- Ta là ai, chắc các vị đều đã biết ?
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mỗi người đều gật đầu, ánh mắt lại bất giác đưa về chỗ thanh kiếm.
Bạch Ngọc Kinh bỗng cười lên một tiếng rồi nói:
- Các thứ các vị muốn, đang nằm trong người ta đây.
Mỗi người đều mở tròn mắt ra, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy khát vọng, ham muốn, tham lam.
Bạch Mã Trương Tam vốn là một người đàn ông rất anh tuấn, nhưng bây giờ y bỗng biến ra thật đáng thương không tả được.
Chỉ có gã áo đen là gương mặt vẫn không lộ vẻ gì, bởi vì trong lòng y không có dục vọng. Y vốn là một người xấu xí nhất trong bọn, nhưng trong đám người đó, xem ra y bỗng biến thành thật khả ái.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Các vị muốn lấy các thứ này, cũng đơn giản lắm, chỉ cần các vị hứa cho ta một chuyện.
Châu Đại Thiếu nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Chuyện gì ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Lấy thứ đồ này đi rồi, là lập tức đi ngay, từ nay trở về sau không được lại tìm ta.
Mọi người mở mắt ra càng lớn hơn, hiển nhiên vừa kinh kỳ vừa mừng rỡ.
Không ai ngờ rằng điều kiện của y lại có đơn giản dễ dàng như vậy.
Châu Đại Thiếu ho khẽ lên hai tiếng, gượng cười nói:
- Chúng tôi và Bạch công tử trước giờ không có gì hiềm khích, hiệp danh của Bạch công tử, chúng tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ cần lấy được thứ đồ này, dĩ nhiên là chúng tôi đi ngay, không những vậy sau này không ai dám lại quấy nhiễu Bạch công tử.
Triệu Nhất Đao lập tức gật đầu ra dấu đồng ý lắm.
Bạch Mã Trương Tam và ba gã Thanh Long Hội dĩ nhiên cũng không có gì để nói.
Miêu Thiên Thiên thì có chuyện để nói.
Y bỗng hỏi:
- Không biết Bạch công tử tính đưa thứ đồ này cho ai ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Đó là chuyện của các ngươi, tốt nhất là các ngươi tự mình thương lượng với nhau.
Bạch Mã Trương Tam nhìn nhìn Miêu Thiên Thiên, rồi lại nhìn nhìn Châu Đại Thiếu, chau mày không nói gì.
Ba gã Thanh Long Hội hình như cũng muốn đứng dậy nói gì, nhưng đảo quanh tròng mắt một cái, lại thôi không nói.
Châu Đại Thiếu bỗng nói:
- Thứ đồ này từ Thanh Long Hội ra, tự nhiên là nên trả lại cho các đại ca trong Thanh Long Hội.
Triệu Nhất Đao vỗ tay nói:
- Đúng vậy, có lý lắm.
Ba gã Thanh Long Hội lập tức đứng dậy, hướng về bọn họ vái một cái.
Người đứng giữa nói:
- Hai vị trượng nghĩa nói giùm, Thanh Long Hội nhất định không quên công ơn hai vị.
Triệu Nhất Đao nghiêng người nói:
- Không dám.
Châu Đại Thiếu mỉm cười nói:
- Vạn Kim Đường sau này còn nhờ Thanh Long Hội nhiều lắm, ba vị đại ca hà tất phải khách khí.
Người này xem ra có vẻ như một đại thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn, nhưng ăn nói làm việc, hoàn toàn tinh minh lão luyện quá chừng, chính là một người làm ăn đúng mực. Xem gió chuyển đà, đầu cơ thủ xảo, những chuyện đó hình như trời sinh y rất hiểu tường tận.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y một cái, tuy trong lòng không phục, cũng không biết làm sao.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Chuyện này có phải như vậy là đã quyết định xong xuôi rồi ?
Miêu Thiên Thiên nói:
- Hừ.
Bạch Ngọc Kinh thở phào một hơi dài, lấy trong người ra một cái cẩm nang bằng vàng, tùy tiện vức lên bàn.
Bất kể trong cẩm nang có gì, cái cẩm nang này xem ra cũng chính nó là một thứ giá trị không nhỏ.
Nhưng y tùy tiện vứt ra, như vứt một thứ đồ rác rến vậy.
Mọi người đưa mắt nhìn chăm chú vào cẩm nang, ai nấy đều thở phì ra, nhưng không ai nói tiếng nào.
