Mạnh Tinh Hồn không trả lời. Hắn biết đối phương đủ rõ mà không cần mình phải trả lời.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Qua hồi lâu, Hàn Đường chậm rãi gật đầu nói :
- Ta biết ngươi là ai.
Mạnh Tinh Hồn thốt lên :
- Vậy ư?
Hàn Đường tiếp :
- Ngươi là tên sát thủ rất đáng sợ trong mấy năm gần đây, đã giết không ít người.
Mạnh Tinh Hồn không phủ nhận, có nghĩa là hắn công nhận!
Hàn Đường lại nói :
- Tuy vậy ngươi vẫn chưa giết nổi ta đâu!
Mạnh Tinh Hồn buột miệng :
- Chưa giết nổi?
- Một tên sát thủ lừng danh không nên thông minh. Vì ngươi là kẻ thông minh, vì thế không phải là kẻ giết người đáng sợ nhất.
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Hàn Đường tiếp giọng :
- Ngoài ra ngươi còn suy nghĩ rất nhiều đến phương pháp giết người để mong tìm ra cách tốt nhất, điều đó lại càng tối kỵ.
Mạnh Tinh Hồn buột miệng :
- Vì sao?
- Vì một kẻ thông minh biết suy nghĩ nhiều đến phương pháp và hậu quả thì cũng là người biết sợ...
- Nếu sợ ta đã không tới đây...
Hàn Đường ngắt lời :
- Đến là một chuyện, còn sợ lại là chuyện khác.
Mạnh Tinh Hồn biện bác :
- Ta sợ gì chứ?
- Sợ ta!
- Sao thấy được?
Hàn Đường giải thích :
- Ngươi tìm giết ta chỉ vì sợ ta. Cũng chứng tỏ rằng ta mạnh hơn ngươi.
Đôi mắt sắc như mũi kiếm lại nhìn sâu vào mắt Mạnh Tinh Hồn, Hàn Đường nói tiếp :
- Do sợ mà ngươi đã phạm phải sai lầm.
Mạnh Tinh Hồn phản vấn :
- Ta sai ở chỗ nào?
- Sai ở chỗ đã biểu lộ sự sợ hãi của mình.
- Cái đó...
Hàn Đường ngắt lời :
- Bằng chứng là ngươi quên mắc mồi. Chẳng những thế ngươi còn không nhận ra vốn trên lưỡi câu đã có sẵn mồi.
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy mồ hôi thấm ướt hai bàn tay mình. Sự thật hắn thấy đối phương là nhân vật hết sức đáng sợ.
Cần câu trong tay hắn rung động, chứng tỏ cá đã cắn mồi. Như vậy Hàn Đường đã nói không sai, trên lưỡi câu đã có mồi sẵn. Vì sợ mà hắn không nhận ra lưỡi câu vốn đã có mồi.
Hàn Đường lại nói :
- Một sát thủ không được mắc sai lầm lấy một lần. Thế mà ngươi đã phạm sai lầm tới hai lần.
Mạnh Tinh Hồn cười đáp :
- Sai một lần hay hai lần chẳng có gì khác biệt, bởi vì cùng nhận kết cục như nhau là cái chết.
- Ngươi nói tới cái chết với thái độ điềm tĩnh như vậy thật đáng phục. Nhưng theo ta thấy thì vấn đề sống chết không phải là chuyện đáng cười.
- Ta cười vì ngươi cũng phạm phải một sai lầm.
Hàn Đường thốt hỏi :
- Ta ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Lẽ ra ngươi không nên nói những câu đó. Vì nói ra nên ngươi đã mắc sai lầm.
- Vì sao?
- Ngươi nói thế chẳng qua không tin chắc giết được ta, bởi thế tìm cách làm cho ta phải khiếp sợ.
Cần câu trong tay Hàn Đường cũng rung động nhưng hắn lại quên giật lên.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp :
- Ta kinh nghiệm không nhiều bằng ngươi, tâm linh cũng không độc địa bằng. Ngoài ra ta xuất thủ không nhanh bằng ngươi...
Hàn Đường ngắt lời :
- Ngươi đã biết thế sao còn tới đây?
- Ta chưa nói hết. Có cái ta mạnh hơn ngươi.
- Gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Đó là ta trẻ hơn ngươi.
- Ít tuổi không phải là ưu điểm, trái lại còn là nhược điểm.
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Ta không nghĩ như vậy. Sức lực của tuổi trẻ dẻo dai hơn, vì thế chịu đựng được lâu hơn.
- Nhưng trong việc này thì cần gì phải nhiều thời gian đâu?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Một sát thủ chân chính không làm điều gì mà mình không cầm chắc. Ngươi không hoàn toàn tin tưởng sẽ giết được ta, vì thế nên chưa xuất thủ.
Hàn Đường chợt cất tiếng cười nhạt.
Từ đầu nét mặt hắn chưa lộ ra chút biểu cảm nào. Bây giờ đã có biểu cảm dù chỉ là nụ cười nhạt.
Làm một người như Hàn Đường tiết lộ tình cảm của mình là chuyện không dễ.
Như vậy Mạnh Tinh Hồn đã kích thích đúng yếu điểm của đối phương.
Hắn thừa hiểu điều này nên nói tiếp :
- Ngươi muốn làm cho ta hoang mang rồi thừa cơ xuất thủ, nhưng ta không cho ngươi cơ hội đó. Bởi thế chúng ta đều phải đợi, và ai dẻo dai hơn, người đó sẽ thắng.
Hàn Đường trầm ngâm hồi lâu rồi chợt nói :
- Ngươi là kẻ thú vị thật đấy!
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi :
- Thú vị gì chứ?
Hàn Đường đáp :
- Ta chưa giết người nào kiểu như ngươi.
- Đương nhiên! Vì những người như ta ngươi không thể giết được!
- Tuy ta chưa từng giết, nhưng đã có gặp.
- Ai vậy?
Hàn Đường làm như không nghe câu hỏi của đối phương, vẫn đều giọng :
- Loại người như ngươi không nhiều. Thế nhưng ta đã gặp một người, so với ngươi hoàn toàn đồng nhất.
Mạnh Tinh Hồn lặp lại câu hỏi :
- Ai vậy?
Hàn Đường bình thản trả lời :
- Diệp Tường!
Thì ra hắn có biết Diệp Tường thật.
Mạnh Tinh Hồn vốn đoán trước điều này nhưng vẫn không khỏi bất ngờ.
Rốt cuộc giữa chúng có quan hệ thế nào?
Hàn Đường nói tiếp :
Chương trước | Chương sau