- Bây giờ không thể đi được.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi :
- Sao thế?
- Nếu Tiểu Hà đã tới tìm Tôn Ngọc Bá thì cho dù hắn còn sống hay đã chết ngươi cũng không thể tới đó nữa vì Tôn Ngọc Bá đã cảnh giác.
Mạnh Tinh Hồn cười hỏi :
- Chẳng lẽ những lần khác không nguy hiểm?
- Nhưng lần này nghiêm trọng hơn.
- Cũng không có gì khác biệt. Việc gì tôi cần làm, tôi phải hoàn thành.
Đúng thế. Cho dù gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm tới đâu, chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn dừng lại giữa chừng.
Cao lão đại trầm ngâm nói :
- Nếu ngươi muốn đi thì cũng nên chờ cho tình hình dịu lại mới được!
- Tôi thấy tình hình có lẽ cũng đã lắng dịu rồi!
Cao lão đại phản đối :
- Không được. Việc đến Cúc Hoa viên bây giờ là hành động rất mạo hiểm. Ta không cho phép ngươi mạo hiểm đâu!
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi :
- Vậy còn Tiểu Hà?
- Nếu sống, trước sau hắn cũng trở về. Còn nếu chết đi, ta không thể vì người đã chết mà hy sinh thêm một người còn sống.
- Nhưng dù sao hắn cũng là huynh đệ của chúng ta...
Cao lão đại tỏ vẻ kiên quyết :
- Huynh đệ là một chuyện, còn nhiệm vụ lại là chuyện khác. Hắn đã phạm vào nguyên tắc trong việc này. Nếu chúng ta không phân biệt rạch ròi tình cảm và nguyên tắc thì ngày diệt vong đã cận kề.
Đôi mắt đẹp của thị chợt lóe lên, nói tiếp :
- Nếu chúng ta chết, thậm chí không có ai nhặt xác cho nữa!
Mạnh Tinh Hồn không nói gì. Hắn nhận ra thái độ của Cao lão đại đã dần dần thay đổi.
Từ sau sự cố về Diệp Tường, thị không còn như trước nữa, lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.
Chợt trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi :
- Vì sao Cao lão đại không sợ Tiểu Hà tiết lộ bí mật?
Chợt có tiếng gõ cửa.
Đây là phòng riêng của Cao lão đại, nếu không có việc quan trọng thì không ai được phép quấy rầy.
Thị hỏi vọng ra :
- Có việc gì vậy?
Tiếng người ngoài cửa đáp :
- Đồ đại gia mời chủ nhân sang uống rượu.
Cao lão đại hỏi :
- Đồ Thành phải không?
Người bên ngoài đáp :
- Dạ!
- Được rồi! Ta sẽ đi. Ngươi cứ báo lại với Đồ Thành như vậy.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Cao lão đại quay lại nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Ngươi có biết Đồ Thành không?
- Có phải hắn là người của Thập Nhị Phi Bằng bang, còn gọi là Đồ Đại Bằng?
Cao lão đại gật đầu :
- Chính là hắn, Đồ Thành vẻ ngoài là một thương nhân, thực chất hắn là một đàn chủ của Thập Nhị Phi Bằng bang, cũng là một thủ hạ thân tín của Vạn Bằng Vương.
Lại hỏi thêm :
- Ngươi có biết vừa rồi Tôn Ngọc Bá đã sai Lục Hương Xuyên đến gặp Vạn Bằng Vương không?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Tôi biết Lục Hương Xuyên được phái rời khỏi Cúc Hoa viên có công việc nhưng không biết hắn đến gặp ai.
Bởi việc đó không liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ nên Mạnh Tinh Hồn không điều tra cụ thể.