Bạch Ngọc Kinh lạnh lùng nói:
- Đồ đã để trên bàn, sao các vị còn không lấy đi ?
Ba gã Thanh Long Hội nhìn nhau một cái, một người trong bọn bước lại mở tung cẩm nang ra.
Vài chục hột màu sắc lộng lẫy lập tức lăn xuống bàn, nào là Ba Tư Miêu Nhãn thạch, Thiên Trúc bảo thạch, mỹ ngọc Hòa Điền, minh châu lớn bằng mắt rồng.
Ngay cả ánh đèn cũng phảng phất như sáng rực lên.
Bạch Ngọc Kinh nằm duỗi ra lười lẫm trong ghế, lấy mắt nhìn đống châu báu, ánh mắt y lộ vẻ gì đó thật kỳ quái.
Những thứ đồ này không phải là dễ dàng lấy được, y cũng đã phải trả một cái giá.
Y cũng hiểu bọn họ đại biểu cho thứ gì ... rượu ngon, y phục hoa lệ, giường chiếu sạch sẽ thoải mái, đàn bà ôn nhu mỹ lệ, và sự tôn kính ngưỡng mộ của đàn ông.
Những thứ đó là những thứ không thể thiếu được cho một hạng người đàn ông như y. Nhưng bây giờ, y bỏ hết chúng nó, nhưng trong lòng không có một chút gì tiếc rẻ hối hận.
Bởi vì y biết y được một thứ còn tốt hơn. Bởi vì bao nhiêu tài phú trên đời này, cũng không thể nào lấp đầy cái hư không và tịch mịch trong lòng y.
Nhưng hiện tại, y không còn tịch mịch hư không nữa.
Tài phú để trên bàn đó, kỳ quái là, đến bây giờ vẫn không ai thò tay ra lấy.
Càng kỳ quái nữa là, ánh mắt của những người này, không những không có tí gì mừng rỡ, ngược lại lộ vẻ thất vọng vô cùng.
Bạch Ngọc Kinh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, y chau mày hỏi:
- Các ngươi còn muốn gì nữa ?
Châu Đại Thiếu lắc lắc đầu.
Ba gã Thanh Long Hội cũng lắc lắc đầu.
Châu Đại Thiếu bỗng nói:
- Bạch công tử xin chờ đây một chút, chúng tôi ra ngoài một lát, lập tức sẽ về lại ngay.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Các ngươi còn thương lượng gì nữa ?
Châu Đại Thiếu gượng cười nói:
- Có chút chuyện nhỏ.
Bạch Ngọc Kinh nhìn bọn họ, ngần ngừ một lát, rốt cuộc y để bọn họ bước ra.
Bao nhiêu người ở đó đều bước ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Kinh cười nhạt, đối với những người này, y không hề lo sợ gì, cũng không sợ bọn họ có âm mưu ngụy kế gì. Y cam tâm đưa ra những thứ đó, vì y muốn đem cô đi yên chuyện, không muốn cô bị chịu thêm chuyện gì kinh hoảng, đó thật là chuyện ngu xuẩn đáng buồn cười.
Nhưng bọn họ còn muốn gì nữa bây giờ ?
Y đoán không ra.
Song cửa đang mở.
Y có thể thấy bọn họ đang làm gì, không ai đến bên cái lầu nhỏ kia, cái lầu nhỏ đó vẫn còn yên tĩnh lắm.
Nhất định cô đang ngủ rất ngon.
Lúc đang ngủ, cô có vẻ như một đứa trẻ thơ, thuần chân, ngọt ngào làm sao.
Khóe miệng của Bạch Ngọc Kinh bất giác lộ một nụ cười.
Bỗng nhiên, bao nhiêu người đó lại trở về lại phòng. Trong tay mỗi người đang cầm một cái bao, đặt lên mặt bàn, mở tung ra.
Bạch Mã Trương Tam đem lại một chuỗi minh châu.
Miêu Thiên Thiên là một chồng vàng lá.
Thanh Long Hội là một rương bạc trắng phau.
Châu Đại Thiếu là một tờ ngân phiếu mới toanh.
Những thứ đó, đối với bất cứ ai, đều là một bát tài phú, giá trị không hề dưới những đồ châu báu của Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh nhịn không nổi hỏi:
- Các vị tính làm gì vậy ?
Châu Đại Thiếu đứng dậy, nói:
- Đây là một chút kính ý của chúng tôi đối với Bạch công tử, xin Bạch công tử nhận vào giùm.
Chương trước