Old school Easter eggs.
Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 6
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long - Hồi 4 - Vận mệnh

↓↓

Cao Lập ấp úng nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chỉ bất quá... chỉ bất quá có hai người bằng giấy, thế thôi.


- Người giấy ?


Cao Lập cười nhạt nói:


- Bọn họ tưởng dọa được chúng ta, nhưng có biết đâu mình vĩnh viễn không bị dọa cho lăn đùng ra.


Con ngô công và người giấy dĩ nhiên không lấy được mạng của ai, bất cứ ai cũng nhìn ra đây chỉ là một thứ cảnh cáo uy hiếp tinh thần.


Bọn họ dĩ nhiên không muốn y chết nhanh quá.


Song Song cắn môi, trầm ngâm một hồi lâu, cô bỗng nói:


- Anh rửa chảo đi, em luộc trứng anh ăn, luộc sáu cái, anh ăn bốn cái, em ăn hai cái.


Cao Lập hỏi:


- Em ... em còn ăn được sao ?


- Tại sao lại không ? Ăn không được là cho bọ chúng biết mình sợ bọn chúng, chúng ta không những ăn, còn ăn nhiều thêm chút nữa.


Cao Lập cười lớn nói:


- Đúng, anh ăn bốn cái, em ăn hai cái.


Cũng chỉ có trứng luộc nguyên vỏ mới an toàn nhất.


Vì vậy, bọn họ bắt đầu ăn trứng.


Song Song nói:


- Trứng ngon thật đấy.


- Ừ, còn ngon hơn thịt sườn lắm.


- Bọn chúng mà dám bước vào đàng hoàng, em sẽ mời chúng ăn hai trái trứng.


- Chỉ tiếc là chúng nó không dám, thứ người đó chỉ dám lén lút làm những chuyện xấu mặt không dám nhìn người khác.


Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng cười nhạt.


Cao Lập đứng phắt dậy hỏi:


- Ai đó ?


Không ai trả lời, dĩ nhiên là không ai trả lời.


Cao Lập tính rượt ra, nhưng y chầm chậm ngồi xuống lại, hững hờ nói:


- Quả nhiên là một tên không dám nhìn mặt ai.


Song Song hỏi:


- Anh có biết dùng cách gì tốt nhất đối phó những hạng người đó không ?


Cao Lập hỏi:


- Em nói dùng cách gì ?


- Chẳng thèm để ý đến chúng.


Cao Lập cười lớn nói:


- Đúng vậy, thấy quái không kỳ quái, quái tự nó sẽ biên đi, đúng là cách tốt nhất.


Y cười rất lớn tiếng, nhưng y đang cười đo chăng ?


Bên ngoài là màn đêm tối mịt, một khoảng tối vô biên vô bờ bến.


Trong nhà chỉ có hai người bọn họ.


Căn nhà nhỏ xíu, hai người nhỏ xíu, bên ngoài là màn đêm đen tối và khủng bố vô biên, hoàn toàn phủ lên người bọn họ.


Y thật không biết sợ sao ?


Cặp ngân thương đã lấy từ dưới giường ra.


Mũi thương đầy những bụi bặm, nhưng chưa bị rỉ sét.


Có những thứ vĩnh viễn không thể nào bị cũ kỹ đi, có những hồi ức cũng vậy.


Cao Lập nghĩ đến Thu Phong Ngô.


Không biết hiện tại y ra sao rồi ? Không biết bọn họ có đang tìm y không ?


Y hy vọng là không.


Chuyện này, y chỉ hy vọng nó kết thúc ở nơi đây, kết thúc ngay ở bản thân y.


Chỉ có một điều y buông không được, đó là Song Song.


Nếu y không còn nữa, Song Song sẽ ra sao bây giờ ?


Y không dám nghĩ tới.


Song Song hình như cũng không suy nghĩ gì, hình như cô đã ngủ. Thật tình cô còn cứng rắn hơn, dũng cảm hơn bất cứ ai tưởng thượng được, nhưng lúc ngủ, xem ra cô vẫn còn là một đứa bé.


Làm sao y có thể nhẫn tâm bỏ cô mà đi ? Làm sao y chết được ?


Y nắm chặt lấy cây thương, y dùng hết tận sức lực, để cho nước mắt không trào ra.


Nhưng nước mắt của y đã trào ra.


Song Song trở mình, cô bỗng hỏi:


- Tại sao anh còn chưa ngủ ?


Thì ra cô vẫn còn chưa ngủ.


Cao Lập nói:


- Anh ... anh còn chưa muốn ngủ.


Song Song nói:


- Đừng quên là mai anh còn phải dậy sớm ra đồng đó.


Cao Lập gượng cười nói:


- Ngày mai anh trốn một lần được không ?


- Dĩ nhiên là được, chỉ bất quá ngày sau nữa rồi sao ? Ngày sau đó nữa rồi sao ?


Cô thở ra một tiếng, nói tiếp:


- Nếu bọn chúng không chịu xuất hiện, không lẽ anh cứ mãi ở đây với em hoài sao ? Không lẽ anh ngồi trong nhà với em cả đời sao ?


Cao Lập hỏi:


- Tại sao không được ?


- Dù anh làm vậy, nhưng còn em, em duy trì được tới bao lâu ?


- Ráng cho đến lúc bọn chúng xuất hiện, đợi đến lúc bọn chúng lại tìm anh, còn hay hơn anh đi tìm chúng.


Song Song nói:


- Nhưng chừng nào chúng nó mới lại tìm anh ?


Cao Lập nói giọng chắc chắn:


- Bọn chúng đã lại đây, nhất định sẽ không chờ lâu đâu.


- Bọn chúng là vậy, không chừng chính vì muốn giữ cứng chúng ta trong nhà, chờ cho anh sức cùng lực tận rồi mới xuất hiện.


Cao Lập cười khổ nói:


- Nhưng bọn chúng chẳng cần phải đợi, bọn chúng chẳng cần phải có chuyện tất yếu như vậy.


- Tại sao ?


- Bây giờ đã đến lúc mình nên nói thật không em ?


- Vâng - Vậy thì anh hy vọng em có thể làm cho anh một chuyện.


- Chuyện gì ?


Cao Lập nhẹ vỗ lên mặt cô, dịu dàng nói:


- Anh muốn em hứa, anh có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng phải ráng sống.


- Anh ... anh ... anh muốn nói gì ?


Cao Lập buồn bã nói:


- Ý anh ra sao, em cũng phải hiểu rồi.


- Anh sợ chúng ?


- Anh không thể không sợ.


- Tại sao ?


Gương mặt của Cao Lập nhăn nhó lại vì đau khổ, y nói:


- Lần này bọn chúng tìm lại đây, tức là đã có mười phần chắc trong tay rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bức tranh không màu

Bức tranh không màu

Được 1 tháng, tin động trời nữa. Công ty của bố phá sản. Bố nợ chồng chất. Mẹ

30-06-2016
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016
Gửi con gái yêu

Gửi con gái yêu

Con gái yêu quý của Mẹ, Mẹ xin lỗi. Mẹ vô tâm và thiếu trách nhiệm với con lắm

24-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016