Mạnh Tinh Hồn thốt lên :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngoại lệ?
- Phải. Họ không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên, và khi thấy hành động của hắn bất thường trong khi Lão Bá biến mất, họ đoán được ý đồ của hắn. Đem lực lượng tập kích một nơi ngay trong Ngũ Hoa viên không phải là một hành động bình thường.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Quả đúng như vậy. Nhưng trong số thuộc hạ của Lão Bá từ Tôn Kiếm và Dịch Tiềm Long, Lục Mẫn Thiên, có ai không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám nhận định mạo hiểm như vậy?
Trái lại ý của Lục Hương Xuyên là trái lại Lão Bá, ai dám mang họa sát thân?
Chàng buộc miệng hỏi :
- Ai mà dám...
Dịch Tiềm Long ngắt lời :
- Hàn Đường, Thiết Thành Cương, Tôn Như Liễu và một số thủ hạ thân tín của họ.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra
Đúng là những người này không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám suy nghĩ một cách độc lập, chỉ vì lợi ích của Lão Bá mà không quản đến bản thân.
Và chỉ cần ba người này cũng đủ tiêu diệt cả đám thủ hạ trên trăm người của Lục Hương Xuyên rồi.
Mặc dù vậy, chàng cũng còn ngạc nhiên hỏi :
- Nghe nói Thiết Thành Cương và Tôn Như Liễu được Lão Bá đưa đi xa rồi mà...
Dịch Tiềm Long cười đáp :
- Họ cũng như ta thôi.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Người ta nói rằng vì Lão Bá thấy tình hình nguy hiểm nên bảo Thiết Thành Cương và nghĩa nữ Tôn Như Liễu lánh xa khỏi Ngũ Hoa viên để được an toàn.
Nhưng bây giờ xem lại Ngũ Hoa viên vẫn vững vàng như bàn thạch, can gì họ phải đi đâu?
Lục Hương Xuyên đứng ngây ra như phỗng.
Đây lại thêm một thất bại nữa của hắn. Hắn đã hao tốn không biết bao nhiêu công sức để truy tìm và tiêu diệt cho bằng được ba người kia, vậy mà họ vẫn ở đây và chính ba người đó bây giờ đang dồn hắn vào chỗ chết Mạnh Tinh Hồn cười nói :
- Những người đó đương nhiên thông thuộc địa hình ở đây hơn người của Lục Hương Xuyên nhiều. Rõ ràng ít nhất họ đã chiếm địa lợi.
Dịch Tiềm Long nói :
- Lục Hương Xuyên tin chắc rằng không ai ngờ được kế hoạch của hắn, bởi thế lực lượng mai phục chỉ có việc phục sẵn và tiêu diệt bất cứ ai lộ diện. Nào ngờ còn có kẻ bí mật hơn, chủ động hơn.
Mạnh Tinh Hồn tiếp lời :
- Hơn nữa không phải tất cả lực lượng được Lục Hương Xuyên đem tới đều trung thành với hắn. Đương nhiên khi đối địch với ngoại bang họ tuyệt đối theo mệnh lệnh của Lục Hương Xuyên vì lúc đó hắn thay mặt Lão Bá. Nhưng sự xuất hiện của Hàn Đường, Thiết Thành Cương và nhất là có cả nghĩa nữ của Lão Bá, không ít người đã hoang mang.
Mạnh Tinh Hồn lại nói :
- Lại thêm yếu tố nhân hòa nữa. Có cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thêm nữa ba cao thủ đó chẳng khác gì mãnh hổ giữa bầy sói, dù có cả Lục Hương Xuyên cũng không đối phó nổi.
Dịch Tiềm Long gật đầu :
- Phải! Vì cuộc chiến này dù chưa xảy ra cũng biết rõ ai thắng ai bại rồi. Ngoài ra còn một điểm nữa...
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Điểm gì vậy?
- Lục Hương Xuyên bố trí người tới báo tin. Lúc đó hắn không dự tính trước ngươi sẽ chấp nhận tới đây và tình nguyện xuống giếng.
Mạnh Tinh Hồn ngượng nghịu nói :
- Lúc đó tiểu đệ hiểu sai ý Lão Bá, tưởng Phượng Phượng thật đã...
Dịch Tiềm Long ngắt lời :
- Nhưng Lão Bá lại hiểu rõ ngươi. Ông ấy biết rằng lần này ngươi tới đây là để đồng sinh cộng tử với ông ấy.
Mạnh Tinh Hồn thấy cổ họng mình nghẹn lại, những giọt nước mắt cảm động trào ra.
Kẻ sĩ có thể vì người tri kỷ mà chết Một người có thể vì tình bằng hữu với Lão Bá mà chết thì có gì đáng hối hận, có gì đáng tiếc?
