XtGem Forum catalog
Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 118
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung - Hồi 23

↓↓

Tháo quát mắng:

bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trên chỗ miếu đường, sao mi quá vô lễ?


Hành mắng lại:


- Dối trên lừa dưới mới là vô lễ! Chớ ta để lộ cả thân hình thanh bạch của cha mẹ sinh ra, sao gọi là vô lễ được?


Tháo vặn hỏi:


- Ngươi xưng là thanh bạch, thế ai là nhơ bẩn?


Hành đáp:


- Mày nhơ bẩn chứ ai! Mày không thấy rõ kẻ hiền người ngu là mắt bẩn; không đọc Thi, Thư là miệng bẩn; không nghe lời phải là tai bẩn, không thông chuyện cổ kim là thân bẩn; không dung chư hầu là bụng bẩn; thường nghĩ mưu soán nghịch là tim bẩn! Như ta là danh sĩ thiên hạ mà mày lại dùng làm tên đánh trống, thì cũng giống như Dương Hóa khinh đức Trọng Ni (9), Tang Thương dèm thầy Mạnh Tử. Mày muốn gây nghiệp vương bá mà lại khinh người thế này à?


Bây giờ Khổng Dung ngồi trên tiệc, sợ Tháo giết mất Nễ Hành bèn khoan thai nói:


- Nễ Hành tội đáng làm thằng tù không đủ để Minh công trông đến.


Tháo trỏ mặt Hành mà bảo:


- Nay ta sai ngươi đi sứ qua Kinh châu, nếu thuyết được Lưu Biểu về hàng, sẽ được chức Công khanh.


Hành không chịu đi.


Tháo bắt đóng yên ba con ngựa, sai hai người áp hai bên, bế xốc Hành lên lôi đi.


Lại bảo bọn văn võ tay sai đem rượu ra cửa Ðông môn tống tiễn.


Khi ra chờ ngoài thành, Tuân Húc dặn đồng bọn rằng:


- Khi Nễ Hành t ới, cứ ngồi im, đừng ai đứng dậy nhé!


Hành đến nơi, xuống ngựa bước vào.


Bọn Tuân Húc ngồi lặng thinh, Hành bèn ngả người khóc rống lên.


Tuân Húc hỏi:


- Vì sao mà khóc?


Hành nói:


- Ôi chao! Vào chỗ cái quan tài người chết, không khóc sao được?


Cả bọn cùng nói:


- Bọn ta là thây ma, thì mày là thằng cuồng quỷ không đầu!


Hành ngạo nghễ:


- Tao là bề tôi nhà Hán, không thuộc đảng thằng Tào Man, sao lại không có đầu.


Bọn chúng muốn giết đi, Tuân Húc vội ngăn lại:


- Ðồ chim sẻ chuột đồng ấy, giết làm gì cho bẩn đao?


Hành mắng lại:


- Tao là chim chuột, còn có tính chất người. Chứ tụi chúng bay chỉ là giun dế, sâu bọ hết!


Bọn chúng tức giận, liền đứng lên giải tán.


Nễ Hành đến Kinh châu ra mắt Lưu Biểu, miệng tuy ca tụng tài đức mà lời vẫn ngụ ý chê bai, châm biếm.


Lưu Biểu mất lòng nhưng không nói ra, chỉ sai Hành đến Giang hạ để ra mắt Hoàng Tổ.


Có người hỏi Biểu:


- Nễ Hành xấc láo với cả Chúa công, sao không giết đi?


Lưu Biểu nói:


- Nễ Hành lăng nhục Tào Tháo biết bao nhiêu, Tháo không giết là sợ mất lòng người. Nay sai đến đây, ý muốn mượn tay ta giết giùm, để ta mang tiếng hại người hiền ấy. Vậy ta sai Hành sang gặp Hoàng Tổ, để Tháo biết rằng ta không phải là kẻ khờ!


Mọi người đều phục là cao kiến.


Lúc ấy lại có sứ của Viên Thiệu sai đến chiêu an Lưu Biểu.


Lưu Biểu liền hỏi Hàn Tung:


- Hai bên đang đối địch, lại đều sai sứ đến đây chiêu an. Vậy ta nên theo bên nào?


Hàn Tung thưa:


- Nay hai bên đang xích mích với nhau. Nếu Tướng quân muốn nên việc lớn thì phải cử quân đi đánh mới mong thành công được. Nay Tào Tháo giỏi dùng binh, người hiền tuấn về theo rất nhiều. Thế tất phải diệt Viên Thiệu trước, rồi kéo quân xuống Giang Ðông. Lúc bấy giờ e Tướng quân không ngăn nổi. Chi bằng đem Kinh châu này về đầu Tháo. Tháo ắt trọng đãi Tướng quân.


Lưu Biểu nói:


- Ngươi hãy đến Hứa Ðô xem động tĩnh thế nào rồi về đây sẽ bàn lại.


