Thu Phong Ngô nói:
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tôi không tin bọn họ dám tìm lại Khổng Tước Sơn Trang thật.
Kim Khai Giáp nói:
- Ta biết ngươi không sợ phiền phức, nhưng ta cũng biết tính khí của Cao Lập.
Lão lại ho lên một chặp nữa, mới nói tiếp:
- Y vốn là người không muốn làm phiền bạn bè trước giờ, nếu ngươi quả thật là bạn của y, ngươi nên để y đem Song Song đi một nơi nào đó an tĩnh sống nửa đời còn lại.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng y ...
- Nếu y đến Khổng Tước Sơn Trang thật, các ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp.
- Tại sao ?
- Ngươi không cần hỏi ta tại sao, ngươi nhất định phải tin vào tạ..
Lão chập choạng, ngay cả thở dốc cũng không cách nào thở được nữa, một hồi thật lâu, mới nói từng tiếng một:
- Nếu ngươi không đáp ứng ta, ta chết không nhắm mắt.
Thu Phong Ngô nắm chặt hay nắm tay, y nói:
- Được, tôi đáp ứng ông, chỉ trừ khi ông còn sống, chúng ta mới đối phó nổi với Thanh Long Hội.
Y cắn răng rồi nói tiếp:
- Chỉ có ngày nào Thanh Long Hội bị tan rả ra, chúng ta mới sống yên ổn được.
Kim Khai Giáp nói:
- Các ngươi sẽ sống rất yên lành thôi, nhưng không cần đến ta.
Lão lại gượng cười lên một tiếng, nói tiếp:
- Ngươi phải nhớ lấy cho kỹ, muốn đánh tan Thanh Long Hội nhất định không phải là chuyện của một người, ngay cả chủ nhân của Khổng Tước Linh cũng không thể.
Thu Phong Ngô nói:
- Ông ...
Kim Khai Giáp nói:
- Ta lại càng không được, muốn dẹp Thanh Long Hội, phải nhớ kỹ lấy bốn chữ.
- Bốn chữ gì ?
- Đông Tâm Hiệp Lực.
Bốn chữ ấy cũng chính là lời giáo huấn cuối cùng của một kẻ tung hoành một thời trong vũ lâm.
Chính ông ta đã qua lại một mình, tung hoành thiên hạ, nhưng đến lúc lâm tử, những gì dặn dò lại là bốn chữ đó.
Bởi vì bây giờ lão ta mới chân chính hiểu rằng trên đời này tuyệt đối không có một lực lượng nào có thể bì lại với "đồng tâm hiệp lực".
Hiện tại lão ta đã nói hết những lời lão muốn nói.
Lão biết cái chết của lão cũng đáng giá trị.
Muốn sống cho đáng đã khó rồi, muốn chết cho đáng lại càng không dễ dàng gì.
oo Hoàng Hôn.
Ánh tịch dương từ ngoài song chiếu vào, chiếu tới góc nhà.
Hai con chuột bò từ trong góc ra, dáng đi bệ vệ, bởi vì chúng ngỡ trong nhà không có người.
Trong nhà có người, có ba người.
Cao Lập và Thu Phong Ngô đứng thẳng người ở đầu giường, nhìn Song Song hình như còn đang ngủ say.
Mấy con chuột chạy qua dưới chân bọn họ, rồi chạy lại.
Bọn họ không động đậy, cũng không ngồi xuống.
Bọn họ hình như đang trừng phạt mình.
Bao nhiêu bất hạnh, không phải đều do bọn họ hai người tạo nên hay sao ?
Nhìn bùn đất đang dần dần phủ lấp thi thể của Kim Khai Giáp, bọn họ không hề rơi nước mắt, bởi vì bọn họ đã nhớ kỹ lấy lời của Kim Khai Giáp.
- Chết, cũng chẳng phải là đều gì ghê gớm.
Đúng là vậy.
Bởi vì có những người tuy đã chết rồi, tinh thần của họ vĩnh viễn vẫn còn sống ở đó.
Sống trong tâm tưởng người khác.
Vì vậy, chết không phải là thống khổ, thống khổ là những người còn sống đó.