Dịch Tiềm Long cũng rất cảm khái thở dài nói :
- Lão Bá cũng biết ngươi đã ở bên dưới, khi gặp Lục Hương Xuyên tất không đời nào để hắn sống mà lên khỏi đó, sẽ liều mạng với hắn, và có nhiều khả năng là lưỡng bại câu thương chứ quyết không để hắn sống.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi :
- Vì thế... vì thế lão huynh mới xuống đó?
Dịch Tiềm Long gật đầu :
- Vì Lão Bá không muốn ngươi chết, và ngươi càng không thể chết, vì...
Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Những việc sau này lão đệ ngươi đã hiểu cả rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu Tuy vậy chàng vẫn chưa hiểu hết. Chàng không hiểu vì sao Lão Bá vẫn còn để Lục Hương Xuyên sống.
Nhưng chàng không nói gì. Bởi biết rằng Lão Bá làm việc gì đều không sai.
Đặc biệt đối với Lục Hương Xuyên.
Ông đã một lần sai lầm đối với Lục Hương Xuyên, nhất định không mắc thêm sai lầm thứ hai nữa.
Lão Bá vẫn đứng lặng nghe câu chuyện hai người, tròng mắt lấp lánh lệ quang.
Sau đó ông mới chậm bước đến gần nhìn hai người nói :
- Ta đã nhìn sai quá nhiều người. Nhưng không lầm hai ngươi. Cả hai đều là bằng hữu của ta, những bằng hữu tốt nhất.
Rồi ông cầm lấy vai Mạnh Tinh Hồn buông từng chữ :
- Ngươi không những là bằng hữu của ta mà còn là nhi tử của ta nữa!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu lúng túng nói :
- Con là... con là...
Chưa nói xong nước mắt chàng đã trào ra
* * *
Đêm khuya lắm, sao nhạt dần.
Mọi người quanh giếng đã đi hết, chỉ còn lại một mình Lục Hương Xuyên Hắn vẫn quỳ ở tư thế cũ giữa đêm tối.
Không ai thèm để mắt đến hắn, cũng không ai chửi rủa nhục mạ hắn.
Lão Bá lẳng lặng bỏ đi, Dịch Tiềm Long và Mạnh Tinh Hồn cũng lẳng lặng bỏ đi, để lại một mình Lục Hương Xuyên quỳ trên đất như một con chó hoang.
Cho đến khi xác chết của bọn cung thủ cũng đã được mang đi hết thì còn lại hắn trơ trọi một mình.
Gió lạnh thổi vào khiến những chỗ xương bị gãy, những vết thương đau nhức không chịu nổi.
Lục Hương Xuyên chợt thấy mình cũng giống như lũ chó hoang vô chủ, bị thế nhân xa lánh.
Bây giờ hắn sống hay chết, việc đó không còn ai quan tâm nữa.
Mồ hôi hòa lẫn nước mắt nhỏ xuống do đau đớn và tủi nhục.
Lục Hương Xuyên đưa tay lau trán rồi nghiến chặt răng chống tay đứng dậy.
Cho dù thế nào thì ta vẫn còn sống. Mà đã sống tất sẽ có cơ hội.
Trong thâm tâm hắn phát xuất ý nghĩ đó, và hắn cố tin vào điều này.
Thế nhưng không biết vì sao, sau đó hắn lại mất hết niềm tin, chỉ thấy chán ngán và mệt mỏi.
Có phải vì hắn đã mất hết dũng khí?
Lúc này hắn thèm được uống mấy chén rượu, nuốt vào để quên đi...
* * *
Một hán tử trẻ tuổi đang gục mặt lên bàn ngủ gật, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng gõ cửa dồn dập. Hắn liền dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài trời đã đổ mưa không biết từ lúc nào Lục Hương Xuyên toàn thân ướt sũng đứng dưới mưa, đôi tròng mắt đỏ hoe Cửa được mở ra từ lâu nhưng hắn vẫn đứng ngây người nhìn vào.
Tên hán tử nhìn hắn, không tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đã biết trước hắn nhất định sẽ đến.
Mưa rất lạnh.
Không hiểu sao trận mưa này vào tháng sáu mà lại lạnh đến thế?
Tên hán tử không nói gì, chỉ lấy một chiếc áo choàng lên mình Lục Hương Xuyên.
Lục Hương Xuyên đột nhiên ôm chầm lấy hắn thống thiết nói :
- Chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của ta. Chỉ một mình ngươi thôi.
Tên hán tử trẻ tuổi không đáp cũng không có biểu cảm gì.
Trông mặt hắn quá đần độn, có lẽ đần đến nỗi không biết dùng lời thế nào để biểu lộ tình cảm của mình?
Hắn quay người đến quầy hàng lấy rượu rồi quay lại đặt lên bàn.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên mới bước vào điếm ngồi vào bàn
Ngôi tửu điếm này hắn đến không chỉ một lần. Tên hán tử trẻ tuổi đần độn đó là bằng hữu của hắn.
Chương trước