Insane
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Chương 5 - Thiên y vô phùng 1

↓↓
Vẻ đẹp của nàng không giống một người sống mà tựa như yêu mị, một con xà yêu màu trắng tu luyện ngàn năm.


Khói trắng tràn ngập khắp nơi, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vẫn đang nhắm lại, chứng tỏ nàng còn đang tập trung tinh thần, giống như một tuyệt thế cao thủ đang khổ luyện võ công, lại giống như một yêu quái đang tu luyện...


Tu luyện?


Bỗng dưng nàng buông thong hai bàn tay đang chắp trước ngực xuống, không luyện nữa, u uẩn nói:

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Một ngày mà tưởng như ngàn năm, sao mà buồn quá, ta chẳng thể nào tu luyện tiếp được nữa."


Đó vốn là một lời oán than nhưng thanh âm của nàng lại dịu dàng quá đỗi, khiến cho tiếng than ấy trở nên bình thản và mệt mỏi, tựa như chính nàng qua bao nhiêu năm tháng vẫn bình thản vậy, như thể vốn đã chịu sự khống chế của người khác, không thể tự chủ.


Lời vừa thốt ra, vầng sáng mờ ảo phút chốc biến mất, khói trắng ngập tràn khắp nơi cũng dần dần tản hết, chỉ thấy trong làn khói trắng đang tan, một thiếu phụ áo xanh đã đứng bên cạnh nàng tự lúc nào.


Chiếc mặt nạ nhiều màu che khuất gương mặt thiếu phụ cũng mờ mờ hiện lên trong bóng đêm.


"Chữ buồn ấy, với thân phận của cô thì không nên nói đâu, vì sao cô lại thấy buồn?"


Đôi mày liễu của thiếu nữ áo trắng khẽ nhíu lại, đáp:


"Thần mẫu, lúc nào ta cũng tự hỏi vì sao mình không giống với những người khác, chỉ vậy thôi ta cũng đã cảm thấy rất buồn."


Thần mẫu ư? Lại là Thần mẫu ấy sao?


Chỉ nghe Thần mẫu che mặt nói:


"Thế sao? Cô thấy mình có gì khác với người khác?"


"Ngày nào ta cũng phải tu luyện."


"Với thân phận của cô thì tu luyện mỗi ngày là việc cần làm, hơn nữa lại càng giúp cô chóng đạt tới cảnh giới cao nhất."


"Không sai, tu luyện quả thực có thể đưa ta tới cảnh giới cao nhất, nhưng ai mà biết được nếu cứ tu luyện như vậy thì cuối cùng sẽ thành cái gì? Vươn tới cảnh giới cao nhất rồi thì sẽ được gì?"


"..." Lúc này ngay cả Thần mẫu cũng không biết trả lời ra sao. Đúng thế, cứ tu luyện mãi thế thì có lợi gì đây, vươn tới cảnh giới cao nhất vì cái gì?"


Cũng giống như cao thủ võ lâm, cả đời đấu sinh đấu tử rốt cuộc cũng chỉ vì cái hư danh "Thiên hạ đệ nhất", nhưng trở thành Thiên hạ đệ nhất rồi thì thế nào? Có thể ôm cái danh hão ấy xuống ba thước đất mà nằm chung hay chăng?


Hết thảy đều là hư ảo, cuối cùng cũng thành xương trắng vùi dưới đất sâu cả mà thôi.


Ngay cả thiếu nữ áo trắng lẫn Thần mẫu miệng nói nào là "Tu luyện" rồi thì "Cảnh giới tối cao" cũng không ngoại lệ.


Thần mẫu im lặng không đáp, thiếu nữ áo trắng buông một tiếng than nhẹ, như xót thương cho chính mình.


"Nỗi đau lớn nhất của ta chính là cô độc." Thanh âm thê lương đến vô cùng.


"Cô không nên cảm thấy cô độc, bao năm qua, ta vẫn coi cô như con gái ruột của mình vậy."


Thiếu nữ nhẹ nhàng quay đầu, ngưng mắt nhìn lớp mặt nạ của Thần mẫu, chậm rãi nói:


"Ta biết, vì bà được gọi là Thần mẫu, nên việc bà coi ta là con gái, che chở ta là trách nhiệm của bà. Nhưng ta cũng biết rằng bà có rất nhiều điều không nói ra được, bà chưa bao giờ nói những điều mình thực sự nghĩ trong lòng với ta cả, bà cũng chưa bao giờ cho ta được thấy gương mặt thật phía sau tấm mặt nạ này..."