Cao lão đại nói :
- Lục Hương Xuyên là thủ hạ được Tôn Ngọc Bá tin dùng nhất. Nếu không phải việc trọng yếu thì lão không dễ dàng phái hắn ra ngoài.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Cao lão đại cười nói thêm :
- Nếu giữa Tôn Ngọc Bá và Vạn Bằng Vương nảy sinh tranh chấp thì chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn nhiều. Lần này Đồ Thành rời Phi Bằng bang tới đây, không chừng có liên quan đến Tôn Ngọc Bá. Ngươi cứ ngồi chờ ở đây, để ta sang xem tình hình thế nào đã.
Nói rồi bước ra khỏi phòng.
Mạnh Tinh Hồn ngồi thêm một lát rồi cũng mở cửa đi ra ngoài.
Hắn cũng nên tra hỏi vài tin tức quan trọng.
* * * * *
Diệp Tường một mình nằm xoài ra trên đám cỏ khô dưới một gốc cây, dáng rất thoải mái.
Trước kia, mọi lúc mọi nơi hắn đều phải cảnh giác, còn bây giờ đã qua cái việc bao giờ cũng phải sống trong nơm nớp đề phòng.
Hiện tại hắn không cần phải bận tâm lo lắng tới điều gì cả.
Diệp Tường mỉm cười thầm nghĩ :
- Trong cuộc sống, sự thất bại cũng có niềm hạnh phúc của nó mà người thành công không bao giờ hưởng thụ được.
Chẳng hay trong lòng hắn cảm thấy chua chát hay thật sự vui vẻ?
Chợt hắn phát hiện có tiếng bước chân nhẹ như tiếng chân của loài mèo rừng.
Diệp Tường không ngồi dậy, thậm chí không cần ngẩng đầu lên cũng biết ai đang tới.
Ngoài Mạnh Tinh Hồn không ai có khinh công cao cường như vậy.
Chờ cho tiếng chân cách ba bốn thước, Diệp Tường vẫn nằm bất động, chỉ cất tiếng hỏi :
- Ngươi đến từ bao giờ?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Vừa mới tới!
Diệp Tường cười hỏi :
- Vậy là rốt cuộc ngươi cũng có hảo ý tìm thăm ta. Chứng tỏ ngươi hơn hẳn chúng nó.
Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy tự hổ thẹn. Đã gần hai năm, cả ba tên huynh đệ đều xa lánh Diệp Tường. Lúc này nghe câu đó, hắn thấy mình cũng không ngoại lệ.
Diệp Tường ngồi lên, đưa tay vỗ vào đám cỏ trước mặt nói :
- Ngồi xuống đi, trước hết hãy uống vài chén rồi nói xem ngươi đến tìm ta có việc gì?
Hắn hiểu rằng nếu không có việc gì tất Mạnh Tinh Hồn cũng không tới tìm mình.
Mạnh Tinh Hồn ngồi xuống đỡ lấy chén rượu, thầm hứa rằng nếu làm xong chuyện này mà vẫn không chết thì nhất định sẽ tìm Diệp Tường chơi mấy bữa uống rượu cho thỏa thích.
Thời gian qua hắn xa lánh Diệp Tường chẳng phải vì khinh ghét hay ngại ngùng gì mà chỉ sợ rằng nếu tiếp xúc với Diệp Tường, Mạnh Tinh Hồn sợ phải đối mặt với kết cục tất yếu của mình.
Uống xong ba chén rượu, Diệp Tường lên tiếng :
- Được rồi! Bây giờ hãy nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới trả lời :
- Ngươi thường nói rằng trên đời chỉ có hai hạng người. Một là kẻ giết người, hai là người bị giết.
Diệp Tường nói ngay :
- Hầu hết kẻ giết người sớm muộn rồi cũng bị giết!
- Không có ngoại lệ hay sao?
Diệp Tường cười đáp :
- Ta nói hầu hết, tức cũng có ngoại lệ. Nhưng ngươi có phải định hỏi rằng người nào có thể vĩnh viễn làm chuyện giết người mà không bị giết?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Chính là ý đó.
- Chỉ sợ rất ít, thậm chí không có...
Chương trước | Chương sau