Vân Trường đáp:
bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vì người tôi hơi nặng, nên cỡi con nào cũng chóng gầy.
Tào Tháo lập tức sai quân dẫn đến một con ngựa sắc đỏ như than lửa, hình thù cực kỳ hùng vĩ, chỉ cho Vân Trường xem và nói:
- Vân Trường biết con ngựa này chăng?
Quan công xem rồi nói:
- Nó là con Xích Thố của Lữ Bố.
- Chính là nó đấy.
Nói rồi sai đem yên cương ra đóng, tặng cho Quan công, Quan công phục lạy tạ ơn.
Tháo tỏ vẻ không bằng lòng, hỏi:
- Ta đã bao phen trao tặng nào là mỹ nữ, nào là vàng bạc, nào là gấm vóc, sao chẳng thấy Vân Trường vui, nay cho con ngựa này mà Vân Trường lại tạ ơn hậu như vậy?
Quan công nói:
- Tôi biết con ngựa quý này ngày đi ngàn dặm. Nay được ơn ban, nếu biết anh tôi ở đâu, tôi có thể đi một này là gặp.
Tháo nghe qua sực tỉnh, bấy giờ mới thấy hối tiếc.
Quan công từ tạ lên ngựa ra về.
Người sau có thơ khen: ????
Sau khi cho ngựa, Tháo hối hận, buồn rầu hỏi Trương Liêu:
- Ta chẳng hề bạc đãi Vân Trường, sao hắn cứ nghĩ đến chuyện ra đi mãi là cớ chi?
Trương Liêu nói:
-Xin để tôi dọ hỏi thử lòng hắn coi.
Hôm sau, Liêu đến thăm Quan công, thi lễ xong, Liêu hỏi:
- Từ khi tôi tiến cử anh với Thừa Tướng, anh có điều gì bất như ý chăng?
Quan công đáp:
- Tôi rất cảm hậu ân của Thừa Tướng, chẳng còn thiếu gì. Chỉ hiềm thân tuy ở đây, mà lòng quá nhớ Hoàng thúc không phút nào quên được!
- Anh nghĩ thế là sai. Bậc trượng phu xử thế phải biết cân nhắc khinh trọng. Huyền Ðức đãi anh vị tất đã hậu bằng Thừa Tướng. Sao anh chỉ nghĩ đến việc ra đi?
Quan công nói:
- Tôi vẫn biết Tào công đãi tôi quá hậu, hiềm vì tôi đã chịu ơn Hoàng thúc từ xưa, thề cùng sống chết, không thể đổi lòng. Thế nào rồi tôi cũng không ở đây lâu, nhưng tôi phải lập chút công báo đáp Thừa Tướng đã, rồi mới ra đi.
Trương Liêu vội hỏi:
- Nếu Huyền Ðức đã qua đời thì anh về đâu?
- Ðành theo xuống tuyền đài!
Liêu biết không thể nào giừ nổi Vân Trường, liền cáo từ, trở về nói lại với Tào Tháo. Tháo tuy chẳng vui song lòng khâm phục. Tháo nói:
- Thờ chúa chẳng quên căn bổn, ấy thật là người nghĩa sĩ trong thiên hạ.
Tuân Húc nói:
- Vân Trường nói sẽ lập công rồi mới đi. Vậy ta đừng để hắn trả ơn thì hắn chưa đi được.
Tào Tháo khen phải. Sau đó bá quan ai về dinh nấy.
Nói về Huyền Ðức từ khi về ở với Viên Thiệu, ngày ngày buồn bực không an. Viên Thiệu thấy vậy hỏi:
- Huyền Ðức có gì buồn bực vậy?
Huyền Ðức đáp:
- Hai em tôi lâu nay chẳng biết tin tức, vợ con lại ở trong tay Tào tặc chẳng biết lành dữ ra sao. Trên chẳng được đền nợ nước, dưới giữ chẳng được cửa nhà lẽ nào lại không lo.
Viên Thiệu nói:
- Nay tiết xuân hòa hườn, tôi muốn cử binh đi đánh Tào Tháo ước có được chăng?
Ðiền Phong nghe nói liền bàn:
- Lúc trước Tào Tháo mắc đi đánh Từ châu, Hứa Ðô bỏ trống, sao không nhân cơ hội ấy mà đánh. Nay nó đã lấy được Từ châu rồi, tướng sĩ thêm mạnh, ta chớ nên khinh động.