Thần mẫu áy náy nói:


"Ta rất xin lỗi, nhưng đây là..."


Thiếu nữ áo trắng không để nàng nói hết câu đã ngắt lời:


"Đây là...quy củ mà Thần đã đặt ra, có phải không?"


Thần? Trên đời này thực sự có thần sao?


Ai là thần?


Thiếu nữ nói tiếp:


"Cũng giống như mảnh lụa trắng trên mặt ta, từ trước tới nay không bao giờ được mở ra trước mặt người khác, tuyệt đối không để cho bất cứ ai nhìn thấy gương mặt của mình, đây cũng là quy củ của Thần phải không?"


"Cô hiểu được là tốt."


Trong mắt của thiếu nữ áo trắng tràn ngập vẻ đau thương, nàng chậm rãi nói:


"Nhưng ta đã quá chán ghét những quy củ lẫn cái vận mệnh được Thần sắp đặt này, chán ghét cả kiếp sống tu luyện kiểu này..."


Thần mẫu nghe vậy thì giật mình, xoay người nói:


"Đừng ngốc như thế, tu luyện rồi thì ít nhất cô cũng có thể tự bảo vệ mình."


"Có lẽ vậy chăng..." Thiếu nữ áo trắng nghi ngờ nói.


"Tu luyện chắc chắn là có thể khiến ta càng ngày càng mạnh, còn khiến cho ta có thể tự bảo vệ mình, chính là..."


"Cho dù là người hay quỷ, dù mạnh cỡ nào đi nữa thì tâm nguyện lớn nhất cả đời của một nữ nhân chẳng phải là hy vọng có thể tìm thấy một nam nhân dám làm bất cứ chuyện gì vì mình, cả đời yêu thương chăm sóc cho mình hay sao?"


Không thể ngờ được nàng lại có trí thông minh thoát tục như thế!


Nhìn ánh mắt đẹp tràn đầy khát khao của nàng, nghe những lời thì thầm như mộng của nàng, Thần mẫu mới bừng tỉnh, thở dài nói:


"Có lẽ...cô nói không sai. Chỉ có điều...trên thế gian này làm gì có nam nhân nào tình nguyện làm mọi chuyện vì nữ nhân, nam nhân bây giờ đều là thứ không ra gì, đa tình bạc bẽo, không có kẻ nào đáng để nữ nhân một lòng vì hắn cả đâu."


"Thần mẫu, bà nói vậy là quá võ đoán rồi..."


"Thế sao? Vậy cô thử đưa ra một ví dụ để thuyết phục ta xem?" Thần mẫu bình tĩnh hỏi.


Thiếu nữ áo trắng cúi đầu nói:


"Ít nhất thì trong số những người ta gặp, còn có hắn..."


"Hắn? Hắn là ai?" Thần mẫu kinh ngạc hỏi.


Đôi má thiếu nữ đỏ ửng lên, nàng đáp:


"Chính là người chúng ta gặp năm năm trước..."


Thần mẫu nghe vậy ngạc nhiên, nói:


"Năm năm trước, hóa ra...hóa ra trước nay cô chưa bao giờ quên hắn, chưa bao giờ quên Bộ Kinh Vân sao?"


"Hắn làm những chuyện đỉnh thiên lập địa như vậy, quả thực là một người rất khó để người ta quên!" Thiếu nữ áo trắng đáp.


Thần mẫu đồng cảm nói:


"Không sai, hắn bề ngoài dù lạnh lùng nhưng lại khiến cho người ta khó mà quên được, hơn nữa sau năm năm, bây giờ chắc hẳn hắn cũng đã trở thành một nam nhân xuất sắc."


Phải chăng? Thần mẫu dung từ "xuất sắc" để nói về một nam nhân, thế cũng đủ thấy hắn bất phàm ra sao.


Thiếu nữ áo trắng gật đầu nói.


"Ừm, và cũng là một nam nhân đáng để yêu."


Vừa nghe thấy một chữ "yêu", Thần mẫu chợt giật mình, lạnh lùng nói:


"Cho dù hắn có đáng để yêu đến thế nào đi nữa thì đó cũng không phải chuyện của cô."


"Sao?" Thiếu nữ thoáng liếc sang nhìn Thần mẫu, chờ bà giải thích.


Thần mẫu bình tĩnh tuyên bố:


"Cô tuyệt đối không thể phá hỏng quy củ của Thần, phá hỏng vận mệnh đã được an bài của mình!"


