pacman, rainbows, and roller s
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Chương 18 - Thỉnh nhĩ ký đắc ngã 1

↓↓
"Con à, Hoắc Gia kiếm pháp con đã thành thục hết chưa?"


"Tốt lắm! Thật là một đứa trẻ thông minh!"


"Ta hy vọng con có thể ghi nhớ kiếm pháp này trong tâm khảm."


"Đó là bởi vì ta rất ích kỷ, chỉ cần con có thể nhớ kỹ kiếm pháp này, sẽ nhớ được ai đã dạy con."

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chỉ mong con sẽ không quên người cha mà không phải cha này."


"Một tâm nguyện nhỏ nhoi này, con...có thể đồng ý với ta không?"


"Cảm ơn con! Con trai, xin hãy nhớ ta, mãi mãi nhớ gương mặt này...của ta!"


Hồng trần mệt mỏi, còn ngàn vạn chúng sinh.


Có người nổi tiếng, có kẻ tầm thường không ai hay, có người ở trong tổ ấm, có kẻ hiu quạnh lẻ loi.


Đủ mọi loại người đều chen chúc giữa chốn hồng trần.


Nên nếu tính hồng trần, chúng sinh đâu chỉ có trăm ngàn?


Biển người vô tận, năm tháng khôn cùng, hai thứ không liên quan lại gặp nhau ở một điểm, ở giữa được mấy chút cơ duyên? Bao nhiêu trùng hợp?


Nhưng cũng bởi cì trần gian có lắm chúng sinh nên thường có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, tựa như không thể có lại xảy ra!


Giống như việc Bộ Kinh Vân gặp lại một người mà nó tuyệt đối không thể gặp lại.


Người này chính là cha dượng đã chết lâu ngày của nó --


Hoắc Bộ Thiên!


Gương mặt ấy gần Bộ Kinh Vân trong gang tấc!


Hắn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt này, ngay cả mỗi sợi râu cũng không thể che giấu.


Không!


Không phải Hoắc Bộ Thiên!


Người trước mặt không phải Hoắc Bộ Thiên, Bộ Kinh Vân có thể khẳng định.


Người này tuy giống Hoắc Bộ Thiên như đúc nhưng không phải Hoắc Bộ Thiên!


Khác biệt rõ ràng nhất chính là ánh mắt. Ánh mắt Hoắc Bộ Thiên luôn tỏa ra một thứ tình cảm nhu hòa, người này lại có ánh mắt mạnh mẽ như lửa cháy.


Nhưng nam nhân giống hệt Hoắc Bộ Thiên nay rốt cuộc là ai?


Hắn rốt cuộc là ai?


Bộ Kinh Vân lặng lẽ nhìn gã, gã cũng lặng lẽ nhìn lại nó.


Nó có thể nhìn thấy trong ánh mắt hán tử kia, dường như gã cũng nhận ra nó.


Có lẽ không chỉ là nhận ra mà còn vô cùng quen thuộc.


Hai người đứng nhìn nhau, trong lúc xung quanh vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết.


Hán tử này như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nhìn quanh, đáng tiếc là đã quá muộn...


Hành lang dài đen mịt mù thoáng trông như một lối đi xuống địa ngục.


Hai bên vách tường của hành lang, cứ hai trượng mới có một ngọn đèn, ở giữa có phải là những oan hồn nhọc nhằn không thể nào biện bạch?


Không sai! Đây chính là một con đường xuống địa nguc!


Bởi vì cuối con đường là một nơi gắn đầu oan hồn chết thảm – thiên lao!


Thiên lao không phải ở trên trời mà là ở sâu dưới lòng đất!


Đây là nơi nhốt trọng phạm, trọng phạm thì sẽ đi vào ba con đường.


Một là bị tù chung thân, một là bị tra tấn đến chết, một là bị xử quyết.


Giây phút này, hành lang thiên lao yên lặng như vực sâu, chỉ có một vài tiếng bước chân hiếm hoi vang lên.


Tiếng bước chân này chậm mà nặng nề, giống hết như tử thần sắp sửa buông một khúc nhạc dạo.


Trăm thủ vệ ngoài thiên lao lập tức cảnh giác, nơi này lần đầu có khách đến, vậy thì tiếng bước chân này rốt cuộc là ai?