Tung nói:


- Chúa, tôi, ai có phận nấy. Nay Tung thờ Tướng quân, dù bắt vào chỗ nước sôi, lửa bỏng cũng xin vâng mệnh. Nhưng Tướng quân hãy xét mình, nếu có thể trên thờ Thiên tử, dưới thuận Tào công thì hãy sai tôi đi. Nếu còn trì nghi chưa quyết, một khi đến kinh sư, Vua phong cho một chức quan thì Tung sẽ thành bề tôi Thiên tử, không còn được tận tụy sống chết vì Tướng quân nữa!


Nhưng Biểu vẫn nói:


- Ngươi hãy cứ đi một chuyến xem thế nào? Ta đã có chủ ỳ.


Tung bèn từ biệt Biểu, đến Hứa đô, vào ra mắt Tháo.


Tháo phong ngay Tung làm Thị Trung kiêm lĩnh Linh Lăng Thái Thú.


Tuân Húc hỏi nhỏ Tháo:


- Hàn Tung tới đây chỉ có ý dò động tĩnh, chưa chút công lao, sao Thừa tướng lại phong cho chức trọng? Nễ Hành ra đi cũng chưa có tin gì về. Sao Thừa Tướng không hỏi xem đã?


Tháo nói:


- Nễ Hành làm nhục ta thái quá, nên ta mượn tay Lưu Biểu giết đi. Còn hỏi đến nó làm gì?


Bèn sai Hàn Tung trở về thuyết Lưu Biểu.


Tung về đến Kinh châu, ra mắt Biểu, xưng tụng thịnh đức triều đình và khuyên Biểu vào chầu.


Biểu nổi giận mắng:


- Ạ! Mày dám hai lòng như thế sao?


Rồi toan chém.


Tung kêu lớn lên rằng:


- Tự Tướng quân phụ tôi, chứ tôi đâu dám phụ Tướng quân!


Khoái Lương khuyên giải:


- Lúc chưa ra đi, Tung đã nói trước như thế rồi.


Biểu mới tha cho Tung.


Bỗng có người vào báo:


- Hoàng Tổ đã chém Nễ Hành rồi.


Lưu Biểu hỏi:


- Vì cớ gì?


Người ấy đáp:


- Hôm ấy Hoàng Tổ uống rượu với Nễ Hành, cả hai cùng say.


Tổ hỏi Hành: "Ông ở Hứa Ðô, có thấy nhân vật nào đáng kể không?".


Hành đáp: "Có thằng Cu lớn Khổng Văn Cử với thằng Cu nhỏ Dương Ðức Tổ là tạm được. Ngoài hai tên ấy, chẳng có nhân vật nào nữa!"


Tổ lại hỏi: "Như ta đây thế nào?"


Hành đáp: "Ông như vị thần trong miếu, tuy hưởng đồ cúng tế, mà chẳng linh thiêng chút nào!"


Tổ đùng đùng nổi giận: "Ạ! Mày dám bảo tao là hạng người gỗ, tượng đất à!"


Rồi sai chém đầu. Hành đến chết vẫn chửi Hoàng Tổ không ngớt miệng.


Lưu Biểu nghe nói than tiếc vô cùng, sai người đem chôn Nễ Hành nơi sông Anh vũ (10).


Người sau có thơ rằng:


Hoàng Tổ vô tài, mắt thiếu ngươi,


Nễ Hành vong mạng, hận muôn đời.


Ðến nay qua bãi sông Anh Vũ,


Chỉ thấy vô tình ngọn nước trôi.


Nói về Tào Tháo ở Hứa Ðô, nghe tin Nễ Hành bị hại, thì cười rằng:


- Ðồ hủ nho múa gươm lưỡi! Nay lưỡi mình lại giết mình nhé!


Nhân Tháo chờ mãi không thấy Lưu Biểu về hàng, nên muốn hưng binh vấn tội.


Tuân Húc can rằng:


- Viên Thiệu còn chưa trừ được, Lưu Bị chưa dẹp được mà muốn phát binh ra đánh Giang Hán thì cũng như bỏ cái lớn, lo cái nhỏ. Nay phải trừ cho được Viên Thiệu, sau dẹp Lưu Bị đã, miệt Giang Hán lo chi không trừ được.


Tào Tháo gật đầu khen phải, gác việc đánh Lưu Biểu lại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Oan hồn bên bến sông

Oan hồn bên bến sông

Bất giác, nó rợn người, nhớ lại câu chuyện ma ở gốc đa này mà mấy ông

25-06-2016
Không có tiết canh mèo

Không có tiết canh mèo

- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? *** Tớ thấy bên

30-06-2016
Tỉnh dậy

Tỉnh dậy

Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một

01-07-2016
Hạnh phúc trọn vẹn

Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi,

29-06-2016
Người anh hùng

Người anh hùng

Anh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dành trọn cả tấm lòng tha thiết

24-06-2016
Lâu đài cát

Lâu đài cát

Với tôi, cuộc sống đẹp là khi ta sống mà có điều gì đó để hy vọng, trông mong.

24-06-2016
Tuyệt tình ca

Tuyệt tình ca

"Hãy xem ta như một giấc mơ buồn, Trả cho em khúc tuyệt tình ca..." Mưa. Nước mưa tạt

24-06-2016