Bây giờ Khổng Minh thống lãnh một phần binh mã, lên đường đi Tây Xuyên, sai Trương Phi theo đường Ba Châu mà tới phía Tây Thành, cử Triệu Vân đi tiên phuông, đem thủy quân ngược sông lên gặp nhau ở Lạc Thành, Khổng Minh cùng Giản Ung , Tưởng Uyển đi sau.
bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Khổng Minh lại dặn Trương Phi :
- Tây Xuyên nhiều hào kiệt, xin chớ coi thường, phải nên lấy lòng dân .
Trương Phi hớn hở vâng lịnh. Vào đất Thục, không hề xâm phạm của dân, rồi tiến tới Ba Quận do thái thú Nghiêm Nhan trấn giữ. Ðó một danh tướng, tuy già nhưng sức địch cả muôn người.
Nghiêm Nhan giữ thành rất kỹ, Trương Phi cho một tên quân mang thư tới cho Nghiêm Nhan yêu cầu đầu hàng. Lúc này Nghiêm Nhan đã hay tin Pháp Chánh đi mời Lưu Bị vào Tây Xuyên, Nhan than rằng :
- Rước cọp vào nhà, còn mong gì nó hộ vệ cho mình .
Khi Trương Phi kéo tới , có người hiến kế cho Nghiêm Nhan :
- Trương Phi sức khõe lạ lùng . Nay ta cứ đào hào cho sâu, đáp lũy cho cao, Phi đánh không được tất nóng giận xử tàn bạo với quân lính. Khi quân hắn sanh biến, ta đánh một trận là thắng .
Nghiêm Nhan y kế cho thi hành .
Bỗng có tên quân Kinh Châu kêu xin mở cửa thành để đưa thưa .
Nhan cho vào, đọc thư xong nổi giận mà rằng :
- Thất phu vô lễ ! Nghiêm tướng quân mà hàng giặc à !
Rồi thét quân cắt mũi xẻo ta tên lính đuổi về , tên này về khóc lóc với Trương Phi .
Phi giận điên người, vác xà mâu lên ngựa tới sát thành Ba Quận khiếu chiến.
Trên thành, tên bắn xuống , trăm miệng la mắng om sòm, nhưng không ai ra đối địch .
Phi đành nuốt giận quay về .
Hôm sau, Phi lại tới thách đánh, bỗng một mũi tên bắn trúng ngay vào chỏm mão Phi.
Phi hét lên :
- Hỡi tên giặc già, ta thề sẽ ăn gan mi đó ! Rồi chờ hoài không ai chịu ra đánh, Phi lại lủi thủi quay về . Ðêm đó Trương Phi nghĩ ngợi :
- Chửi mắng hoài, địch vẫn không chịu ra, biết làm sao ... Chợt nghĩ ra một kế , hôm sau chỉ cho vài chục tên quân tới bên thành chửi mắng. Hôm sau nữa, cho quân đi bốn mặt đốn cây , phát cỏ tìm lối mà đi, không khiêu chiến nữa.
Nghiêm Nhan thấy vậy cũng nghi hoặc , sai ít quân ăn mặc như quân Kinh Châu lén ra ngoài thám thính... Một bữa, khi quân kéo về , Phi mắng lên ầm ầm :
- Tháng giặc già Nghiêm Nhan làm ta tức chết mất !
Tức thời có mấy tên quân thưa lớn :
- Chúng tôi đã tìm ra lối tắt để đi khỏi nơi này rồi .
Phi quát thật to :
- Sao bây giờ mới nói . Canh ba đêm nay phải nhổ trại rút đi gấp .
Toán quân dọ thám nghe được liền về báo với Nghiêm Nhan.
Nhan nói :
- Ðoán không sai mà ! Rồi hạ lịnh canh hai thổi cơm, canh ba kéo ra ngoài thành vào rừng mai phục.
Ðêm đó, quân Nghiêm Nhan ăn uống no nê rồi kéo ra đường nhỏ, mai phục bốn phía.
Nghiêm Nhan xuống ngựa cùng các tỳ tướng rình sẳn ở trong rừng .
Canh ba , quả nhiên quân Kinh Châu kéo tới, có Trương Phi dẫn đầu . Theo sau là đoàn xe nặng nề lục tục tiến.
Nghiêm Nhan ra lịnh nổi trống, quân Thục ùa xuống cướp xe. Ðang mãi cướp , bỗng một cánh quân ào ào đổ tới, một đại tướng đi đầu chính là Trương Phi .
Nhan thúc ngựa xông vào , hai bên đánh rất hăng, Phi lừa dùng thế giả vờ hở miếng cho Nhan sấn vào chém, Phi vụt né nhanh như chớp , khiến Nhan quá đà hụt tay bị ngay Trương Phi tóm được dây buộc áo giáp bắt sống ! Thì ra tướng đi trước là Trương Phi giả, thế mới biết Trương Phi thực cũng biết dùng mưu nữa.
Về dinh , đao phủ điệu Nghiêm Nhan đến trước mặt . Trương Phi, hét lớn :
- Ðại tướng đã tới, sao dánm chống cự , hỡi tên giặc già kia !
Nhan chẳng sợ sệt mắng lại :
- Chúng bây thiệt là vô lễ bỗng dưng xâm phạm đất nước ta . Ta chỉ là tưóng quân mất đầu chớ không phải là tướng quân đầu địch .
Phi lại quát tháo tả hữu mau đem ra chém.
Nghiêm Nhan cười :
- Tên thất phu kia, chém thì chém, việc gì mà tức giận điên rồ như thế. Quân lính dẫn Nghiêm Nhan đi. Nhan vẫn ung dung tươi tỉnh như không... Trương Phi vụt đổi giậ làm vui , lật đật xuống thềm đuổi tả hữu lui ra, tự tay cỡi trói, lấy áo mặc cho Nghiêm Nhan , đở ngồi lên cao , rồi cúi đầu tạ rằng :
- Tôi trót mạo phạm vừa rồi, dám mong lão tướng quân miễn chấp. Kẽ này đã nghe danh ngài là bậc hào kiệt trên đời rồi !
Nghiêm Nhan cảm nghĩa khí mà chịu đầu hàng.
Sau đó Nghiêm Nhan hiến kế tiến thẳng tới thành đô.
Chương trước | Chương sau