Bọn họ rất nhanh có được đáp án, ở trên cầu thang trên hành lang dài có một bóng đen chậm rãi bước xuống.


Đám môn hạ này quanh năm suốt tháng canh gác thiên lao nên đã sớm quen với hắc ám, nhưng bóng người này lại tỏa ra một thứ khí độ hắc ám, hắc ám bao quanh khiến cho bọn họ nhất thời không nhìn rõ người tới là ai.


Người này tựa như hòa làm một với hắc ám...


Không! Không thể nói là hòa làm một được mà phải nó, y vốn là hóa thân của hắc ám và tử vong!


Y chậm rãi theo bóng đêm bước lại gần, nhóm thủ vệ cuối cùng cũng nhìn thấy lệnh bài thông hành trên tay y, cũng nhìn thấy gương mặt tái nhợt vô tình của y.


Quả nhiên là hóa thân của hắc ám và tử vong! Chính là Bất khốc tử thần tiếng tăm truyền khắp trong ngoài Thiên Hạ Hội – Bộ Kinh Vân!


Thủ vệ liền đưa Bộ Kinh Vân tới thiên lao, xuyên qua cửa, chỉ thấy thiên lao bị tàn phá tan hoang, ngói tan gạch vỡ, lạnh lẽo vô cùng, không biết có mấy ai sống được dưới này.


Trong lao có một dãy dài cửa sắt, trong đó hết mười chín cửa mở toang hoác, không có lấy một bóng người, có thể đoán ngay rằng phạm nhân đã sớm chết hết rồi.


Những năm gần đây Hùng Bá mù quáng giết sạch những kẻ đối đầu, người chết oan không ít, vậy thì đám tù phạm này chắc hẳn cũng là kẻ đối đầu Hùng Bá.


Bọn họ bị hại chết trong ngục này, sau khi chết có còn ôm hận? Có thể luân hồi? Có thể tái sinh?


Hay cũng giống như Bộ Kinh Vân...


Oan hồn vương vất, quyết chí báo thù?


Trong thiên lao rộng lớn có hai cánh cửa sắt vẫn khóa chặt.


Hôm nay Bộ Kinh Vân chỉ cần tiến vào một cửa sắt sẽ gặp được một người nó không thể tin là có thể gặp, còn cửa tù kia là một kẻ thù của Hùng Bá mà nó không có hứng thú biết, cũng không thể biết được.


Thủ vệ mở khóa, vẻ mặt nịnh hót, cung kính nói: "Vân thiếu gia, mời."


Hắn gọi là Vân thiếu gia bởi vì từ hôm nay Bộ Kinh Vân đã là đệ tử nhập thất thứ hai của Hùng Bá, chính thức vào ở trong Phong Vân các. Hùng Bá có lệnh, không ai được phép gọi thẳng tên Bộ Kinh Vân, nếu không giết không cần hỏi.


Như vậy cũng đủ thấy rằng Hùng Bá coi trọng kẻ này ra sao.


Mọi người đều cực kỳ ngưỡng mộ tên đầu gỗ không khóc không cười này, ai ai cũng như viết sẵn bốn chữ "Khát vọng thành danh" trên mặt vậy.


Đương nhiên, người ngoài nhìn vào có thể nói, với một thiếu niên mười ba tuổi mà có thể trở thành đệ tử nhập thất của kiêu hùng đương thế Hùng Bá thì tiền đồ cao không ai tính nổi.


Trong một đêm đó, tất cả mọi người đều cho rằng Bộ Kinh Vân đã có được rất nhiều, rất nhiều...


Nhưng mà nó mất gì?


Tuổi thơ của nó, cha dượng của nó, hy vọng của nó, "Ngọn đèn" trong lòng nó...


Liệu có ai hiểu được điều đó hay không?


Nó chỉ mong chưa từng phải như bây giờ, cũng chưa mất đi những dĩ vãng kia.


Nếu như có thể một lần ước, nó nguyện rằng hết thảy chưa từng xảy ra...


Chỉ có điều, ngay cả được trở thành đệ tử nhập thất của Hùng Bá rồi thì Bộ Kinh Vân vẫn chưa được truyền Bài Vân Chưởng, như đêm qua tám gã thích khách che mặt đến ám sát bang chủ, tuy rằng nháy mắt Thiên Hạ Hội đã dẹp yên, năm tên thích khách bị giết ngay, ba gã còn lại bị bắt cũng phải chịu cảnh tù đày không thấy mặt trời trong thiên lao...


