- Vẫn thế. Còn ngươi thì sao?
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói :
- Ta đã thay đổi nhiều.
- Nghe nói rằng ngươi đã có vợ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Đúng thế!
Nhắc đến Tiểu Điệp, tự dưng Mạnh Tinh Hồn thấy lòng mình hứng khởi lên, nói tiếp :
- Cô ấy là một nữ nhân rất tốt. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ có dịp gặp cô ấy.
Thạch Quần bình thản nói :
- Có lẽ ta nên chúc mừng ngươi.
Mạnh Tinh Hồn vui ra mặt :
- Phải! Ngươi nên chúc mừng ta mới được!
Thạch Quần phũ phàng :
- Nhưng thông thường người ta bảo rằng, khi người ta có vợ thì tình cảm đối với bằng hữu đều thay đổi.
Nụ cười trên môi Mạnh Tinh Hồn vụt tắt, chàng hỏi :
- Hình như người ta đã nói nhiều với ngươi về ta?
Thạch Quần không phản đối :
- Không sai! Bởi thế ta mới tới đây để nghe chính ngươi nói.
Mạnh Tinh Hồn ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông xa xăm với cái nhìn ảm đạm.
Mặt trời chầm chậm nhô lên sau dãy núi xa xa.
Hồi lâu chàng mới chậm rãi nói :
- Ngươi biết đấy, ta cũng giống như ngươi, không thích hợp cho việc giết người.
Thạch Quần nghiến răng nói :
- Trên đời không ai sinh ra là để giết người!
Mạnh Tinh Hồn tiếp :
- Bởi thế ngươi nên hiểu ta một chút. Chẳng phải vì ta quên tình bằng hữu, chỉ là muốn từ bỏ cuộc sống trước đây!
Thạch Quần không nói gì, nhưng những thớ thịt trên cổ bạnh lại vì răng nghiến chặt nên nhìn rất đáng sợ.
Mạnh Tinh Hồn lại nói :
- Cuộc sống đó thật đáng ghét và dễ sợ. Nếu ta vẫn tiếp tục sống theo cách đó, nhất định sẽ phát điên.
Thạch Quần hỏi :
- Có phải ngươi đã biến thành kẻ như Diệp Tường?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu, cười thảm đáp :
- Ta không phủ nhận. Nếu sống như thế, ta sẽ chẳng khác gì Diệp Tường cả, thậm chí còn bi thảm hơn.
- Lẽ ra Diệp Tường nên sớm từ bỏ cuộc sống này chắc bây giờ đã khả quan hơn.
Mạnh Tinh Hồn tán thành ngay :
- Chính thế!
Thạch Quần nói tiếp :
- Nhưng hắn đã không làm thế. Chẳng lẽ hắn không hiểu? Hay là hắn muốn phát điên?
Không ai lại muốn mình bị phát điên cả.
Thạch Quần nhìn Mạnh Tinh Hồn, đột nhiên tia mắt trở lên lạnh lùng, nói :
- Diệp Tường không như ngươi, vì hắn hiểu một điều mà ngươi không hiểu.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi :
- Việc gì?
- Hắn hiểu rằng một người sống hoàn toàn không phải vì bản thân mình. Còn hiểu rằng người ta khi đã chịu ân tình của người khác thì vô luận thế nào cũng phải báo đáp. Nếu không căn bản hắn không được coi là người nữa!
Mạnh Tinh Hồn chua chát mỉm cười, nụ cười trông đến thê thảm.
Thạch Quần nhíu mày hỏi :
- Ngươi cười gì? Chẳng lẽ ta nói sai ư?
Mạnh Tinh Hồn thở dài đáp :
- Ngươi nói không sai, nhưng ta cũng không sai.
- Thế nào?
- Người ta sống trên đời khó tránh khỏi có lúc làm những việc mình không muốn.
Tuy vậy cần phải xem những việc đó có đáng làm không.
Mạnh Tinh Hồn biết rằng Thạch Quần chưa hiểu đầy đủ ý mình, bởi vì trong ý tưởng, Thạch Quần chưa bao giờ nảy sinh ra khái niệm đó.
Y chỉ biết thế nào là ân nghĩa, thế nào là oán cừu, và cả hai thứ đó đều không thể nợ mà phải trả ngay.
Cao lão đại thường giáo huấn chúng như vậy.
Thạch Quần trầm ngâm suy nghĩ, cố hiểu hết ý nghĩa câu nói của đối phương.
Hồi lâu y mới chậm rãi nói :
- Ngươi có quan niệm của mình, ta cũng có quan niệm của riêng ta. Thôi không bàn tới chuyện đó nữa. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
- Ngươi hỏi đi!
Thạch Quần cầm chặt chiếc tiêu đến nỗi những đừng gân trên bàn tay nổi cuộn lên, trầm giọng hỏi :
- Ta còn là bằng hữu của ngươi nữa không?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Trên thế gian chỉ có một thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, đó là tình bằng hữu chân chính.
- Như bây giờ chúng ta vẫn còn là bằng hữu?
Mạnh Tinh Hồn khẳng định :
- Đương nhiên!
Thạch Quần gật đầu :
- Tốt lắm! Vậy thì hãy đi theo ta!
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Đi đâu?
Thạch Quần đáp :
- Đến gặp Cao lão đại. Chị ấy muốn gặp ngươi.
- Đi ngay bây giờ ư?
- Ngay bây giờ.
Mạnh Tinh Hồn hết sức khó xử. Một bên là cấp sự liên quan đến vấn đề sống chết của Lão Bá, còn một bên là tình bằng hữu khó lòng khước từ.
Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ thống khổ, hồi lâu mới hỏi :
- Nếu ta không đi, ngươi sẽ bức bách, đúng không?
Thạch Quần thừa nhận :
- Đúng! Vì người chẳng có lý do nào để không đi cả.
- Nhưng nếu bây giờ ta có việc hết sức quan trọng phải làm thì sao?
Thạch Quần lắc đầu :
- Không có việc gì quan trọng hơn việc này.
- Nhưng Cao lão đại có thể chờ, còn việc này của ta không thể trì hoãn được.
- Không! Cao lão đại cũng không thể chờ.
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Vì sao?
- Chị ấy bị bệnh và bệnh tình rất trầm trọng.
Mạnh Tinh Hồn trở nên do dự.
Lúc này, tưởng như chàng sẵn sàng vứt bỏ tất cả để đi theo Thạch Quần.
Nhưng mặt khác chàng không thể bỏ mặc Lão Bá. Ông đã đem mọi hy vọng phó thác cho Mạnh Tinh Hồn, chàng không thể làm cho ông phải thất vọng.
Chương trước | Chương sau