Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long

Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 3
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long - Hồi 3 - Đêm dài chưa hết (Hết)

↓↓
Bao đêm vừa mọc lên, lại lặn xuống. Mặt đất yên tĩnh, yên lặng đến độ có thể nghe tiếng nước hồ xao động.


Cây đèn trên cửa lớn, nhè nhẹ dao động trong gió, ánh đèn lại càng nhạt đi.


Viên Tử Hà cuộn tròn trong lòng Bạch Ngọc Kinh, cô đã ngủ thiếp đi, thật tình cô quá mệt mỏi tựa như con bồ câu thất lạc phương hướng, bây giờ đã tìm lại được nơi an toàn mình có thể ẩn úp.


Không chừng cô vốn không muốn ngủ, nhưng mi mắt cứ từ từ đóng lại, bóng tối ôn như ngọt ngào rốt cuộc đã ôm choàng lấy cô.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bạch Ngọc Kinh nhìn cô, nhìn cái mũi thẳng của cô, lông mày thật dài, bàn tay y đang vỗ nhẹ trên lưng cô.


Sau đó bàn tay của y chợt ngừng lại, ngừng trên thụy huyệt của cô.


Y không dùng sức, y chỉ ấn nhẹ vào một cái, bao nhiêu đó cũng đủ cho cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai.


Rồi sau đó y rón rén bước xuống giường lấy đôi giày, rón rén bước ra khỏi phòng.


Sao y yên tâm để cô một mình ở trong phòng nhỉ, không lẽ y không sợ những người đó hại cô ?


Y không sợ.


Bởi vì y đã quyết tâm đến gặp những người đó, y đã quyết tâm muốn giải quyết chuyện này trước khi trời sáng.


Lúc đó y sẽ có thể đem cô đi với mình.


Y đã hứa với cô.


Y không phải là bồ câu, y là chim ưng, nhưng y bay đã mỏi cánh quá rồi, y cũng muốn tìm một nơi để mình an toàn làm tổ.


Ánh đèn lạnh băng băng, trong sân chùm đằng la, hoa trên dàn cũng đang rung động trong gió.


Bạch Ngọc Kinh mang giày vào, đôi giày cũ mà êm ái.


Trong lòng y cũng cảm thấy rất êm ái, bởi vì y biết mình đã quyết định được một chuyện khó khăn, cuộc đời y từ đây sẽ thay đổi hẳn.


Kỳ quái là, cái biến đổi trọng đại nhất của đời người, thường thường lại quyết định trong cái khoảng khắc nhỏ bé đó.


Có phải chăng bởi vì cái thứ tình cảm ấy mãnh liệt quá, vì vậy mà mới đến nhanh như vậy !


Tình yêu vốn là đột ngột, chỉ có tình bạn mới tích lũy thành sâu đậm.


Chỗ Phương Long Hương ở, là phía sau cái lầu nhỏ.


Bạch Ngọc Kinh vừa bước qua, bèn phát hiện ra Phương Long Hương đã mở cửa, đứng trước đó nhìn y.


Xem ra y hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên chưa hề ngủ qua.


Bạch Ngọc Kinh hỏi:


- Trong phòng ngươi có đàn bà ?


Phương Long Hương nói:


- Hôm nay không được tốt ngày, do đó nơi đây ngay cả đàn bà cũng bỗng nhiên thiếu tiêu chuẩn.


Bạch Ngọc Kinh hỏi:


- Sao ngươi không lấy vợ, cũng khỏi phải thời khắc này còn ngủ không được ?


Phương Long Hương nói:


- Ta còn chưa điên.


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Nhưng ta chắc điên rồi.


Phương Long Hương nói:


- Người đàn ông nào cũng không khỏi lâu lâu điên vài lần, chỉ cần kịp thời tỉnh lại là được rồi.


Bạch Ngọc Kinh cười cười, y chỉ cười cười.


Y biết tình cảm của mình hiện giờ, không thể nào hạng người như Tiểu Phương sẽ cảm thông.


Phương Long Hương cũng cười cười nói:


- Nhưng ta không ngờ được ngươi cũng bạn bè lắm, tối nay còn có thì giờ rảnh rỗi lại đây bầu bạn với ta.


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Không phải ta đến tìm ngươi, ta muốn ngươi đi tìm người.


Phương Long Hương hỏi:


- Tìm ai ?


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Ngươi có biết cái gã quan sai đội mũ hồng anh, và tên bán mì đi đâu không ?


Phương Long Hương chau mày nói:


- Bọn họ không đi tìm ngươi, ngươi lại đi tìm bọn họ ?


Bạch Ngọc Kinh hỏi:


- Không lẽ ngươi không hiểu "Tiên phát chế nhân" ?


Phương Long Hương suy nghĩ một giây, nói:


- Không chừng ta có thể tìm được bọn họ.