Việc này khiến cho Hùng Bá thêm bận, bận sắp xếp điều phối lại thủ vệ Thiên Hạ Hội. Vì muốn củng cố phòng vệ nên trong lúc này cũng không thể quan tâm Bộ Kinh Vân được.


Hơn nữa lúc nãy Hùng Bá lại giao lệnh bài dặn đồ đệ mới đến tra khảo ba gã thích khách còn lại xem thử chúng có còn vây cánh nữa hay không.


Đây cũng chính là điều Bộ Kinh Vân mong muốn, trong ba gã thích khách có một người giống Hoắc Bộ Thiên như đúc.


Nó rất muốn biết người thích khách kia rốt cuộc là ai.


"Két" một tiếng, cửa sắt nặng nề mở ra, Bộ Kinh Vân chậm rãi bước vào trong, ánh mắt lạnh lẽo sáng ngời trong bóng đêm. Trong căn phòng bài trí sơ sài, chỉ thấy ba bóng đen phủ phục trên đất.


Nó nghiêng mặt liếc nhìn thủ vệ phía sau, giống như tử thần đang ra lệnh. Thủ vệ hiểu ý, cười nói: "Thuộc hạ xin cáo lui."


Y nói xong thì khom người bước ra, thuận tay kéo cánh cửa sắt lại.


Bên trong thật sự quá tối tăm, Bộ Kinh Vân bèn lấy hỏa tập thắp ngọn đuốc trên tường lên, bên trong chợt sáng sủa hẳn lên.


Ánh sáng soi rõ ba người bị xích sắt trói hết cả tay chân, trong đó một người con trai chừng mười bảy tuổi, một người khác tầm hai mươi, và người cuối cùng dĩ nhiên là hán tử mà Bộ Kinh Vân muốn gặp.


Ba người thân đầy vết thương, dĩ nhiên là đã bị nghiêm hình tra khảo không biết bao nhiêu lần, lúc này gặp ánh đuốc sáng ngời, tinh thần vốn bị tác động nhưng bỗng nhiên trước mắt lại tối sầm.


Không phải bởi ngọn đuốc lại tắt mà chính là vì thứ đập vào mắt họ, không phải một môn hạ bình thường vào mà là một thiếu niên áo đen có vẻ ngoài lạnh lẽo như băng.


Toàn thân một màu đen như chính nội tâm tịch mịch tựa vực sâu của nó.


Một cái vực sâu tịch mịch vĩnh viễn không thể lấp đầy, cũng không thể nào đo được.


Tên thích khách nhỏ tuổi vẻ mặt hiên ngang mắng: "Phi! Chó săn! Đừng hòng nghĩ đến chuyện ép khai, chúng ta vốn không có đồng đảng nào hết!"


Hán tử giống Hoắc Bộ Thiên như đúc kia nhìn thấy Bộ Kinh Vân lại nói ra một câu nó nằm mơ cũng không nghĩ tới được.


Hắn chỉ bình tĩnh nói: "Kinh Giác, là ngươi hả?"


Kinh Giác?


Kinh Giác?


Kinh Giác?


Hai chữ này giống như búa tạ thi nhau đánh thẳng vào tai Bộ Kinh Vân, khiến thân hình vốn bình tĩnh ấy không khỏi chấn động.


Kinh Giác...


Chẳng biết đã bao lâu rồi không ai gọi nó như thế. Người đặt cái tên này cho nó là Hoắc Bộ Thiên đã biến mất ba năm, Hoắc Kinh Giác cũng đã biến mất ba năm, ai ngờ hôm nay lại có thể xuất hiện lần nữa!


Hán tử này không chỉ có vẻ ngoài giống Hoắc Bộ Thiên một cách kỳ lạ mà ngay cả tiếng nói phát ra cũng như bởi cùng một người. Hai chữ "Kinh Giác" cũng ẩn chưa sự thân thiết vô cùng, không ngừng vương vất bên tai Bộ Kinh Vân.


Nhưng Hoắc gia đã sớm bị diệt sạch, trên đời này sao lại có người biết nó là "Kinh Giác"?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bó hoa có lõi

Bó hoa có lõi

Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện

30-06-2016
Con dâu vàng

Con dâu vàng

Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới

25-06-2016