Lại là Thần nữa sao? Thiếu nữ áo trắng hỏi lại:


"Nếu như...ta nhất định muốn thì sao?"


Thần mẫu cười lạnh, nói:


"Cô sẽ không thành công, cũng sẽ không tìm ra hắn đâu, bởi vì ta đã động tay động chân một chút rồi."


Lời này vừa thốt, thiếu nữ áo trắng xoay mình ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:


"Bà...đã làm gì? À, ta đã hiểu rồi." Nàng đến bây giờ mới bừng tỉnh, thở hắt ra, nói:


"Thảo nào...ta lại tìm thấy hai "hắn".


Thần mẫu cũng không ngạc nhiên, lạnh nhạt hỏi:


"Cô sớm đã tìm thấy hắn à? Hà, đáng tiếc là cô vĩnh viễn sẽ không thể tìm ra ai là hắn, bởi vì ta đã dùng tuyệt kỹ đắc ý nhất của mình Thiên Y Vô Phùng lên bọn họ."


"Thiên y vô phùng?" Thiếu nữ áo trắng cả kinh, tựa hồ nàng cũng biết Thiên Y Vô Phùng là cái gì.


"Đúng vậy, năm năm trước sau khi chũng ta đưa hắn để trong rừng hoang, ra nhìn ra cái vẻ quyến luyến trong mắt cô, ta sớm biết cô không thể quên được hắn, biết cô nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đi tìm hắn..." Thần mẫu nói tiếp.


"Vì thế ta bèn tìm một thiếu niên khác cũng mất trí nhớ, thừa lúc y hôn mê liền gắn một chiếc mặt nạ Thiên Y Vô Phùng giống hệt gương mặt Bộ Kinh Vân lên mặt y, rồi lại bố trí cho hai người bọn hộ "vô tình" gặp nhau, cô cũng biết chỗ đặc biệt của Thiên Y Vô Phùng rồi phải không?"


"Ta biết, Thiên Y Vô Phùng là mặt nạ độc môn của bà, tinh xảo hơn nhiều so với loại mặt nạ của người trong giang hồ, một khi đã gắn lên mặt thì không thể nào tìm ra được, cho dù cái người mang Thiên Y Vô Phùng kia có rửa mặt cả ngày cũng chẳng thể nào thấy được gương mặt thật của mình lộ ra khỏi mặt nạ, hơn nữa cũng không thể tháo ra được." Thiếu nữ áo trắng thở dài nói.


"Không sai, trừ khi bị chất độc phá hủy, nếu không thì chỉ có ta mới biết cách cởi bỏ Thiên Y Vô Phùng, nó còn một điểm đặc biệt chính là những đường nét hoa văn trên mặt nạ cũng sẽ không ngừng biến đổi theo người mang khi lớn lên hoặc già đi."


Thiếu nữ áo trắng thở dài nói:


"Bởi vậy hai người ta tìm thấy thì có một người mang Thiên Y Vô Phùng, cho dù là đang mang mặt nạ y cũng không biết được."


"Cô cuối cùng cũng hiểu được rồi à? Cho nên dù cô có đi tìm hắn thì cũng không có cách nào tìm được, thế thì yêu thế nào?"


"Ta...chỉ có một chút không rõ."


"Không rõ cái gì?"


"Bà đã phải dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản ta đi tìm hắn, vậy sao không đem giết quách hắn đi cho xong, cho ta tắt hẳn hy vọng luôn?"


Thần mẫu ngạc nhiên, không ngờ nàng lại hỏi đến vấn đề này, đáp:


"Ta có mục đích của mình, không cần phải nói cho cô biết."


Thiếu nữ áo trắng than nhẹ:


"Chỉ có điều, dù bà có mục đích gì đi nữa, Thần mẫu, bà vẫn sai rồi..."


"Hả?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Cơ hội nhỏ nhất

Cơ hội nhỏ nhất

Lời khuyên của cha rất thực tế, nhưng cũng thật đau lòng cho tôi, bởi lẽ, trường

30-06-2016
Một chút mỗi ngày

Một chút mỗi ngày

Bạn đã bao giờ thích một cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt? Tôi như thế, chỉ từng

26-06-2016
Viên sỏi

Viên sỏi

Nhớ Cụ, mà chưa về được để thắp cho cụ một nén nhang, vì cuộc đời cứ kéo tôi

29-06-2016
Khắc tinh của tôi

Khắc tinh của tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Khắc

25-06-2016
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016