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Tốt, ngươi tìm bọn họ đến đây, ta ở trong phòng ăn chờ.


Phương Long Hương nhìn y, có vẻ do dự, lại có vẻ nghi ngờ, y nhịn không nổi hỏi:


- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy ?


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Chỉ bất quá muốn đưa một thứ cho bọn họ.


Phương Long Hương hỏi:


- Thứ gì ?


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Bọn họ muốn thứ gì, ta đưa bọn họ thứ đó.


Phương Long Hương thở ra nói:


- Được rồi, ta đi đây. Hy vọng ngươi đừng giết người ở đây, cũng đừng bị ai giết, đỡ cho ta sau này còn ăn cơm xuống cổ.


oOo Châu Đại Thiếu hình như đã ngủ.


Bỗng nhiên, song cửa bình lên một tiếng bị tung bật ra, một người đang đứng trước song cửa, chỉ trong khoảng khắc nhỏ, người y đã đến bên giường, vỏ kiếm trong tay y đưa sát vào cổ họng của Châu Đại Thiếu:


- Đi theo ta.


Châu Đại Thiếu chỉ còn nước đi theo.


Y chưa hề nghĩ tới trên đời này lại có người thân thủ nhanh đến như vậy. Y bước ra khỏi cửa, gã mặc áo đen đi theo sát y như chiếc bóng, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ.


Y ra khỏi cửa, bèn phát hiện ra Miêu Thiên Thiên và ba gã Thanh Long Hội đã đứng trong sân, gương mặt không dễ coi hơn y bao nhiêu.


Đèn đã được đốt lên. Mười ngọn đèn.


Ánh đèn tuy sáng, nhưng gương mặt của mỗi người vẫn còn toàn bộ thật khó coi.


Bạch Ngọc Kinh thì ngoại lệ.


Gương mặt y thậm chí còn lộ ra một nụ cười.


Chỉ tiếc là không ai đi nhìn gương mặt y, cặp mắt của người nào cũng đều nhìn lom lom vào thanh kiếm của y.


Vỏ kiếm cũ kỹ, giây thao trên vỏ kiếm cũng cũ kỹ như vậy, không còn thấy rõ màu sắc của nó vốn là màu gì.


Thanh kiếm này nhất định đã giết không biết bao nhiêu người.


Thanh kiếm nằm trong cái vỏ cũ kỹ ấy, nhất định là bén nhọn đáng sợ lắm. Bởi vì đây vốn là thanh kiếm đáng sợ nhất trong giang hồ.


Trường Sinh Kiếm !


Y chỉ có đi giết người, trước giờ chưa một ai giết được y !


Châu Đại Thiếu bỗng hối hận quá, đáng lý ra không nên đi đắc tội với Miêu Thiên Thiên, nếu không hai người bọn họ mà liên thủ lại, không chừng còn có hy vọng, nhưng bây giờ ... Hiện tại y bỗng thấy Bạch Mã Trương Tam và Triệu Nhất Đao đang bước vào, hai người này chắc chắn cũng là cao thủ đệ nhất lưu trong giang hồ.


Ánh mắt của Châu Đại Thiếu lập tức lại tràn đầy hy vọng.


Mỗi người đều hiểu thầm trong bụng, mình chỉ có hai con đường:


Giết người ta !


Hay bị người ta giết.


oOo Mỗi người đều nghĩ trật cả.


Bạch Ngọc Kinh cũng biết bọn họ nghĩ trật, nhưng y cố ý sa sầm nét mặt nói:


- Các vị đến đây vì lẽ gì, ta đã biết rồi.


Không ai trả lời.


Người trong phòng này, không một ai là không lão luyện trong giang hồ, người lão luyện không đến lúc cần thiết, nhất định không chịu mở miệng ra.


Bạch Ngọc Kinh nói xong câu đó, cũng ngừng lại, ánh mắt đưa qua Châu Đại Thiếu, sau đó qua từng người một, đến Triệu Nhất Đao, mới chầm chậm nói:

Chương trước

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Họa sĩ

Họa sĩ

Viết cho Ba. Người mà con chưa có cơ hội gọi. Viết cho một người bạn. Mong bạn và

27-06-2016
Con đường có hoa mimosa

Con đường có hoa mimosa

Mấy cành mimosa nở vàng èo ọt, có lẽ nó cũng buồn khi em không tới. Em đang làm gì

25-06-2016
Khi đang giận dữ...

Khi đang giận dữ...

Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi

30-06-2016
Cửu vạn trại hoa

Cửu vạn trại hoa

"- Hoan, bạn luôn tìm cách làm người khác bị tổn thương! Nhưng rồi bạn sẽ là người

27-06-2016
A city's tale

A city's tale

Dành tặng những người lạc lối Như tôi... *** Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem

24-06-2016

Insane