Hàn Đường buông một tiếng cụt ngủn :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tốt!
Lời vừa dứt, đúng là hắn xuất thủ thật.
Không ai kịp nhận thấy Hàn Đường xuất thủ thế nào. Chỉ nghe bịch bịch hai tiếng gần như liền tiếp nhau, cả hai tên đang nằm trên đất bị trúng chưởng đầu vỡ nát.
Mạnh Tinh Hồn không sao ngờ tình thế lại biến chuyển theo cách đó.
Hàn Đường vẫn không quay lại, bình thản nói :
- Các ngươi đã muốn thế thì đi đi, vì coi như chính tay các ngươi đã giải quyết ân oán!
Năm tên hắc y hán tử ngẩn người nhìn nhau lòng đầy hoang mang, không hiểu vì sao Hàn Đường lại ra tay tàn độc với những thủ hạ của Lão Bá như thế.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại hiểu.
Bởi vì sau khi năm tên hắc y hán tử xuất hiện, cả hai người bị thương cố bò gần hơn đến Hàn Đường, cuối cùng chỉ còn cách hắn một bước, và Mạnh Tinh Hồn nhận ra thương thế của cả hai tên không trầm trọng như vẻ ngoài đầy máu me của chúng.
Ngoài ra khi Hàn Đường nói câu đầu tiên, cả hai người cùng rướn lên, từ ống tay áo của chúng lộ ra lưỡi dao nhỏ sáng loáng.
Thì ra đó là một màn kịch.
Hiển nhiên chúng bày trò hề đó với mục đích ám hại Hàn Đường.
Giả sử Hàn Đường tin vào lời chúng thì nhất định đã gặp phải độc thủ.
Mạnh Tinh Hồn chỉ không hiểu một điều là vì sao chỉ mới nhìn qua, Hàn Đường đã biết ngay đó là màn kịch?
Lúc này Hàn Đường không còn tập trung vào việc câu cá nữa mà hướng ánh mắt đầy sát khí nhìn năm tên hắc y hán tử.
Bọn này hết sức lo lắng, không biết xử trí thế nào mới phải.
Tình thế lúc này quả là tiến thoái lưỡng nan.
Tên thứ hai gượng cười nói :
- Chúng tôi đến đây chỉ với mục đích lấy mạng hai tên này. Bây giờ được bằng hữu giúp thực hiện việc đó, chúng tôi xin đa tạ và cáo từ...
Cả năm tên vội vã lùi lại.
Nhưng vô ích!
Hàn Đường vẫn ngồi bất động bên bờ hồ, Mạnh Tinh Hồn cũng không di chuyển khỏi vị trí, thế mà có ánh đao lóe lên.
Chỉ kịp nghe mấy tiếng phập phập... cả năm tên hắc y hán tử không kịp kêu lên tiếng nào, cùng bị chém bay đầu!
Thậm trí Mạnh Tinh Hồn không kịp nhận ra ai vừa xuất thủ.
Sau sự việc khó tin ấy mới thấy hai nhân ảnh xuất hiện.
Đó là hai trung niên hán tử, trên tay mỗi người còn cầm nguyên thanh đao sáng loáng không dây giọt máu nào.
Thật khó tin rằng hai người đó vừa hạ thủ.
Một người nhìn Hàn Đường nói :
- Bảy tên này đều là thuộc hạ của Thập Nhị Phi Bằng bang cố bày ra trò hề này cốt làm hại ngươi. Đáng ra ngươi đừng để chúng chạy đi mới phải.
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy sống lưng lạnh toát.
Như vậy hai người vừa xuất hiện đều là người của Lão Bá. Thân thủ của chúng đáng sợ như vậy, lại có thêm Hàn Đường, hiển nhiên đối với hắn không còn hy vọng nào thoát thân nữa.
Hàn Đường chăm chú nhìn hai tên trung niên hán tử hồi lâu mới hỏi :
- Các ngươi biết chúng hay sao?
Một tên cười đáp :
- Chúng tôi vốn được Lão Bá giúp đỡ một việc lớn nên cố tìm cách báo đáp. Mới đây dò biết Lão Bá có ân oán với Thập Nhị Phi Bằng bang, bởi thế lưu tâm theo dõi người này. Quả nhiên đã xảy ra sự cố...
Hàn Đường gật đầu :
- Xin đa tạ!
Tiếng cuối cùng vừa thốt ra, hắn đã xuất thủ.
Sợi dây câu vút một tiếng cuốn lấy cổ tên trung niên hán tử đầu tiên thít chặt lại.
Nhưng tên thứ hai không bỏ lỡ cơ hội, vung đao nhằm cánh tay phải Hàn Đường chém xả vào.
Lại có hai nhân ảnh khác lao vút vào đấu trường.
