình như đang có lệ nóng dâng trào.


Cao Lập thở phào một hơi thật dài. Y nói:


- Thì ra là anh. Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh.


Bàn tay của Thu Phong Ngô càng nắm chặt lại. Y nói:


- Anh đã đến. Rốt cuộc anh cũng không quên lời tôi dặn.


Cao Lập quờ quạng, muốn ngồi dậy.


Thu Phong Ngô ấn nhẹ vào vai y nói:


- Anh không bị bệnh tật gì cả, chỉ quá mệt mà thôi. Anh hãy nằm nghỉ một chút thì tốt hơn.


Cao Lập quả thật thấy mệt lã.


Hai ngày nay, y cơ hồ không có lúc nào ngừng lại để nghỉ ngơi. Y phải về lại trước khi trăng tròn.


Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, y lại muốn bật ngồi dậy, thất thanh hỏi:


- Tôi đã ngủ mất bao lâu rồi ?


Thu Phong Ngô nói:


- Không lâu lắm, hiện tại vừa mới qua giờ Thìn.


Y nhìn mồ hôi lạnh trên trán của Cao Lập, bất giác chau mày một cái, nói:


- Hình như anh có chuyện gì khẩn cấp ?


Cao Lập nắm chặt hai tay, nói:


- Tôi vốn không tính đến, nhưng tôi ... tôi ...


Thu Phong Ngô nói:


- Anh cũng nên nhớ lời tôi đã nói qua. Bất cứ anh có chuyện gì khó khăn đến đâu thì nhất định phải tìm đến tôi trước.


Cao Lập chầm chậm gật đầu. Lệ nóng cơ hồ muốn trào ra.


Một người trong lúc nguy cấp, biết được còn có người bạn có thể cùng nhau chia xẻ hoạn nạn thì cái thứ cảm giác ấy trên đời này còn có chuyện gì có thể thay thế được.


Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, nói từng tiếng một:


- Có phải bọn họ đã tìm đến anh rồi ?


Cao Lập lại gật gật đầu.


Gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng rắn lại. Y chầm chậm đi vài bước, chầm chậm ngồi xuống.


Cao Lập rốt cuộc cũng đã ngồi dậy được. Y nói:


- Chỉ có một người đến.


Thu Phong Ngô hỏi:


- Ai ?


- Ma Phong.


Thu Phong Ngô thở phào một cái, hỏi:


- Anh đã giết hắn rồi ?


Cao Lập cúi gầm đầu, nói:


- Hai năm nay tôi chỉ cầm trên tay cây cuốc. Tôi đã dần dần thấy rằng làm ruộng còn sung sướng hơn giết người rất nhiều.


Thu Phong Ngô hỏi:


- Vì vậy anh không muốn giết người ?


Cao Lập cười khổ, nói:


- Tôi chỉ sợ thương pháp của tôi đã cùn lụt đi rồi.


Thu Phong Ngô hỏi:


- Anh sợ mình không phải là đối thủ của hắn ?


Cao Lập nói:


- Quả thật tôi không chắc tí nào.


Thu Phong Ngô nói:


- Vì vậy hắn mới còn sống.


Cao Lập nói:


- Còn đó.


Thu Phong Ngô hỏi:


- Hiện tại hắn ở đâu ?


- Trong nhà tôi.


Thu Phong Ngô ngẩn người ra. Thật tình y không hiểu. Một hồi lâu, y mới hỏi:


- Còn Song Song ?


Cao Lập nói:


- Cũng ở đó.


Thu Phong Ngô biến sắc hỏi:


- Anh để Song Song nơi đó, một mình anh đến đây ?


Gương mặt Cao Lập lộ vẻ thống khổ. Y nói:


- Chính vì y không ngờ là tôi sẽ làm vậy nên tôi mới đến đây được.


Thu Phong Ngô thở ra một hơi, nói:


- Tôi cũng không ngờ được.


Cao Lập nói:


- Chỉ cần tôi trở về trước trăng tròn thì Song Song sẽ không bị nguy hiểm gì.


Thu Phong Ngô hỏi:


- Tại sao ?


- Bởi vì tôi và hắn đã ước hẹn đến trăng tròn sẽ quyết chiến.


Thu Phong Ngô trầm tư một hồi thật lâu. Y bỗng cười cười nói:


- Tôi hiểu rồi.


Cao Lập hỏi:


- Anh hiểu chuyện gì ?


- Chuyện y đến một mình.


- Ừ.


- Một mình hắn không chắc sẽ giết được anh. Vì vậy mới cố ý chờ vài ngày. Vì hắn đã thấy anh lại càng không chắc hơn hắn nữa nên hắn muốn dùng mấy ngày đó, hết sức dày vò anh, để anh mất đi cả lòng tự tin.


Cao Lập cười khổ:


- Không chừng bất quá hắn chỉ muốn cho tôi chết từ từ. Hắn giết người trước giờ vẫn không thích ra tay nhanh quá Thu Phong Ngô nhìn y, bỗng phát hiện ra người này đã biến đổi, biến đổi quá nhiều.


Y vốn là một người rất kiên cường, rất tàn bạo, nhất là trong tổ chức. Nhưng hiện tại hình như y đã hoàn toàn mất tự tin.


Đấy có phải chăng là vì y đã gặp phải chân tình ?


Làm cái nghề nghiệp này vốn không thể nào động đến tình cảm được. Càng tàn bạo thì sống càng lâu. Bởi vì tình cảm vốn làm cho con người mềm yếu.


Cao Lập bỗng nói:


- Nhưng hắn rốt cuộc cũng tính sai một chuyện.


Thu Phong Ngô nói:


- Sao ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bản Châng mùa gió lạ

Bản Châng mùa gió lạ

Cả bản Châng mấy ngày hôm nay cứ ồn ào như ong vỡ tổ, cái tin cô Hẩn con gái nhà

24-06-2016
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên

27-06-2016
Hạnh nhân đắng

Hạnh nhân đắng

Gia Anh chăm sóc tôi vô tư và trìu mến. Đến nỗi có đôi lần tôi tự hỏi liệu tình

24-06-2016
Cậu bé chăn cừu

Cậu bé chăn cừu

Một ngày nọ có một cậu bé chăn cừu buồn rầu ngồi trên sườn núi nhìn những con

24-06-2016
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016

XtGem Forum catalog