- Thế nào? Tiểu Điệp và Như Liễu ở đâu?
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn thấy tim mình đập rộn lên, nín thở chờ nghe câu trả lời Thiết Thành Cương nói :
- Lão nhân gia, Điệp thư thư và Như Liễu đang ở thư phòng của thư thư trước đây chờ Mạnh đại ca. Cả Thạch huynh cũng ở đó
Thấy vẻ ngạc nhiên của Mạnh Tinh Hồn, Lão Bá cười nói :
- Tối qua Thạch Quân đưa Tiểu Điệp đi thì gặp phục kích. Lục Hương Xuyên quyết không để Tiểu Điệp đi thoát, may có Hàn Đường và Thiết Thành Cương giải cứu nên mới được an toàn. Ngươi nhanh tới đó đi.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu từ biệt Lão Bá rồi sánh vài cùng Thiết Thành Cương đi về phía sau Cúc Hoa viên.
* * *
Khoái Hoạt Lâm đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong phòng Cao lão đại lại không thấy có ánh đèn Thông thường Cao lão đại ghét thắp đèn trong phòng mình, nhưng hôm nay không phải thế. Thị không chán ghét mà sợ hãi, không phải sợ ánh đèn làm nổi rõ những nếp nhăn trên mặt mà sợ ánh sáng chiếu vào những nỗi chán ghét, khiếp hãi và hồ nhọc trong lòng thị.
Những cái đó đã biến thành sẹo, vĩnh viễn không bao giờ tẩy xóa được.
Nhưng vẫn có ánh đèn từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, chiếu lên tờ văn tự sở hữu đất nằm trong tay Cao lão đại.
Thị mở rộng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bây giờ toàn bộ khu vựa Khoái Hoạt Lâm này đã là sở hữu của thị, không phải chỉ là những ngôi nhà xây trên khu đất của người khác nữa
Đó là nguyện vọng cao nhất của Cao lão đại. Như vậy là thị đã thành công từ hố sâu hắc ám bò lên bậc rất cao của sự phú quý.
Lẽ ra thị nên mỹ mãn mới phải. Nhưng không hiểu sao, thị lại thấy tâm hồn mình hoàn toàn trống rỗng, dửng dưng với mọi sự, kể cả tờ văn tự mà mình đã mất rất nhiều công sức nay mới có được
Phải đổi bằng cái giá khắc nghiệt như vậy, rốt cuộc thị đã thật sự đạt được cái gì?
Trừ sự hư không và nỗi cô đơn thị có được gì đâu?
Mạnh Tinh Hồn, Diệp Tường, Thạch Quần và Tiểu Hà đều lần lượt bỏ đi. Cho dù sống hay chết, vĩnh viễn không ai quay về đây nữa...
Nơi phồn hoa đầy lạc thú này chẳng lẽ có thể lấp đầy sự trống vắng trong tâm hồn thị?
Tờ văn tự đất đai này lẽ nào có thể an ủi được một trái tin đơn côi?
Bỗng nhiên thị cất tràng cười điên loạn, tay vò nát tờ văn khế thành muôn mảnh.
Ngoài cửa có người gọi :
- Đại thư, mau ra đi! Vương đại gia ở Lạc Dương chờ đại thư đến sốt cả ruột từ lâu rồi.
Cao lão đại thôi cười quát lên :
- Bảo hắn chết đi cho khuất mắt! Các ngươi cũng chết cả đi! Chết sạch là tốt!
Ngoài cửa không nghe thấy gì nữa.
Ai cũng biết rằng khi Cao lão đại bực mình thì tốt nhất là phải tránh thật xa Cao lão đại đóng cửa sổ lại, sau đó cởi trâm xõa mái tóc dài mượt mà xuống, cuối cùng cởi bỏ hết y phục, trần truồng đứng giữa phòng tối om.
Eo lưng Cao lão đại vẫn thon thả, cặp đùi vẫn trắng muốt mịn màng trông như quản bút, bộ ngực thị vẫn rắn chắc khiến mọi nam nhân đều thèm muốn.
Nhưng Cao lão đại biết rằng tính mạng mình chẳng còn kéo dài lâu nữa.
Tuổi thanh xuân đang trôi qua dần, và vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Thị lẩm bẩm :
- Một người trần trụi sinh ra thì cũng nên trần trụi mà giã từ cõi thế
Thị lại cười lên điên cuồng và múa may cuồng loạn. Rồi đột nhiên đến góc phòng lấy một bình rượu nhỏ uống liền mấy ngụm.
Đó là bình rượu tuyệt mệnh, là rượu độc!
* * *
Khi Thạch Quần phá cửa phòng bước vào thì thi thể Cao lão đại đã lạnh ngắt, mái tóc dài đen nhánh xõa che bộ ngực trắng ngần, bộ ngực đến chết vẫn còn hấp dẫn.
Thạch Quần quỳ xuống bên thi thể Cao lão đại, kính cẩn sửa lại mái tóc cho đại thư mình.
Y chợt nhận thấy bên khóe mắt Cao lão đại còn đọng lại hai giọt nước mắt lớn chưa khô, và chính y cũng không cầm được nước mắt.
"Ai bảo đại hải vô tình"
Dưới ánh sao, biển trông thật hiền từ và mỹ lệ
Thủy triều đang xuống.
Biển cũng như người có khi ào ạt hung dữ, nhưng có khi thật phẳng lặng và bình yên.
Mạnh Tinh Hồn và Tiểu Điệp nắm tay nhau đắm đuối ngắm mặt biển thân thương và hiền hòa.
Hài tử đã ngủ đây là thời gian duy nhất để hai người được bên nhau tận hưởng hạnh phúc sau một ngày lao động.
Thời gian bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng họ thấy mỹ mãn, hoàn toàn mỹ mãn
Họ từ chối mọi ân tứ của Lão Bá, tiền bạc quyền lực. Và Lão Bá không ép họ thậm chí còn hài lòng - Hãy sống cuộc đời bình thường hưởng hạnh phúc trong lao động và bình yên.
Họ hạnh phúc vì biết rằng qua hôm nay còn có ngày mai và ngày sau nữa càng tươi đẹp hơn.
Vô số những ngày tươi đẹp đang chờ đợi họ.
Đột nhiên một vì sao băng vạch một đường dài làm mặt biển sáng rực sinh động và mỹ lệ hơn.
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên :
- Ta đã làm được! Rốt cuộc ta đã làm được!
Tiểu Điệp âu yếm nhìn chồng, ngạc nhiên hỏi :
- Chàng làm được gì thế?
Mạnh Tinh Hồn cầm chặt tay nàng nói :
- Người ta bảo rằng trong thời gian ngắn ngủi khi sao băng xuất hiện, nếu ai kịp nói lên một lời ước thì lời ước đó nhất định sẽ được thực hiện.
Tiểu Điệp nói :
- Đó chỉ là truyền thuyết thôi. Xưa nay chưa ai thực hiện được điều kỳ diệu đó.
Mạnh Tinh Hồn tươi cười khẳng định :
- Nhưng lần này ta đã làm được!
Tiểu Điệp tuy không tin, nhưng tỏ ra hy vọng :
- Chàng đã kịp thời nói lên lời ước trong thoáng chốc xuất hiện sao băng ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Phải, ta đã kịp!
- Chàng ước gì?
Mạnh Tinh Hồn không đáp, chỉ mỉm cười Tiểu Điệp cũng không truy vấn. Bởi vì nàng biết rõ nguyện ước của chồng cũng là vì mình.
Và chẳng phải họ đang được như ước nguyện đó sao?
Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa chan hạnh phúc.
Hết.
Chương trước