Lần này Hàn Đường đã phạm phải một sai lầm, bởi vì trước sau hắn không chú ý nhiều đến đối phương.
Chắc rằng Hàn Đường cũng nhận ra sai lầm của mình nên mặt hắn tái đi.
Lần đầu tiên Mạnh Tinh Hồn thấy Hàn Đường tỏ ra hốt hoảng.
Một sát thủ không thể mắc sai lầm, bởi vì chỉ cần có một sai lầm trong đời là không còn tính mệnh, huống chi lần này đối phương là những cường địch.
Sai lầm là do Hàn Đường quá tự tin vào bản thân mình.
Tên hán tử thứ nhất bị sợi dây câu thít chặt vào cổ, giá như không có đồng bọn giúp sức thì đã mất mạng từ lâu.
Nhưng tên thứ hai đã kịp xuất thủ hết sức thần tốc, chỉ một đao đã chém phập vào cánh tay phải đang cầm cần câu của Hàn Đường.
Tuy vậy Hàn Đường cũng phản ứng kịp thời, tả chưởng đánh vào ngực tên này làm hắn thổ ra một vũng máu lớn kêu to lên một tiếng rồi ngã gục xuống, cả lồng ngực bị xé toang.
Tên thứ hai nhảy lùi hơn trượng gỡ được sợi dây câu vung đao xông vào.
Hai tên khác cũng xuất binh khí vây lấy Hàn Đường.
Bị vây giữa ba bên cường địch, lại bị trọng thương nhưng Hàn Đường tự bế huyệt cầm máu, tả xung hữu đột như mãnh thú.
Giá như lúc này Mạnh Tinh Hồn thừa cơ giết Hàn Đường thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn đã không làm việc đó.
Tuy là kẻ giết người chuyên nghiệp nhưng hắn chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình, vẫn không mất bản sắc anh hùng, không a dua hùa theo người khác.
Nhất là hắn đã nhận ra trong số ba tên trung niên hán tử có một tên Đàn chủ của Thập Nhị Phi Bằng bang là Đồ Đại Bằng.
Cứ xem sự thể này, dù Mạnh Tinh Hồn không xuất thủ, Hàn Đường cũng khó mà bảo toàn được tính mạng.
Cả ba tên trong Thập Nhị Phi Bằng bang đều có thân thủ kinh nhân, chắc là thân phận không nhỏ.
Mạnh Tinh Hồn không có lý do gì để cứu giúp Hàn Đường.
Hắn cũng không thể lợi dụng thời cơ giết Hàn Đường trong lúc này được.
Hắn lẳng lặng bỏ đi.
Không ai ngăn cản Mạnh Tinh Hồn lại, và sự thật cả song phương đều muốn hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Cuộc chiến mỗi lúc càng trở nên quyết liệt. Thêm một tên trung niên hán tử bị giết, đồng thời Hàn Đường cũng trúng thêm hai nhát đao.
Tình thế của Hàn Đường hết sức nguy ngập, xem chừng không còn cầm cự được lâu nữa.
Đồ Đại Bằng bị trúng một chưởng, nhưng đồng thời cũng kịp phạt một đao đứt phăng bàn tay phải của Hàn Đường.
Tên còn lại thừa lúc đối phương bị thương còn loạng choạng liền vung kiếm đâm vào hậu tâm Hàn Đường để kết thúc cuộc chiến.
Lúc này Hàn Đường dù muốn tránh cũng không kịp nữa.
Trong tình thế vô cùng nguy ngập đó, chợt một nhân ảnh lao vào đấu trường như tia chớp và ánh đao lóe lên.
Tên trung niên hán tử đâm kiếm chưa tới lưng Hàn Đường thì bị một đao chém xả vào vai phải rú lên một tiếng, mũi kiếm chệch đích đâm sượt qua người Hàn Đường.
Đồ Đại Bằng xông vào người mới đến, vung đao chém xuống đầu.
Hàn Đường quay lại, thấy người giúp mình là một thiếu niên mặt đầy sẹo loang lổ, chợt nhớ ra đó là Thiết Thành Cương mà hắn đã thấy một lần ở Cúc Hoa viên khi bị Hoàng Sơn tam hữu truy sát tới tận chỗ Lão Bá.
Hắn liền vung tả chưởng đánh vào ngực Đồ Đại Bằng để giải thoát cho Thiết Thành Cương.
Đồ Đại Bằng vội lách mình sang bên để tránh chưởng, nhờ thế mà Thiết Thành Cương không bị chém bay đầu, nhưng thanh đao vẫn theo đà chém xuống vai tả Thiết Thành Cương thành một đường sâu tới hai tấc.
Hàn Đường không nghĩ ngợi gì thêm, dùng tay trái còn lành lặn cắp lấy Thiết Thành Cương lao vào rừng.
Chương trước | Chương sau