Viên Thiệu nói:
- Ðể ta nghĩ lại xem thế nào!
Rồi hỏi Huyền Ðức:
- Ðiền Phong khuyên ta cố thủ, nên chăng?
Huyền Ðức nói:
- Tào Tháo là đứa khi quân, nếu Minh công không đánh để giành lấy đại nghĩa, tôi e mất cơ hội?
Viên Thiệu khen phải, liền muốn hưng binh.
Ðiền Phong lại cản nữa.
Thiệu tức giận mắng:
- Bọn ngươi cứ khoe việc văn không kể gì đến việc võ. Ngươi làm cho ta mất việc đại nghĩa.
Ðiền Phong cứ cản mãi, Viên Thiệu nổi giận toan đem chém.
Huyền Ðức can rằng:
- Xin Minh công chớ nóng giận, làm hại mưu sĩ không hay.
Viên Thiệu liền truyền đem hạ ngục.
Thư Thọ thấy Ðiền Phong bị hạ ngục, liền về hội họp cả nhà cùng anh em họ hàng, rồi đem gia sản chia hết cho mọi người, dặn dò như vĩnh biệt:
- Tôi theo đại quân đi phen này, nếu thắng uy danh lừng lẫy, còn như bại ắt không có đất chôn.
Cả họ đều ứa nước mắt tiễn đưa.
Bấy giờ Viên Thiệu sai đại tướng Nhan Lương làm tiên phong đến đánh thành Bạch Mã.
Thư Thọ lật đật cản ngăn:
- Nhan Lương tánh không được rộng rãi, tuy có sức mạnh song gánh vác việc lớn một mình không được.
Viên Thiệu đáp:
- Ta biết tài của tướng ta lắm, ngươi làm sao biết được?
Quan Thái thú Ðông quận là Lưu Giêng hay được tin ấy liền sau người về Hứa Xương cấp báo với Tào Tháo.
Tào Tháo liền thương nghị hưng binh cự địch.
Quan Công vào trướng phủ thưa cùng Tào Tháo:
- Nghe Thừa Tướng khởi binh nên xin đi tiền bộ.
Tào Tháo nói:
- Tôi chưa dám phiền đến Tướng quân. Vậy lúc nào cần thì sẽ nhờ đến.
Quan Công liền lui về.
Tháo liền dẫn binh mười lăm vạn, chia ra làm ba đội kéo đi. Ði dọc đường lại gặp thơ của Lưu Giêng cấp báo liền liền. Tháo vội đem năm vạn quân đi trước đến thành Bạch Mã.
Khi đến nơi thấy tướng của Viên Thiệu là Nhan Lương bày binh bố trận, binh giáp đâu đó chỉnh tề.
Tào Tháo khen thầm, rồi hỏi:
- Hàng tướng sĩ có ai dám ra đánh với Nhan Lương chăng?
Tống Hiến bước tới xin đi, Tào Tháo mừng rỡ nói:
- Ngươi là đại tướng của Lữ Bố, nếu ra trận ắt thành công.
Tống Hiến lãnh mạng đề thương lên ngựa xông ra trước trận gặp Nhan Lương đánh chưa đầy hai hiệp, Nhan Lương đã chém Tống Hiến một đao rơi đầu xuống đất.
Quân chạy về phi báo, Tào Tháo thất kinh nói:
- Nhan Lương quả là một tay dũng tướng, lời đồn chẳng sai.
Ngụy Tục bước ra nói:
- Nó đã giết bạn của tôi, vậy xin cho tôi ra báo thù.
Tháo liền cho đi. Ngụy Tục lên ngựa xông ra trước trận.
Ðánh chưa đầy hai hiệp, Nhan Lương cầm đao nhắm ngay đầu Ngụy Tục xáng xuống.
Ngụy Tục đỡ không nổi nhào xuống ngựa chết.
Tào Tháo kinh hãi nói:
- Thật là dũng tướng đó.
Rồi quay lại hỏi các tướng:
- Còn ai dám ra trận nữa không?
Từ Hoảng bước tới xin đi. Tào Tháo nhận lời.
Chương trước | Chương sau