Hiện tại bọn họ nhìn Song Song, nước mắt ngược lại muốn chảy ra, Song Song đã tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh lại là lập tức gọi tên Cao Lập lên.
Cao Lập cầm ngay lấy tay cô, dịu dàng nói:
- Anh đang ở đây, nãy giờ anh vẫn ở đây.
Song Song nói:
- Em biết, em biết anh nhất định không bỏ em một mình ở đây.
- Anh... anh còn muốn em biết một chuyện.
- Em đã biết rồi.
Gương mặt cô bỗng lộ một nụ cười tươi như hoa, cô nói tiếp:
- Em biết anh muốn nói cho em biết em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này, những người kia nói gì, đều là chọc cho em giận lên thế thôi.
Cao Lập nói:
- Bọn chúng không phải là con người, nói chuyện không ra một con người.
- Em biết.
Cô đưa tay lên, vỗ nhẹ vào mặt Cao Lập.
Gương mặt cô lộ đầy vẻ ôn nhu và thương yêu, cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Em cũng biết anh sợ em lo lắng, thực ra em đã biết em là người như thế nào từ lâu rồi, không cần phải bọn họ nói cho em biết.
Trái tim của Cao Lập bỗng thót lại, y gượng cười nói:
- Những lời bọn họ nói, không có câu nào thật cả.
Song Song dịu dàng nói:
- Anh nghĩ em vẫn còn là một đứa bé sao ? Anh nghĩ em không biết những lời người khác nói là thật hay giả sao ?
Cao Lập chỉ thấy trái tim của mình càng lúc càng chìm xuống, chìm xuống đáy sâu.
Song Song nói:
- Nhưng anh đừng sợ em đau lòng, cũng đừng đau lòng cho em, bởi vì đã lâu lắm rồi, em biết mình là một đứa mù xấu xí quái dị.
Giọng của cô vẫn rất bình tĩnh, gương mặt cô không hề lộ vẻ bi thương hay tự thương thân mình.
Cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Lúc đầu, em cũng đau khổ lắm, thương tâm lắm, nhưng rồi sau đó em cũng hiểu ra, mỗi người đều có một mệnh vận của họ, vì vậy mỗi người nên chấp nhận số mệnh của mình, tiếp tục sống thôi.
Cô vỗ về khuôn mặt của Cao Lập, giọng nói càng ôn nhu:
- Tuy em xấu hơn người ta, nhưng em không oán trời oán người, bởi vì em còn có may mắn hơn biết bao người khác, không những em có cha mẹ nhân từ, em còn có anh nữa.
Thu Phong Ngô đứng bên lắng nghe, nghẹn ngào trong cổ họng. Lúc y nhìn lại Song Song, ánh mắt không còn vẻ thương hại đồng tình mà ngược lại, đầy vẻ khâm phục và tôn kính.
Thật tình, y không thể ngờ được trong cái thân xác xấu xí yếu đuối kia, lại có một tấm lòng kiên cường vĩ đại đến thế.
Cao Lập buồn bã nói:
- Em đã biết vậy, tại sao không nói ra ?
Song Song nói:
- Em làm vậy là vì anh.
- Cho anh ?
- Em biết anh rất tốt với em, em hy vọng anh ở nơi đây sẽ được sung sướng, nếu em nói ra, anh sẽ vì em mà đau lòng không chịu được.
Cô nhè nhẹ thở ra một tiếng, nói:
- Anh đối đã với em như vậy, sao em nỡ làm anh đau lòng được ?
Cao Lập nhìn cô, nước mắt rơi lả chả xuống.
Y bỗng phát hiện ra, mình mới là kẻ yếu đuối, ích kỷ trong hai người.
Y chiếu cố cho cô, bảo vệ cho cô, không chừng chỉ vì muốn làm cho mình sung sướng, vì muốn cho mình có cơ hội chuộc tôi, vì muốn cho thâm tâm mình được bình an.
Y cứ hy vọng sẽ mãi mãi trong tiếng cười của cô, tẩy sạch được máu tanh trên bàn tay của mình.
Chương trước | Chương sau